Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 2637: Ngại mạng quá dài




- Con trai của bổn đế, há cho tên hỗn trướng Tật Phong ngươi có thể động, ngươi ngại mạng dài!  

Vào thời khắc này một thanh âm quen thuộc vang vọng khắp cả không trung.  

Thanh âm vừa truyền ra, không gian xung quanh trước người Lục Lâm Thiên chợt lóe, một thân ảnh màu xám trống rỗng xuất hiện.  

Người kia đạp không mà đứng, khí thế vân đạm phong khinh, giống như trong hư không chỉ tồn tại khí tức của hắn, thân hình nhìn qua có chút gầy yếu nhưng trảo ấn của Tật Phong quét tới lại không hề động được vạt áo hắn nửa phần.  

- Chút thực lực ấy, có gì đáng khoe khoang!  

Người kia ngẩng đầu, trong mắt chợt lóe tinh quang, tụ bào vung lên, trảo ấn lập tức tiêu tán giữa không trung như chưa từng xuất hiện, hết thảy thật bình tĩnh không hề có chút dấu vết.  

Nhưng cỗ uy áp khiến người có mặt đều ngạt thở, người này vừa xuất hiện không khí giữa không trung cô đọng lại, giống như thời gian đình chỉ hoàn toàn.  

Chỉ nháy mắt trong lòng Tật Phong dâng lên nỗi khϊếp sợ, nhìn người kia khoanh tay đứng thẳng, ánh mắt run lên, tựa hồ đã nhận ra là ai, kinh hô:  

- Thiên Linh đan tôn, sao ngươi lại ở đây!  

- Linh Vũ đại đế đã tới!  

Ánh mắt đông đảo cường giả Phi Linh môn run lên, kích động run rẩy, người vừa tới chính là Linh Vũ đại đế.  

Sắc mặt người Phi Linh môn đều lộ ra ý cười.  

- Đó là…Linh Vũ đại đế!  

- Trời ạ! Linh Vũ đại đế đã tới!  

Ánh mắt cường giả Vân Dương tông, Thánh Linh giáo đều biến đổi, rung động nhìn nhau.  

Dương Quá cùng Lục Tâm Đồng hiện lên ý cười, khó trách ca ca lại nhẹ nhàng như vậy, nguyên lai đã sớm biết Nam thúc đã tới, mà Nam thúc ở đây, Tật Phong kia xem như phạm thái tuế.  

- Đại ca, ngươi rốt cục đã tới!  

Thiên Địa nhị lão vừa bay lên lại thấy Nam thúc, trong lòng tràn ngập sợ hãi lẫn vui mừng.  

- Tử lão quỷ, tới thật đúng lúc a!  

Thiên Dương lau vết máu trên miệng, nhảy lên không trung, ánh mắt vui sướиɠ.  

- Đây là Linh Vũ đại đế sao!  

Sắc mặt ba người Cực Lạc tam quỷ trọng thương xanh mét, nhưng ánh mắt lại trừng lớn nhìn Nam thúc, chân khí kinh khủng làm họ run sợ.  

- Nam huynh đệ, giao cho ngươi!  

Kim Lang cùng Cùng Kỳ đều thối lui sang một bên.  

- Được, các ngươi lui ra đi, nơi này giao cho ta là tốt rồi, ta giải quyết xong tên hỗn trướng kia lại tiếp tục tán gẫu!  

Nam thúc quay đầu lại lộ ý cười nói, sau đó nhìn qua Lục Lâm Thiên, hỏi:  

- Tiểu tử, không sao chứ?  

- Nếu cha tới chậm nửa bước, con của ngài xong đời!  

Lục Lâm Thiên mỉm cười đáp, nhưng trong lòng vô cùng vui sướиɠ, vừa rồi khi hắn nhìn thấy Tật Phong tôn giả, lập tức bóp nát ngọc giản thông tri Nam thúc, mặc dù Nam thúc tới hơi chậm một chút, nhưng vẫn xem như đúng lúc.  

- Tiểu tử còn ba hoa như vậy, lui ra đi, giao hắn cho ta!  

Nam thúc trừng mắt nhìn Lục Lâm Thiên, trong mắt lộ vẻ quan tâm.  

Lục Lâm Thiên gật đầu, nhanh lui xuống, hắn biết nguy cơ đã được giải trừ, mà Tật Phong gặp xui xẻo.  

- Hỗn trướng Tật Phong, con của bổn đế mà ngươi cũng dám động, ngươi thật sự là chán sống rồi!  

Ánh mắt Nam thúc thản nhiên nhìn Tật Phong, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh, nhưng chân khí nhẹ nhàng làm Tật Phong run lên.  

- Thiên Linh đan tôn, không, ngươi đã đột phá Đế Cấp, ngươi nên biết lệnh cấm, ngươi không thể ra tay với ta!  

Vừa nhìn thấy Nam thúc, ánh mắt ngập tràn sát ý của Tật Phong biến thành kinh hãi lẫn kiêng kỵ, thậm chí không có dũng khí đối kháng, liên tục lui về phía sau.  

