Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 227: Lại lần nữa đột phá (1)




Người áo xanh vừa ra tay Vũ Sư nhị trọng lập tức phán đoán ra tu vi của đối phương:  

– Mới chỉ là Vũ Sư nhất trọng, ngươi mới tự tìm chết!  

Vũ Sư nhị trọng hừ mạnh, giơ chưởng ấn nghênh đón.  

Cùng lúc đó, Vũ Sư nhất trọng định vây công người áo xanh chợt biến sắc mặt. Một con rắn nhỏ vàng nhạt chặn trước mặt Vũ Sư nhất trọng, sau lưng gã là con yêu thú màu trắng khổng lồ đáng sợ nhìn gã chằm chằm.  

Bùm!  

Hai chưởng ấn đυ.ng mạnh, lực lượng cuồng bạo thổi quét, kình khí làm cát bụi mịt mù.  

Cộp cộp cộp!  

Lực lượng khổng lồ trút xuống, Vũ Sư nhị trọng lảo đảo lùi lại mấy bước, khó tin nhìn người áo xanh. Đối phương chỉ có Vũ Sư nhất trọng nhưng thực lực áp chế gã gắt gao.  

Vũ Sư nhị trọng hừ lạnh một tiếng:  

– Chết đi!  

Vũ Sư nhị trọng ổn định thân hình đánh ra thủ ấn, hai bàn tay nhanh chóng xòe ra rồi siết chặt. Chân khí thuộc tính thổ khuếch tán bao lấy nắm tay, Vũ Sư nhị trọng giẫm mạnh xuống đất. Vũ Sư nhị trọng nhanh như tia sáng xông hướng người áo xanh.  

Lục Lâm Thiên hờ hững nhìn đối phương, hắn biết thực lực của mình tuy mới là Vũ Sư nhất trọng nhưng không thua gì đối phương là Vũ Sư nhị trọng, đây là ích lợi việc có kinh mạch dày rộng, đan điền khí hải to. Hiện tại tu vi Vũ Sư nhất trọng của Lục Lâm Thiên chỉ sử dụng chân khí dư sức bảo vệ mình khi đánh nhau với Vũ Sư tam trọng.  

Lục Lâm Thiên nhếch môi cười kỳ dị, chậm rãi duỗi tay ra, xòe bàn tay.  

Lục Lâm Thiên quát to:  

– Cắn nuốt!  

Lực lượng kỳ dị tuôn ra từ lòng bàn tay Lục Lâm Thiên. Lực lượng đó rất kỳ dị, sau khi tuôn ra từ bàn tay Lục Lâm Thiên không cuồng bạo thổi quét mà xoay tròn như cái lỗ khí lưu trong lòng bàn tay hắn, đập mạnh vào chưởng ấn của Vũ Sư nhị trọng.  

Xoẹt!  

Vang tiếng nổ trầm đυ.c, cơ mặt Vũ Sư nhị trọng cứng ngắc, gã đứng yên tại chỗ như cọc gỗ, bị lực lượng vô hình trói buộc không thể nhúc nhích.  

Lúc này chỉ có Vũ Sư nhị trọng biết chuyện gì xảy ra. Trong lòng bàn tay Vũ Sư nhị trọng phát ra lực công kích cường đại bị đối phương gián tiếp ăn mất. Trên chưởng ấn của đối thủ có lực lượng cực mạnh mà Vũ Sư nhị trọng không thể đối kháng đang dọc theo lòng bàn tay của gã cắn nuốt chân khí toàn thân.  

Chân khí trong đan điền khí hải không nghe theo Vũ Sư nhị trọng điều khiển điên cuồng tuôn vào chưởng ấn của đối phương, chân khí khổng lồ sắp trướng nứt kinh mạch của gã.  

Vũ Sư nhị trọng hoảng hốt, thoáng chốc kinh khủng hét lên:  

– Dừng tay, dừng tay! Ngươi là ai? Đừng nuốt chân khí của ta!  

Thân hình Vũ Sư nhị trọng như mất nước chậm rãi thu nhỏ, cơ thể đau đớn làm gã hét ầm lên.  

Lục Lâm Thiên mặc kệ Vũ Sư nhị trọng, hắn vận chuyển chân khí nhanh chóng cắn nuốt năng lượng chân khí khổng lồ trên người đối phương. Sau khi vào đẳng cấp Vũ Sư, Lục Lâm Thiên có thể trực tiếp nuốt chân khí từ đối thủ công kích. Chỉ cần thực lực của đối phương không mạnh đến trình độ Lục Lâm Thiên không chịu nổi thì hắn có thể cắn nuốt, đây mới là điểm khủng bố nhất của Âm Dương Linh Vũ quyết.  

Bùm!  

Trong không khí vang tiếng nổ điếc tai, Vũ Sư nhất trọng bị Thiên Sí Tuyết Sư đυ.ng mạnh đập vào thân cây to, máu phun ra.  

Vù vù vù!  

Thân hình nhỏ bé của Tiểu Long hóa thành luồng sáng biến to ra, ở giữa hư không dài tám mươi thước. Cơ thể to lớn tuôn ra khí thể chứa mùi tanh của máu, Tiểu Long há mồm nuốt trọn Vũ Sư nhất trọng.  

Lục Lâm Thiên thu về thủ ấn, Vũ Sư nhị trọng trước mặt hắn thân hình đã héo rút một nửa, cơ thể già nua uể oái té dưới đất.  

