Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 2326: Đứa bé áo đỏ




Huyền Hạo nói, tuy rằng hắn không còn tu vi, thế nhưng trong lúc vô hình vẫn có một cỗ ngạo khí. Lén lút đi vào cũng không phải là tác phong của hắn.  

- Vậy thì trực tiếp xông vào, không cho con gặp mẫu thân con sẽ giết cho đến khi bọn họ cho con gặp mới thôi.  

Tinh quang trong mắt Tiểu Long mãnh liệt bắn ra, có tu vi như hiện tại Tiểu Long cũng có thêm mấy phần tự tin.  

- Tiểu Long, không phải tới đường cùng thì không thể làm như vậy. Mẫu thân con tuyệt đối không muốn con làm như vậy.  

Huyền Hạo vỗ bả vai Tiểu Long, quay người nhìn Lục Lâm Thiên, nghiêm túc nói:  

- Lâm Thiên, ta nghe Tam thúc Tiểu Long nói về chuyện Phi Linh môn. Việc này không ngờ cũng liên lụy tới ngươi. Ta đoán một khi ngươi xuất hiện trong Thanh Long Hoàng tộc sẽ có một chút phiền toái. Cho nên hiện tại ngươi rời đi còn kịp.  

- Phụ thân, ngươi nhìn nhầm lão đại rồi. Nếu như lão đại sợ Thanh Long hoàng tộc thì đã không đi cùng chúng ta.  

Tiểu Long nói.  

- Ha ha, Thanh Long Hoàng tộc, lần trước tiểu tử đã gặp qua.  

Lục Lâm Thiên cười ha hả, Thanh Long Hoàng Tộc tuy rằng cường hãn vô cùng, thế nhưng hắn cũng không phải loại người gặp khó quay đầu đi. Linh Hoàng khí của Thanh Long Hoàng tộc và công kích linh hồn của bọn họ hắn không sợ.  

- Lão đại, lần này nếu như bọn họ dám làm khó xử chúng ta, chúng ta sẽ náo loạn long trời lở đất.  

Tiểu Long nhìn qua Lục Lâm Thiên, dùng thực lực của bản thân và lão đại, so với khi vừa mới tới Tổ Yên Lâm còn mạnh hơn.  

Huyền Hạo nhìn Tiểu Long và Lục Lâm Thiên, không khỏi mỉm cười.  

Trên không trung, hai ngày rốt cuộc cũng trôi qua. Lục Lâm Thiên cũng không tiếp tục tiến vào trong Thiên Trụ giới. Ngồi trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, Huyền Hạo giảng giải không ít vấn đề trên phương diện tu luyện cho Tiểu Long và Lục Lâm Thiên. Khiến cho Lục Lâm Thiên ở bên cạnh nghe cũng ngộ ra không ít thứ.  

Lướt qua sơn mạch phía dưới, trên đường đi, linh thú bắt đầu xuất hiện nhiều hơn. Ở trên không trung cũng có thể nhìn thấy không ít, Tiểu Long cố ý tiết khí tức ra ngoài khiến cho đám linh thú không dám tới gần.  

Dưới sơn mạch, trong rừng cây xanh ngắt có không ít kiến trúc. Có một ít kiến trúc cực kỳ to lớn, trong lúc mơ hồ nhìn lại có đôi khi còn có thể thấy được không ít đại thành của linh thú. Từ phía trên nhìn xuống, trên đường phố có không ít người qua lại, cực kỳ phồn hoa.  

Tất cả chuyện này Lục Lâm Thiên cũng không cảm thấy kinh ngạc bao nhiêu, trong khu vực Bắc đảo này có vô số linh thú. Bởi vì trong Tổ Yêu lâm Lục Lâm Thiên đã từng nhìn thấy vô số yêu thú cho nên cũng cảm thấy bình thường.  

Thiên Độc Yêu Long ngẫu nhiên sẽ giới thiệu thoáng qua cho Lục Lâm Thiên một chút, nói chung, yêu thú và linh thú trong TỔ Yêu lâm và LInh Hoàng nhai đều có thực lực không kém bao nhiêu. Yêu thú, linh khí đôi khi rảnh rỗi sẽ có chút va chạm, thế nhưng dù sao đều là thú tộc, cho nên chung sống vô cùng tốt.  

Trong sơn mạch có vô số quần sơn, bốn phía xanh biếc. Từng ngọn núi cao tới vạn dặm, từ bên trên nhìn xuống mây mù lượn lờ, có cảm giác vô cùng mờ ảo.  

Tại một hạp cốc trong ngọn núi, lúc này có mấy đạo thân ảnh đang bao vây một thân ảnh mềm mại. Tổng cộng có sáu người, khí tức tràn ra, dường như cũng là nhân loại, sáu người này tuổi chừng bốn mươi, năm mươi.  

Mà lúc này ánh mắt sáu người đều tập trung nhìn vào thân ảnh xinh đẹp màu đỏ kia. Đây là một nữ tử mười tám mười chín tuổi, có một điều kỳ lạ là mái tóc của nữ tử này màu đỏ, đỏ như hỏa diễm. Ngũ quan tinh xảo, kiều diễm, trẻ trung. Mái tóc đỏ như lửa bị gió thổi tung bay, nhìn qua vô cùng xinh đẹp.  

