Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 2402: Ai dám động tới hắn 1




Lục Lâm Thiên lạnh lùng quát một tiếng, thân ảnh lóe lên, lập tức giống như quỷ mị xuất hiện trước mặt Cửu trưởng lão. Dưới lực lượng không gian, Cửu trưởng lão không có cách nào nhúc nhích, đã bị trói buộc. Bàn tay Lục Lâm Thiên ngay sau đó đã đặt lên trên vai Cửu trưởng lão.  

- Hỗn trướng, buông tay cho ta.  

Cùng một lúc một tiếng quát lớn từ sau lưng Lục Lâm Thiên vang lên.  

Khi âm thanh vừa dứt, một đạo chưởng ấn trong giây lát xuất hiện sau lưng Lục Lâm Thiên. Dưới chưởng ấn, không gian nứt vỡ từng khúc, trong chốc lát kình phong cũng kéo tới sau lưng Lục Lâm Thiên.  

- Linh Tôn ngũ trọng mà thôi. Cút cho ta.  

Lục Tâm Đồng khẽ kêu một tiếng, khi âm thanh vừa dứt, thân ảnh xinh đẹp lóe lên, một đạo quyền ấn phá không xuất hiện sau lưng Lục Lâm Thiên. Quyền ấn phá vỡ không gian mang theo khói độc ngập trời. Cả phiến không gian lúc này như triệt để cứng lại.  

Một cỗ khói đen mang theo kịch độc từ bên trong quyền ấn quét qua mang theo công kích linh hồn bàng bạc. Lực lượng ngập trời phía trên hung hăng trút xuống chưởng ấn.  

Phanh Phanh.  

Không gian run lên, tựa như sụp đổ. Tiếp đó một cỗ lực lượng đáng sợ trút xuống. Một đạo thân ảnh trực tiếp lui lại trên không trung, bước chân lảo đảo lui lại. Mỗi khi lui một bước mặt đất bị rạn nứt, từng vết nứt giống như mạng nhện mang theo hố sâu lan tràn ra bốn phía.  

Sưu Sưu.  

Cùng một lúc trong cấm chế ở Thần Hoàng thành vang lên từng tiếng xé gió. Từng cỗ khí tức cường hãn lan tràn ra. Lần nữa có hơn trăm đạo thân ảnh xuất hiện giữa không trung, hơn trăm người này nhìn hơn trăm tộc nhân thê thảm đang nằm dưới mặt đất, khuôn mặt biến sắc, kinh ngạc, hoảng sợ.  

Khục khục.  

Mặt đất lắc lư, thân ảnh bị Lục Tâm Đồng đẩy lui lại rốt cuộc cũng ổn định lại được thân hình, đây là một lão giả mập mạp chừng năm mươi tuổi.  

Lúc này ánh mắt lão giả năm mươi tuổi này nhìn về phía Lục Tâm Đồng tràn ngập sự kinh hãi. Người vừa đẩy lui hắn lại là một thiếu nữ thoạt nhìn còn trẻ tuổi. Rõ ràng là Linh giả, không ngờ lại giống như không e ngại Thần Hoàng khí của hắn. Không chỉ thế, trong công kích của nàng còn mang theo kịch độc. Còn có một cỗ độc tố với linh hồn khiến cho hắn cực kỳ kiêng kỵ.  

- Lâm Thiên.  

Một tiếng kêu vang lên, trong hơn trăm người chạy tới có một đạo thân ảnh xinh đẹp vội vàng nhảy xuống. Thân ảnh xinh đẹp mà uyển chuyển, mang theo đường cong linh lung, chỉ lóe lên một cái lập tức xuất hiện bên cạnh Lục Lâm Thiên.  

- Hồng Lăng.  

Ánh mắt Lục Lâm Thiên nhảy lên, không ngờ Vân Hồng Lăng lại xuất hiện ở chỗ này, khiến cho Lục Lâm Thiên tuyệt đối kinh ngạc.  

- Lâm Thiên, sao chàng tới đây?  

Vân Hồng Lăng đảo qua không trung, ánh mắt đại biến.  

Vân Hồng Lăng ở đây, Lục Lâm Thiên quét qua mọi người, quả nhiên nhìn thấy nhạc phụ Vân Khiếu Thiên. Mà lúc này trên không trung có không ít cường giả, hắn quay đầu lại nói:  

- Nói thì rất dài, một lát nữa rồi nói sau.  

- Tông chủ, làm thế nào bây giờ.  

Giữa không trung, Đại hộ pháp bên người Vân Khiếu Thiên nói.  

- Xem trước một chút rồi nói.  

Vân Khiếu Thiên quét qua không trung, trong mắt hiện lên vẻ ngưng trọng. Thứ hắn lo lắng cũng không phải là trước mắt, lúc này là cả Độc Cô gia. Lục Lâm Thiên đến sẽ tạo thành cái gì, trong lòng hắn hiểu rõ.  

- Hỗn trướng, dám động vào người của Độc Cô gia ta. Gϊếŧ những người này cho ta.  

