Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 2694: Đều có mưu đồ 2




Trong đám đông, Vũ Ngọc Tiền mang theo vài đệ tử thân truyền đang dạy bảo, bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Mấy đệ tử không dám cãi lại, cúi đầu liếc trộm xung quanh.  

Các đệ tử biết Phi Linh môn là của Lục Lâm Thiên sư huynh. Bây giờ nhắc đến vị sư huynh này là toàn đại lục đều biết. Trên đỉnh Địa Long Vân Dương tông gần đây tạc tượng Lục Lâm Thiên sư huynh. Đó là đệ tử trẻ tuổi mạnh nhát Vân Dương tông từ xưa đến nay, khiến tất cả đệ tử Vân Dương tông trông thấy phong tượng, nhớ đến Vân Dương tông từng ra một đệ tử cường đại như vậy đủ cảnh cáo những thiên tài Vân Dương tông đừng tự mãn. So với Linh Vũ Chiến Tôn Lục Lâm Thiên thì thiên phú của bọn họ không đáng là gì.  

Lục Lâm Thiên tiến lên nghênh tiếp, từ xa thấy nguyên tiểu thính gồm có sư phụ Vũ Ngọc Tiền, sư nương Tạ trưởng lão, một số cường giả Vân Dương tông. Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt, Phi Ưng Lăng Phong, Bá Đao Long Tam đều có mặt.  

- Kính chào nhạc phụ, đệ tử xin chào sư phụ, sư nương.  

Xem trận thế này khiến Lục Lâm Thiên cười khổ, thầm mắng nhạc phụ Vân Tiếu Thiên quả nhiên không tốt lành gì, trăm phần trăm đến cũng vì Đế Linh Tấn Thần đan. Sư phụ Vũ Ngọc Tiền cũng bị Vân Tiếu Thiên kéo đến, chỉ vì để Lục Lâm Thiên không thể từ chói. Cộng thêm ba người Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt, Phi Ưng Lăng Phong, Bá Đao Long Tam nhắc nhở Lục Lâm Thiên đừng quên Vân Dương tông.  

Thấy Lục Lâm Thiên, Vũ Ngọc Tiền rất vui vẻ, lười răn dạy mây đệ tử sau lưng:  

- Đừng đa lệ, mau để sư phụ nhìn xem. Nhiều năm sư phụ không gặp ngươi, tiểu tử này không thèm đi thăm sư phụ.  

Lục Lâm Thiên nói:  

- Sư phụ tha lỗi, nếu đệ tử có rảnh chắc chắn sẽ trở lại thăm sư phụ.  

Tuy vị sư phụ này thực lực không giỏi nhưng trong lòng Lục Lâm Thiên xem Vũ Ngọc Tiền như tất cả sư phụ khác, tràn ngập kính trọng. Lúc trên Vân Dương tông thì vị sư phụ này bao che nhất, quan tâm Lục Lâm Thiên nhất, làm sao hắn quên được?  

Mấy đệ tử sau lưng Vũ Ngọc Tiền lần đầu tiên trông thấy Lục Lâm Thiên:  

- Đây là Lục Lâm Thiên sư huynh sao?  

Nhìn người áo xanh trước mắt, hơi khác với trên đỉnh Địa Long. Pho tượng trên đỉnh Địa Long là pho tượng điêu khắc mặc áo giáp vàng, tay cầm đao to màu máu, rất uy nghiêm bá đạo. Nhưng từ đường nét khuôn mặt Lục Lâm Thiên thì giống bức tượng.  

Các đệ tử vôiị hành lễ:  

- Kính chào lục sư huynh!  

Vũ Ngọc Tiền nói:  

- Lâm Thiên, đây là mấy đệ tử sư phụ mới nhận gần đây, thiên phú tạm được. Nếu ngươi có rảnh nhớ chỉ điểm bọn họ một chút.  

Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:  

- Đứng lên đi, đừng đa lễ.  

Sư phụ thu mấy đệ tử này tạm được, nhưng Lục Lâm Thiên hơi lo có khi nào bị làm hỏng trong tay sư phụ không. Tuy nhiên có sư nương ở thì đỡ hơn, có lẽ vì sư nương nên Vân Dương tông mới để sư phụ nhận mấy đệ tử trẻ thiên phú khá này.  

Lục Trung đến trước mặt Vũ Ngọc Tiền, cung kính hành lễ:  

- Kính chào sư phụ.  

Điều này không sửa đổi được, phụ tử chung một sư phụ là việc lón trên Vân Dương tông bây giờ.  

- Vân Tiếu Thiên, ngươi đến làm gì?  

- Lữ Chính Cường, ngươi có thể đến thì tại sao ta không đến được?  

- Ta không quan tâm ngươi đến hay không, nhưng ngươi cố tình đến ngay lúc ta ở là có ý gì?  

- Sao ta biết ngươi đến được? Nếu biết có ngươi thì ta lười đến.  

- Vân Tiếu Thiên, ngươi có ý gì? Muốn đánh nhau phải không?  

- Đánh thì đánh, sợ ngươi chắc?  

Lúc này trong đám người Vân Tiếu Thiên và Lữ Chính Cường vừa thấy mặt liền cãi nhau, xem bộ dáng muốn đánh lộn.  

Lục Lâm Thiên bất đắc dĩ nói:  

- Hai vị nhạc phụ.  