Lúc này nữ tử kia cũng đánh giá sáu đạo thân ảnh chung quanh, da thịt trắng nõn như ngọc mang theo vẻ óng ánh nhàn nhạt, ánh mắt hiện lên sự vui vẻ, cùng với giảo hoạt. Khóe miệng nhếch lên, nụ cười đáng yêu mang theo sự châm chọc.  

Nữ tử này bị sáu đại nam nhân nhìn chằm chằm, thế nhưng lại không cảm thấy có vấn đề gì, cực kỳ bình tĩnh, giống như ngây thơ, đôi mắt đen nhanh chớp chớp..  

Sáu người chung quanh lúc này đã có chút khó chịu, nữ tử trước mặt này thực sự quá hấp dẫn, dung nhan tuyệt mỹ mang theo sự trẻ trung, thế nhưng thân thể lại mang theo đường cong tuyệt mỹ. Thân mặt một bộ trang phục màu đỏ, bộ y phục này có màu đỏ giống như hỏa diễm. Cặp đùi ngọc trắng nõn hiện ra trước mắt sáu người.  

Sáu đôi mắt nhìn qua cặp đùi ngọc trắng nõn, mềm mại, bên trên là bờ mông vểnh, cao vút. Tăng thêm đôi ngọc thỏ đày đặn, quả thực chính là hấp dẫn trí mạng. Hô hấp của sáu người này bắt đầu dồn dập. Mái tóc màu đỏ, còn có đường cong linh lung, trí mạng, tất cả hợp lại một chỗ quả thực vô cùng hoàn mỹ, không thể nghi ngờ có lực hấp dẫn cực lớn với tất cả các nam nhân. Trẻ trung mà lại nóng bỏng, không có một ai có thể tự kiềm chế được.  

Ực.  

Trong sáu người, một đại hán chừng năm mươi tuổi không nhịn được mà nuốt xuống một ngụm nước bọt, mấy người còn lại lập tức trừng mắt nhìn hắn.  

- Triệu Hồ, ngươi có một chút tiền đồ có được không? Nữ nhân này chính là linh thú.  

Một lão giả mặc y phục màu vàng chừng năm mươi tuổi nói với đại hán này.  

- Đừng có nói ta, các ngươi không phải đều như vậy sao?  

Đại hán này cười tà, ánh mắt tham lam nhìn về phía nữ tử áo đỏ nói:  

- Ta nói huynh đệ Hỏa môn, loại yêu tinh như vậy sau khi bắt nhất định phải nếm thử qua. Con mẹ nó quá mê người, nhìn qua lập tức có phản ứng a.  

- Triệu Hồ nói không sai, sau khi bắt được phải nếm thử một chút. Nếu như là nhân loại thì tốt hơn.  

Một nam tử trung niên áo lam cũng cười tà nói, đôi mắt phát sáng không ngừng quét tới quét lui trên người nữ tử áo đỏ.  

- Ta thấy là linh thú mới có một chút hương vị, một khi tố thể thành công thì yêu thú cũng không khác gì nhân loại chúng ta. Không biết yêu tinh thuộc tộc nào, là xà tộc hay hồ tộc, quả thực quá mê người.  

Một lão giả đầu trọc nửa nói, ánh mắt bắt đầu có chút da^ʍ uế.  

- Các ngươi là nhân loại sao?  

Nữ tử trẻ trung nói, mắt nhìn sáu người này vẫn hiện lên sự vui vẻ. Ánh mắt ngây thơ, trong suốt, tăng thêm trang phục hấp dẫn, đường cong khiến cho người ta sôi trào khiến cho máu tươi trong cơ thể sáu người này sôi trào lên.  

- Đúng vậy, hãy ngoan ngoãn đi theo chúng ta. Đừng để chúng ta phải động thủ, làm tổn thương tới ngươi.  

Đại hán trung niên gọi là Triệu Hồ kia nở nụ cười tà, dường như không chịu nổi sự hấp dẫn này, cũng muốn đi trước người khác một bước cho nên chậm rãi tiến lên.  

- Vậy các ngươi sẽ chơi với ta sao?  

Nữ tử áo đỏ cười tươi nhìn Triệu Hồ nói, nụ cười vô cùng động lòng người.  

Thấy nữ tử áo đỏ cười với mình, Triệu Hổ có cảm giác xương cốt mình mềm đi, hắn lập tức nói:  

- Đương nhiên, ngươi muốn chơi như thế nào cũng không thành vấn đề.  

- Vậy thì tốt rồi, chính ngươi nói đó nha.  

Nữ tử áo đỏ mỉm cười, chậm rãi tới gần Triệu Hồ.  

- Triệu Hồ, ngươi cẩn thận công kích linh hồn của nàng ta.  

Lão giả nhắc nhở đầu tiên có chút cố kỵ, hắn có một loại cảm giác, nữ tử áo đỏ này có một chút bất phàm.