Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 2633: Dễ dàng xử lý




Advertisement

- Đi chết đi!  

Thân ảnh Dương Quá vượt qua không gian, xuất hiện phía trên Phệ Hồn lão quỷ, kiếm quang bay ra, không gian vặn vẹo, trực tiếp bao phủ thân thể Phệ Hồn.  

Phệ Hồn lão quỷ sửng sốt, kiếm quang vừa chém xuống, linh hồn hắn run rẩy, không biết có phải bị khí thế chấn nhϊếp, trong lúc hoảng sợ chỉ kịp vươn tay đánh ra.  

Đột nhiên không gian run lên, linh lực tràn tới, động tới năng lượng thiên địa khiến thiên không biến sắc, một đạo chưởng ấn khổng lồ ngưng tụ cắn nuốt cả không gian, hư không nứt vụn thành từng khúc, hướng kiếm quang đánh tới.  

Ông!  

Tiếng kiếm minh rung trời, kiếm quang bạo lướt, nháy mắt chém thẳng lên chưởng ấn, chưởng ấn tắc nghẽn, không gian mang theo quang quyển tối đen lập tức răng rắc nổ tung.  

Hư không phá nát, năng lượng phong bạo khủng bố thổi quét, nháy mắt đột nhiên ngừng lại lặng yên mai một không còn bóng dáng.  

Hưu!  

Kiếm mang tiến quân thần tốc, thật dễ dàng phá vỡ chưởng ấn, tàn sát bừa bãi như chốn không người, trực tiếp rơi xuống đỉnh đầu Phệ Hồn lão quỷ.  

- Tại sao lại như vậy, mạng ta xong rồi!  

Trong tích tắc ánh mắt Phệ Hồn lão quỷ nhìn trừng trừng vào đạo kiếm quang kéo theo khe không gian, cảm giác nhịp tim của mình ngừng đập, giờ khắc này hắn không còn bất kỳ động tác.  

Tới lúc này Phệ Hồn lão quỷ mới cảm giác được Dương Quá đáng sợ bao nhiêu, bởi vì khí tức trên người Dương Quá chính là khí tức Đế Giả, là cấp độ mà hắn tha thiết ước mơ đạt tới.  

Hưu!  

Hết thảy chỉ diễn ra trong nháy mắt, kiếm quang bổ lêи đỉиɦ đầu Phệ Hồn lão quỷ, chém hắn thành hai nửa.  

Phanh phanh!  

Ngay khi thân thể Phệ Hồn lão quỷ bị chia thành hai nửa lập tức hóa thành mảnh nhỏ, một đạo hồn anh bay ra nhưng lại bị lực lượng vô hình làm mai một ở bên trong kiếm quang, thậm chí không có cơ hội đào thoát.  

Hưu!  

Dư ba kiếm quang rơi xuống đất, mặt đất nứt nẻ, vẽ ra một khe rãnh dài mấy ngàn thước, sâu không thấy đáy, giống như chém cả quảng trường thành hai phần, mặt đất chấn động kịch liệt.  

Cả quảng trường đều an tĩnh, đông đảo cường giả nghẹn họng nhìn trân trối.  

- Hô!  

- Phệ Hồn lão quỷ đã chết!  

- Đã chết, Phệ Hồn lão quỷ bị một kiếm tru sát!  

Không biết là ai hít sâu một hơi, từng thanh âm kinh hô truyền ra, ánh mắt mọi người trừng lớn, kinh hãi nhìn Dương Quá.  

- Tuyệt đối không thể trêu chọc ba huynh muội Lục gia!  

- Ai dám trêu chọc bọn họ, đó là ngại mạng mình quá dài!  

Lục Lâm Thiên cùng Lục Tâm Đồng đều khϊếp sợ, mà chính bản thân Dương Quá cũng ngạc nhiên.  

Lục Lâm Thiên kinh ngạc tới mức trợn mắt há hốc mồm, thậm chí còn nuốt nước bọt, hắn tuyệt đối không ngờ đại ca có thể dùng một chiêu kiếm gϊếŧ chết Phệ Hồn lão quỷ.  

- Tam pháp tôn!  

Ánh mắt Lăng Thanh Tuyệt đại biến, không nghĩ tới kết quả này.  

- Thật mạnh!  

Ánh mắt Nguyên Nhược Lan ngây dại nhìn Dương Quá.  

- Xong đời!  

Vô Ảnh kiếm tôn, Thao Ưng lão tổ, Cương Khôi tôn giả đại biến, Phệ Hồn lão quỷ bị một chiêu đánh chết, tiếp theo hắn tới lượt bọn họ.  

Oanh long long!  

Nhưng không biết có phải vì một chiêu kiếm kinh khủng vừa rồi chém quảng trường thành hai nửa hay không, vào lúc này cả ngọn núi đột nhiên chao đảo kịch liệt.  

Răng rắc!  

Cùng một thời gian khắp xung quanh quảng trường hiện lên vô số khe không gian, từng luồng năng lượng thật lớn thổi quét, cả thiên địa đều ầm ầm vang vọng.  

- Tử Vong thâm uyên sắp đóng cửa, cẩn thận một chút, chúng ta sẽ bị bài xích ra ngoài!  

Ánh mắt Thiên Dương tôn giả trầm xuống lớn tiếng nói.  

Hưu hưu!  