Lục Lâm Thiên tiến lên ngăn chính giữa, không thể để hai vị nhạc phụ đánh một trận trong Phi Linh môn được.  

Lục Lâm Thiên khó khăn lắm mới ngăn hai người lại được. Lữ Tiểu Linh kéo Lữ Chính Cường, Lục Trung kéo Vân Tiếu Thiên ra đình viện sau núi. Hai người thấy La Lan thì trở nên khách sáo.  

Hai người không đánh nhau được đành bỏ, thừa dịp Lục Lâm Thiên cũng có mặt liền bàn việc chính. Sơn môn đều nhận được một số tin tức liên quan Thiên Địa Minh, trừ biết Thiên Địa Minh tụ hội một lần ở Thiên Kiếm môn ra không có tin tức gì khác, tất cả rất là bình tĩnh.  

Loại bình tĩnh này làm lòng Vân Tiếu Thiên, Lữ Chính Cường hơi bất an nhưng không thể nhìn ra Thiên Địa Minh muốn làm cái quỷ gì, âm thầm sắp xếp điều gì. Nên bây giờ trong Đế Đạo Minh đành hết sức cẩn thận đề phòng.  

Việc chính qua đi, Lữ Chính Cường và Vân Tiếu Thiên lại cãi nhau, hai người đánh không được thì so kè uống rượu, không ai chịu thua. Cộng thêm Băng Mộc Tôn Giả, Sát Phá Quân vốn rất quen thuộc nhau, Sát Phá Quân là cao thủ trong rượu, uống mãi không dứt, càng uống càng nhiều. Cuối cùng Đông Vô Mệnh, Lộc Sơn lão nhân, Thanh Hỏa Lão Quy, Thiên Thủ Quỷ Tôn cũng bị kéo tới.  

Trong đình viện càng náo nhiệt. May mắn Phi Linh môn tồn kho rượu ngon khá nhiều nên đủ cho mọi người uống, Lục Lâm Thiên chỉ biết ngồi một bên. Lục Lâm Thiên cùng Lữ Tiểu Linh trốn trong góc tránh khỏi góp vui, lại không tiện rời đi.  

Không biết uống bao nhiêu rượu, Lữ Chính Cường cạn một ly xong nhìn ly rượu trong tay, nói với Vân Tiếu Thiên:  

- Vân Tiếu Thiên, ta thật muốn dạy cho ngươi một bài học, nếu không tại ngươi thì Vân Thường sẽ không chết. Lúc trước ta không nên rút lui.  

Vân Tiếu Thiên trừng Lữ Chính Cường:  

- Lữ Chính Cường, vớ vẩn. Lúc trước Vân Thường vốn chọn ta rồi, không liên quan gì ngươi.  

Lữ Chính Cường khẽ thở dài:  

- Nhưng Vân Thường vẫn xa ta.  

Lữ Chính Cường đứng dậy đập mạnh bàn, giận trừng Vân Tiếu Thiên:  

- Ngươi đúng là đồ khốn, lúc đó ngươi đã hứa sẽ chăm sóc tốt cho Vân Thường cả đời!  

Trong cơn giận chứa nhiều bất đắc dĩ.  

Hốc mắt Vân Tiếu Thiên đỏ ngầu ướt nước, đôi mắt chất chứa nhiều bất đắc dĩ nói:  

- Đúng là ta không chăm sóc tốt cho Vân Thường, ta đã định cùng Vân Thường để nàng không cô đơn trên đường Hoàng Tuyền. Nhưng Hồng Lăng mới sinh ra, Vân Thường dặn dò ta phải chăm sóc tốt cho Hồng Lăng, ta phải sống.  

Lữ Chính Cường nói:  

- Lúc biết tin Vân Thường lìa đời ta hận không thể lên Vân Dương tông gϊếŧ ngươi.  

Vân Tiếu Thiên liếc Lữ Chính Cường:  

- Tự ta cũng muốn chết rồi, không cần ngươi gϊếŧ, nếu có thể chết thì ta đã sớm chết. Nhưng bây giờ ta có thể chết, Hồng Lăng đã trưởng thành, tìm được chỗ nương tựa, không làm ta lo lắng cái gì. Nếu ngươi muốn ra tay thì làm ngay bây giờ đi, miễn cho ta hối hận thì ngươi không có bản lĩnh gϊếŧ ta.  

Rượu vào miệng, hốc mắt Vân Tiếu Thiên ngấn lệ.  

Lữ Chính Cường giơ tay lên:  

- Ngươi tưởng ta không dám sao?  

Lữ Chính Cường giơ tay lên, linh lực mỏng manh nổi lên trong lòng bàn tay.  

Lục Trung biến sắc mặt nói:  

- Thân gia!  

Lục Trung định đứng dậy nhưng bị Lục Lâm Thiên kéo lại ngay, ra hiệu phụ thân đừng vội. Lữ Tiểu Linh tính kéo lại phụ thân nhưng cũng bị Lục Lâm Thiên kiềm giữ.  

Lục Lâm Thiên nhìn hai nhạc phụ, hắn lờ mờ hiểu tại sao mỗi lần hai người gặp mặt sẽ đánh nhau, có lẽ liên quan tới mẫu thân của Hồng Lăng. Mẫu thân của Hồng Lăng tên là Độc Cô Vân Thường.