Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 2663: Cái rắm cũng không phải




́i rắm cũng không phải  

- Giải Linh trưởng lão.  

Sắc mặt Dạ Vị Ương đại biến, trong mắt bắn ra hàn mang, quát lớn:  

- Đệ tử Thánh Linh Cốc nghe lệnh, cùng bọn họ liều mạng.  

- Gϊếŧ!  

Trong mắt bọn người Hàn Ngọc Tôn Giả, Hóa Linh Tôn Giả hiện lên hàn ý, lập tức lao thẳng tới đám người Vi Sinh Gia cùng Hải Sa môn.  

- Sát!  

Đệ tử Vi Sinh Gia tộc cùng Hải Sa Môn, cũng trực tiếp lướt đi, từng đạo thân ảnh giao thủ lại với nhau, toàn bộ không gian run rẩy.  

- Dạ Vị Ương, nhìn xem ngươi có bản lãnh gì.  

Trần Trác có chút cười lạnh, nhìn Dạ Vị Ương, trong mắt tam giác có chút tà quang, bàn chân đạp mạnh mặt đất, dưới chân có tia sáng bạc 

Ken két!  

Mặt đất cứng rắn, theo Trần Trác bước ra một bước, lại tựa như đậu hủ nghiền nát, đá vụn tung bay, trong nháy mắt, thân ảnh Trần Trác đã xuất hiện ở trước người Dạ Vị Ương, một đạo trảo ấn nắm tới đầu vai của Dạ Vị Ương.  

- Hừ!  

Âm Dương Vương Dạ Vị Ương cắn chặt bờ môi, hừ lạnh một tiếng, quạt xếp trong tay run lên, chân khí quanh thân bạo tuôn. Trên quạt xếp có một đạo lưu quang huy động, chân khí mênh mông bạo tuôn ra, điểm vào phía trên trảo ấn của Trần Trác.  

Phanh!  

Thanh âm âm bạo vang vọng, thân hình của Dạ Vị Ương lảo đảo lui ra phía sau mấy bước, sắc mặt trắng bệch, Trần Trác là Cửu trọng Vũ Vương, nàng mới Bát trọng Vũ Vương mà thôi, còn không cách nào chống lại Trần Trác.  

- Trần Trác, ngươi không biết thương hương tiếc ngọc a.  

Một tiếng cười lạnh truyền ra, không gian gợn sóng lóe lên, một thân ảnh xuất hiện ở trước người Âm Dương Vương Dạ Vị Ương, đúng là Vi Sinh Gia Tộc tộc trưởng Vi Sinh Trường Địch.  

XÍU...UU!!  

Dạ Vị Ương không có chút do dự, không thể không nghênh tiếp lần nữa, quạt xếp trong tay mở ra, một đạo quang nhận hình cung cắt vỡ không gian, nhắm hướng Vi Sinh Đốn Ngữ bay đi.  

- Thật có chút bưu hãn, ta là ưa thích đã lâu a.  

Vi Sinh Trường Địch cười nhạt một tiếng, đột nhiên thủ ấn biến hóa, trong tay có một đạo linh lực bắn ra.  

Bành bành!  

Lực công kích va chạm, không gian run lên, kình khí khuếch tán đầy trời, thân hình của Âm Dương Vương lập tức bị đẩy lui, một cổ linh hồn lực bàng bạc mang tất cả, làm cho nàng nhận lấy không ít ảnh hưởng.  

Mà ngay lúc Dạ Vị Ương lảo đảo lùi lại, Trần Trác như quỷ mị xuất hiện ở bên cạnh nàng, một đạo chưởng ấn hùng hồn, không chút khách khí oanh kích, kình lực lập tức trút xuống, muốn đánh tan đầu vai của Dạ Vị Ương.  

Cảm giác lực lượng cường hãn kia, khuôn mặt như ngọc của Dạ Vị Ương hiển hiện vẻ tuyệt vọng, quay mắt về phía hai Linh Vương cùng Vũ Vương tu vi cao hơn nàng, nàng căn bản là khó có thể chống lại.  

Trong nháy mắt này, chưởng phong hùng hồn ầm ầm lao tới, nhưng mà khi sắp rơi vào trên vai Dạ Vị Ương, trong lúc điện quang hỏa thạch, một thân ảnh áo bào xanh dùng một loại góc độ không thể tưởng tượng nổi xuất hiện ở trước người Dạ Vị Ương, phất ống tay áo quét qua, một cổ lực lượng vô hình đột nhiên hiện lên.  

Phanh!  

Âm thanh âm bạo vang vọng, lực lượng va chạm, nhìn như cũng không có mạnh bao nhiêu, nhưng lại dễ dàng đánh xơ xác công kích của Trần Trác.  

Phốc phốc!  

Cùng lúc đó, trong miệng Trần Trác phun ra máu tươi, ánh mắt kinh hãi.  

Phanh!  

Ngay cả thân ảnh trước người cũng không có nhìn rõ ràng, thân hình cũng không biết là chuyện gì xảy ra, lập tức hóa thành mảnh vỡ, huyết vụ tản ra.  