Lời của hắn vừa dứt, cả không gian đột nhiên có cỗ lực lượng bài xích thổi quét, từng thân ảnh nhất thời biến mất không còn bóng dáng.  

Lục Lâm Thiên còn đang ngạc nhiên, đột nhiên trước mặt hiện lên khe không gian, thân thể hắn lập tức bị hất văng ra ngoài, lực lượng bài xích thật lớn khiến cho hắn cảm giác được có cỗ khí tức cực kỳ khổng lồ trấn áp, mà bản thân hắn lại cực kỳ nhỏ bé, căn bản không thể đối kháng.  

Hào quang chợt lóe, ngay tức khắc hắn rơi vào trong tối đen, nhưng chỉ nháy mắt hắn lại xuất hiện, thân ảnh đã hiện ra trên một vực sâu thật lớn, cả vực sâu giống như lạch trời xỏ xuyên qua cả thiên địa.  

Trên vực sâu chính là một tầng sương mù bao phủ dày đặc, cao không thấy đỉnh, thấp không thấy đáy, phảng phất như là cuối thế giới, một mảnh trắng xóa, mà trước mặt là một mảnh rừng rậm nguyên thủy, núi non trùng điệp, quái thạch lởm chởm, xung quanh chỉ có một màu xanh biếc.  

- Đã ra rồi, đây chính là bên ngoài!  

Lục Lâm Thiên kinh ngạc, xung quanh không còn là lục địa kỳ dị trôi nổi, mà là ở bên ngoài Tử Vong thâm uyên, chỉ nháy mắt đã bị truyền tống đi ra ngoài.  

Sưu sưu!  

Từng thân ảnh cũng xuất hiện bên cạnh hắn, chính là Lục Tâm Đồng, Thiên Dương tôn giả, Thanh Oảnh, Đạm Thai Tuyết Vi, Kim Lang, Thiên Địa nhị lão, Cực Lạc tam quỷ bọn họ.  

- Rốt cục bình yên đi ra!  

Ánh mắt mọi người nhìn quanh bốn phía, rốt cục thoát khỏi Tử Vong thâm uyên kinh khủng kia, mặc dù mọi người đều có thu hoạch lớn, nhưng nguy hiểm vẫn làm họ sợ hãi.  

Xuy!  

Thân ảnh Dương Quá xuất hiện, lúc nãy khí tức còn ngút trời nhưng bây giờ nhìn hắn thật uể oải, miệng phun máu tươi, thân hình lảo đảo thối lui.  

- Đại ca, không sao chứ?  

Lục Lâm Thiên đoán ra nguyên nhân, đại ca đã sớm nói qua phải trả giá, sẽ làm bản thân bị thương tổn sau khi sử dụng lá bài tẩy kia.  

- Sư phụ lưu lại đạo năng lượng quá mạnh mẽ, còn mạnh hơn trong tưởng tượng của ta, ta thật khó thể thừa nhận, nhưng không sao!  

Dương Quá lau vết máu trên môi, sắc mặt trắng bệch.  

- Lục Lâm Thiên, ngươi đã ban tặng hết thảy trong Tử Vong thâm uyên, ngày sau xin trả!  

Vừa dứt lời từng đạo thân ảnh cấp tốc phá không rời đi, nháy mắt đã biến mất không thấy bóng dáng.  

- Là Vô Ảnh, Thao Ưng cùng Cương Khôi bọn hắn!  

Ánh mắt Thiên Dương trầm xuống, toàn bộ cường giả Đế Đạo minh bị trọng thương nên không cách nào truy đuổi theo, đi ra bên ngoài cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người kia bỏ chạy.  

- Có bản lĩnh đừng trốn!  

Mang Linh lão tổ hét lớn một tiếng.  

- Chạy trốn vài người cũng không có gì đáng ngại!  

Lục Lâm Thiên nói, lần này Thiên Địa minh bị tổn thất nặng nề, tuyệt đối là đả kích lớn.  

Sưu sưu!  

Không ít thân ảnh bay ra, những người không vào được đỉnh núi lớn kia lúc này đều bị bài xích ra khỏi Tử Vong thâm uyên, nhân số cũng không ít, mà bên trong còn có Thiên Địa minh cùng Đế Đạo minh.  

- Là đám hỗn đản Thiên Địa minh, gϊếŧ a!  

Cường giả Đế Đạo minh từng đi vào đỉnh núi vừa nhìn thấy người Thiên Địa minh, lập tức giận dữ vây công tới.  

Phanh phanh!  

Từng đạo công kích vang vọng không gian, khiến những tiểu thế lực cùng tán tu hoảng sợ không dám tới gần, trực tiếp bỏ chạy.  

Nhóm người Thiên Địa minh ra sau không hiểu xảy ra chuyện gì cũng đã bị vây công đánh chết.  

Nhóm người Lục Lâm Thiên cũng không ngăn cản, trong lòng bọn họ đều rõ ràng, sau này Đế Đạo minh sẽ có cuộc đại chiến với Thiên Địa minh, bây giờ có thể đánh chết được phần nào hay phần nấy, đã tới mức thù sâu như biển, cũng không cần băn khoăn quá nhiều.  

- Chủ nhân!  

Trên ngọn núi phía trước có một bạch sắc thân ảnh rơi xuống trước người Lục Lâm Thiên hành lễ, chính là Thiên Sí Tuyết Sư.