Lục Lâm Thiên móc ra một cái túi không gian trên người Vũ Sư nhị trọng, giao xác chết cho Thiên Sí Tuyết Sư ăn.  

Trong sáu người Lục Lâm Thiên chỉ lục được hai túi không gian, miễn cưỡng có thu hoạch.  

Lục Lâm Thiên cười vừa lòng nhảy lên lưng Thiên Sí Tuyết Sư:  

– Chúng ta đi.  

Một người hai thú rời khỏi sơn mạch Vụ Đô.  

Lục Lâm Thiên ở trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư bắt đầu luyện hóa năng lượng chân khí đã cắn nuốt vào người. Lúc Lục Lâm Thiên ở đẳng cấp Vũ Sĩ cửu trọng nuốt tu vi Vũ Sư nhất trọng suýt nổ banh xác. Lúc này Lục Lâm Thiên là Vũ Sư nhất trọng, nuốt năng lượng chân khí Vũ Sư nhị trọng vừa tầm chịu đựng. Nếu luyện hóa hết số chân khí này Lục Lâm Thiên ước chừng sẽ đến Vũ Sư nhị trọng.  

Rạng sáng, một người hai thú trở lại Phi Linh Môn. Lục Lâm Thiên vào sơn động bế quan luyện hóa chân khí đã cắn nuốt.  

Trong thời gian này Phi Linh Môn rất náo nhiệt, các đệ tử bận rộn tu luyện chân khí hoặc tu luyện Vũ kỹ. Diễn Vũ trường thường vang tiếng đánh nhau, mọi người nhiệt tình chưa từng có. Trong không khí hừng hực đó đệ tử thiên phú tốt một chút tiến bộ kinh người.  

Trong Phi Linh Môn, tính luôn đệ tử Hắc Kiếm Môn quy hàng nhưng không có ai thiên phú cực tốt. Đệ tử thiên phú tốt sớm bị đại môn đại phái lũng đoạn, trong tiểu môn tiểu phái không thể nào tuyển nhận đệ tử có thiên phú cực tốt, ngẫu nhiên gặp cá lọt lưới thì may.  

Ba ngày sau, trong sơn động Lục Lâm Thiên bế quan phát ra ánh sáng vàng đất chói lòa. Ánh sáng bao phủ quanh thân Lục Lâm Thiên.  

Trong cơ thể Lục Lâm Thiên, Âm Dương Linh Vũ quyết luyện hóa chân khí mới cắn nuốt thành từng đợt năng lượng tinh thuần tiến vào đan điền khí hải.  

Trong khoảnh khắc kinh mạch trướng căng, chân khí tràn ngập, ánh sáng trong sơn động càng chói lòa. Kinh mạch Lục Lâm Thiên khuếch trương vô cùng đau nhức.  

Lục Lâm Thiên quát to:  

– Áp súc, đột phá!  

Chân khí quanh thân Lục Lâm Thiên thoáng chốc tăng vọt.  

Bùm!  

Trong đan điền khí hải vang tiếng nổ trầm đυ.c, ánh sáng quanh thân Lục Lâm Thiên xen lẫn năng lượng thiên địa thẩm thấu vào lỗ chân lông.  

Cơ thể Lục Lâm Thiên lại được rèn tạo, mỗi lần đột phá là nội tạng, gân cốt cơ bắp của Lục Lâm Thiên được nhiều ích lợi.  

Mấy canh giờ sau Lục Lâm Thiên chậm rãi ngừng tu luyện, thở hắt ra hơi đọng trong đan điền khí hải. Mắt Lục Lâm Thiên lấp lánh tia sáng sau đó giấu đi.  

Lục Lâm Thiên đã là tu vi Vũ Sư nhị trọng, tốc độ tu luyện thật khủng bố.  

Lục Lâm Thiên cảm nhận cơ thể tràn đầy chân khí, hắn nhếch môi cười. Lần này gián tiếp đột phá một tầng, trong thời gian sắp tới Lục Lâm Thiên không thể đột phá chân khí nữa, thân mình cần được điều dưỡng thích ứng. Tốc độ tu luyện nhanh như vậy e rằng không mấy người bắt kịp Lục Lâm Thiên.  

– Tu luyện Phong Chi Dực tiếp!  

Lục Lâm Thiên rời khỏi mật thất, nghe đám người Trương Minh Đào báo cáo. Mấy trưởng lão bế quan tu luyện tập thể, để lại mình Trịnh Anh canh giữ Phi Linh Môn. Các đệ tử khác đa số bế quan, quyết tâm vào hàng đệ tử thân truyền sau nửa năm.  

Biết tình huống đại khái của Phi Linh Môn xong Lục Lâm Thiên ra sau núi tu luyện Phong Chi Dực.  

Lần lượt luyện tập, té mặt mũi bầm dập, Lục Lâm Thiên dần tiến bộ hơn.  

Cách Phi Linh Môn không xa, đi đường mấy canh giờ sẽ đến một môn phái hơi nổi tiếng ở vùng giáp ranh sơn mạch Vụ Đô, đó là La Sát Môn.  

Trong La Sát Môn có nhiều cường giả Vũ Phách, đệ tử cũng có khá nhiều, khoảng năm trăm người. Trong phạm vi trăm dặm đều là địa bàn của La Sát Môn, bao gồm khu vực biên giới sơn mạch Vụ Đô.