Một tiếng hét lớn vang lên, một lão giả áo lam xuất hiện, bộ dáng người này chừng lục tuần. Nhìn thấy tộc nhân đang phun ra máu tươi dưới mặt đất, hai mắt lập tức đỏ rực. Còn chưa có ai dám hung hăng càn quấy bên ngoài Độc Cô gia hắn như vậy.  

- Vâng, Đại hộ pháp.  

Nghe vậy tám chín mươi người trên không trung vừa mới tới không chút do dự, khí tức tràn ra, từng cỗ khí tức lập tức tập trung vào trên đám người Lục Lâm Thiên, Lục Tâm Đồng, Dương Quá.  

- Lục trưởng lão, Thất trưởng lão, Lục Lâm Thiên này tự tiện xông vào Độc Cô gia ta, đả thương chúng đệ tử Độc Cô gia ta, nhanh gϊếŧ kẻ này.  

Cửu trưởng lão bị Lục Lâm Thiên bắt vào trong tay nhìn thấy có người tới lập tức quát to.  

- Lục Lâm Thiên.  

Nghe thấy ba chữ này vô số ánh mắt nhìn về phía Lục Lâm Thiên. Trên không trung lúc này có hơn mười đạo thân ảnh đang lăng không đứng thẳng, đều là người từ trong Thần Hoàng thành bước ra khỏi cấm chế.  

Khí tức trên người mười mấy đạo thân ảnh được thu liễm, có mấy lão giả, lão phụ nhân... còn có năm nam nữ thanh niên, không khó nhìn ra đều là người có tu vi cường hãn.  

Bên trong mười mấy đạo thân ảnh này có nữ tử dẫn đầu, đôi mắt như nước, mang theo vẻ lạnh nhạt như băng. Ánh mắt dường như có thể nhìn thấu tất cả. Tuổi chừng mười sáu, mười ngón tay thon dài, làn da trắng nõn, hồng hào, dường như có thể khiến cho nước chảy. Mái tóc tung bay theo gió, tỏa hương thơm ngát. Trên người mặc một bộ váy dài màu lam nhạt, bên trên thêu một con hồ điệp, khuôn mặt không trang điểm thế nhưng vẫn không thể che dấu được dung nhan tuyệt sắc của nàng.  

Lúc này nữ tử mặc váy dài màu lam nhìn qua không trung, nghe thấy ba chữ Lục Lâm Thiên này lập tức nhìn về phía Lục Lâm Thiên. Mấy thanh niên nam nữ bên người nàng cũng nhìn về phía Lục Lâm Thiên.  

- Hừ, ta muốn nhìn xem Độc Cô gia mạnh bao nhiêu. Dường như cũng chỉ có vậy.  

Nhìn thấy vô số khí tức của cường giả Độc Cô tập trung vào mình, Lục Tâm Đồng khẽ quát một tiếng. Hai người Thiên Sí Tuyết Sư, Dương Quá biến sắc, thân thể khẽ động, lập tức xuất hiện bên cạnh Lục Lâm Thiên. Chân khí, khói độc, yêu nguyên bắt đầu lặng lẽ tràn ra.  

Sưu...  

Song phương trong giây lát lâm vào trạng thái gương cung bạt kiếm. Đám người do nữ tử mặc váy dài màu lam nhạt kia có chút hứng thú đánh giá đám người Lục Lâm Thiên, hiển nhiên đối với việc đám người Lục Lâm Thiên ở ngay địa bàn của Độc Cô gia lại dám ra tay với đám người Độc Cô gia có chút hứng thú, cả đám không tránh khỏi kinh ngạc và tò mò.  

- Dừng tay, hiểu lầm rồi.  

Vân Hồng Lăng nhìn vô số cường giả Độc Cô gia trên không trung đang vây công Lục Lâm Thiên, khuôn mặt biến sắc.  

- Hồng Lăng tiểu thư, ngươi lui ra đi.  

Trên không trung, Lục trưởng lão giậm chân nhảy ra, ánh mắt nhìn vào trên người Lục Lâm Thiên.  

- Hồng Lăng, nàng cứ lui xuống trước đi.  

Lục Lâm Thiên cầm theo Cửu trưởng lão trong tay, phất tay bảo Hồng Lăng. Nhìn cảnh trưởng mắt, khuôn mặt hắn chậm rãi trở nên âm trầm.  

Lục Lâm Thiên ngẩng đầu, người kia dường như là Lục trưởng lão, khóe miệng hắn nhếch lên, lạnh lùng nói:  

- Thân là trưởng lão Độc Cô gia, ta thấy mặt mũi của Độc Cô gia đều bị các ngươi làm mất hết. Rõ ràng ta cầm thϊếp mời của Độc Cô gia thế nhưng lại không cho ta vào, thϊếp mời này là do Đại tiểu thư Độc Cô Cảnh Văn phát ra, ta chỉ là khách nhân được mời tới. Các ngươi không cho ta đi vào là không nể mặt Đại tiểu thư các ngươi hay là không nể mặt ta?  

Sắc mặt Lục trưởng lão thoáng run rẩy, trong lúc nhất thời không nói lên được lời nào. Loại nguyên nhân này hắn không biết, tuy rằng chưa gặp qua Lục Lâm Thiên này, thế

nhưng trong tộc đối với Lục Lâm Thiên này cũng không xa lạ gì.