Biến cố đột nhiên như thế, để cho tất cả mọi người đang giao thủ kinh ngạc, lực công kích trong tay đều đình chỉ, mà Dạ Vị Ương chỉ sửng sốt một chút, liền ngẩng đầu, đôi mắt sáng rơi vào thân ảnh trước người, trên mặt lập tức hiện ra kinh hỉ, nghẹn ngào nói:  

- Lục minh chủ, ngươi rốt cuộc đã tới.  

- Thật có lỗi, đã tới chậm một ít.  

Ánh mắt của Lục Lâm Thiên quét qua đỉnh núi, lúc này mới quay đầu lại, rơi vào trên người Dạ Vị Ương, khẽ mĩm cười nói:  

- Những tạp chủng này chính là Vi Sinh Gia cùng Hải Sa Môn sao?  

- Không muộn, vừa vặn rất đúng lúc.  

Dạ Vị Ương nói nhỏ:  

- Bọn hắn đúng là người của Hải Sa môn cùng Vi Sinh Gia, ngươi vừa mới gϊếŧ, là Hải Sa Môn chưởng môn Trần Trác.  

Dạ Vị Ương không lo lắng Lục Lâm Thiên gϊếŧ Hải Sa Môn Trần Trác sẽ như thế nào, Lục Lâm Thiên ngay cả cường giả như Khôn Dương Đảo đảo chủ cũng dám gϊếŧ, gϊếŧ một Hải Sa Môn chưởng môn, cái này còn không phải tựa như chơi sao.  

- Tiểu tử mắng ai là tạp chủng!  

Ánh mắt Vi Sinh Đốn Ngữ trầm xuống, nghi hoặc nhìn Lục Lâm Thiên, âm thầm có chút kỳ quái, thực lực của thanh niên này, hắn dĩ nhiên nhìn không ra chút nào, hoàn toàn không có khí tức gì chấn động.  

- Nói ngươi là tạp chủng chứ ai, Nhị thiếu gia nói ngươi là tạp chủng, đó là để mắt ngươi rồi.  

Một thanh âm truyền đến, giữa không trung, lập tức có mấy đạo thân ảnh rơi xuống, khí thế để cho nhân tâm rung động.  

Từng đạo thân ảnh rơi xuống, đúng là Cực Nhạc Tam Quỷ, Dương Quá, Lục Tâm Đồng, Kim Huyền, Tuyết Sư, Huyết Mị.  

- Lục minh chủ đã đến, là Lục minh chủ.  

Trong nháy mắt này, không ít cường giả của Thánh Linh Cốc sau khi sững sờ, đều phục hồi tinh thần lại, Giải Linh Tôn Giả, Hóa Linh Tôn Giả, Hàn Ngọc Tôn Giả,… lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ, Lục minh chủ đã đến, hết thảy đều không còn vấn đề.  

- Bái kiến Lục minh chủ.  

Cường giả Thánh Linh Cốc lập tức thối lui đến bên người Lục Lâm Thiên hành lễ.  

- Chư vị miễn lễ.  

Lục Lâm Thiên cười nhạt một tiếng, ánh mắt giống như cười mà không phải cười nhìn chăm chú đám người Vi Sinh Gia cùng Hải Sa Môn đang có chút kinh ngạc.  

- Lục minh chủ?  

Nghe được chúng cường giả Thánh Linh Cốc xưng hô, không ít người của Vi Sinh Gia cùng Hải Sa Môn nhíu mày, ánh mắt lập tức biến hóa, Lục minh chủ, trên đại lục này còn có mấy cái Lục minh chủ a.  

- Lục Lâm Thiên, chẳng lẽ ngươi là Lục Lâm Thiên.  

Vi Sinh Đốn Ngữ vốn đang nổi giận thanh niên này dám nhục mạ hắn, đột nhiên nhớ tới lai lịch của thanh niên trước mắt này, trong nội tâm run lên, những năm này, sự tình của Linh Vũ chiến tôn, đã sớm truyền khắp đại lục.  

Hải Tượng Trưởng Lão bởi vì Trần Trác chết, vốn đang muốn tiến lên, nghe được thân phận của Lục Lâm Thiên, liền lui về phía sau môt bước, ánh mắt kinh ngạc nhìn chăm chú thân ảnh kia.  

- Không nghĩ tới còn có người nhận thức ta.  

Lục Lâm Thiên mỉm cười nói.  

- Thật sự là Lục Lâm Thiên.  

- Hắn là Linh Vũ chiến tôn Lục Lâm Thiên, Đế Đạo Minh minh chủ.  

- Không xong, hắn làm sao sẽ tới, tựa hồ là cùng Thánh Linh Cốc có quan hệ rất sâu ah.  

Nhìn chăm chú lên Lục Lâm Thiên, người của Vi Sinh Gia tộc cùng Hải Sa Môn lập tức đại biến, người có tên, cây có bóng, Linh Vũ chiến tôn Lục Lâm Thiên sớm đã vang danh thiên hạ, lúc này những người kia nghe được danh hào của Lục Lâm Thiên, cũng đủ để dọa lùi mấy bước rồi.  

- Lục minh chủ, hôm nay là việc tư của Vi Sinh Gia tộc cùng Thánh Linh Cốc chúng ta, kính xin Lục minh chủ bán Vi Sinh Gia tộc chúng ta một cái mặt mũi.  

Mắt thấy Lục Lâm Thiên, sắc mặt Vi Sinh Đốn Ngữ biến hóa, tức giận sớm đã bay đi đâu mất.