- Dám động con của bổn đế, ai cũng không ngăn cản được ta muốn mạng của ngươi!  

Nam thúc thản nhiên nói, trong mắt thoáng hiện hàn mang, thân ảnh trống rỗng xuất hiện trước người Tật Phong.  

- Trốn!  

Tật Phong không chút do dự, thân ảnh chợt lóe, trực tiếp xé mở khe không gian, muốn phá không bỏ chạy, thậm chí cũng không có dũng khí đối kháng, khí thế hung hăng càn quấy vừa rồi hoàn toàn héo úa.  

- Còn muốn trốn sao!  

Nam thúc nói, vừa dứt lời tụ bào vung lên, một cái tát xa xa tát tới, tốc độ nhìn như thong thả kỳ thật đã nhanh tới cực hạn, nhanh tới mức ảnh hưởng thị giác của mọi người.  

- Ba!  

Một tiếng tát tai thanh thúy vang vọng, không gian run lên, không gian xung quanh Tật Phong bị chụp vỡ, bốn bề là hư không tối đen kéo dài vài trăm thước, uy áp lan tràn tới cực hạn.  

Trên mặt Tật Phong lập tức hiện ra dấu bàn tay sưng tấy, còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì đã phun ra cả máu lẫn răng vỡ, thân hình nện thẳng xuống dãy núi bên dưới.  

Hô!  

Một màn này làm mọi người trợn mắt há hốc mồm, thực lực Linh Vũ đại đế thật là đáng sợ.  

Phanh!  

Tật Phong nện xuống một ngọn núi, giữa không trung như bị động đất, ngọn núi dần sụp đổ, vô số khe nứt rậm rạp lan tràn, thanh âm như tiếng sấm sét vang vọng.  

Sưu!  

Thân ảnh Nam thúc biến mất ngay tại chỗ, khi thân hình xuất hiện đã lao ra khỏi một ngọn núi sụp đổ bên dưới, trong tay bắt giữ Tật Phong tôn giả.  

- Đây là thực lực Đế Cấp sao!  

Mọi người hít sâu một hơi lạnh, không khỏi nuốt nước bọt, họ không tưởng được Linh Vũ đại đế chỉ dùng một cái tát là có thể đánh bay Tật Phong tôn giả tu vi tiếp cận chuẩn đế.  

- Đây mới là cường giả!  

Lục Lâm Thiên cảm thán.  

Trong lòng hắn nhủ thầm, tuy rằng hiện tại thực lực hắn không yếu, nhưng gần đây gặp phải cường giả ngày càng mạnh, lão quái các đại sơn môn đều xuất hiện, tu vi của hắn đã không còn chút ưu thế, không biết phải tới khi nào hắn mới đạt được như Nam thúc, khi đó hắn mới có được bổn sự ngạo thị đại lục!  

- Thật mạnh!  

Cực Lạc tam quỷ đưa mắt nhìn nhau, trong lòng rung động tới cực điểm, một cái tát kia cũng đủ đem ba người họ chụp thành mảnh nhỏ, căn bản không thể đối kháng.  

Còn có một việc khiến họ thêm rung động, khi Lộc Linh tìm họ đã cam đoan Linh Vũ đại đế không thể ra tay, cho nên họ mới có dũng khí chặn gϊếŧ Lục Lâm Thiên đoạt bảo, nhưng hiện giờ tận mắt nhìn thấy Linh Vũ đại đế dùng một cái tát đánh bay Tật Phong, không thể ra tay cái rắm, đây rõ ràng là gạt người, ba người họ đã bị lừa dối.  

May mắn họ không thành công, đừng nói có thể thành công được hay không, chỉ sợ dù làm được họ cũng bị Linh Vũ đại đế nghiền xương thành tro, có thần khí thì thế nào, tuyệt đối không thể đối kháng một cái tát kia.  

- Lâm Thiên, Cực Lạc tam quỷ sao ở chung một chỗ với ngươi?  

Nam thúc đi tới bên cạnh Lục Lâm Thiên, nhìn qua Cực Lạc tam quỷ hỏi.  

- Cực Lạc tam quỷ bái kiến Linh Vũ đại đế!  

Cực Lạc tam quỷ run lên, vội bước tới hành lễ, ánh mắt không dám nhìn thẳng.  

- Nghĩa phụ, mặc dù họ có tiếng xấu, nhưng hiện tại đã sửa đổi, tới cậy nhờ Lục gia, lần này lập được không ít công lao, ít nhiều nhờ có họ tương trợ!  

Lục Lâm Thiên nói.  

- Nghĩa phụ?  

Cực Lạc tam quỷ cả kinh, nguyên lai Linh Vũ đại đế là nghĩa phụ của nhị thiếu gia, không có ai nói qua với ba huynh đệ bọn họ.  

Ánh mắt Nam thúc đảo qua ba người, nói:  

- Các ngươi đã gia nhập Lục gia, không cần đa lễ!  

- Đa tạ Linh Vũ đại đế!  

Tới lúc này ba người mới dám ngẩng đầu, có chút run rẩy không được tự nhiên.