Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 2151: Ngươi có dám không?




Một thanh âm dịu dàng vang lên:  

- Lục chưởng môn, ta biết ngay không gạt được người. Nghe nói thực lực của Lục chưởng môn lại tiến bộ nhiều, gần đây rất nổi tiếng.  

Trong màn đêm một bóng dáng thướt tha phi hành ra, áo lam toát ra anh khí bao lấy eo thon màu da bánh mật, cặp chân thon dài, cặp mông căng tròn. Vóc dáng nàng nóng bỏng hấp dẫn, trong màn đêm không khó thấy ánh sao trong đôi mắt nàng, người toát ra khí chất dã tính hoang dã.  

Lục Lâm Thiên nhìn bóng dáng yêu kiều xuất hiện, người đến chính là Lam Linh:  

- Lam Linh cô nương, kêu ta đến chắc không phải chỉ để khen ta đi?  

Lam Linh bây giờ càng quyến rũ hơn ngày xưa, phong vận trưởng thành hấp dẫn càng lộ rõ ra. Cộng thêm khí chất dã tính hoang dã này, thật là dụ dỗ thị giác người.  

Nhưng Lục Lâm Thiên cũng biết Lam Linh không tầm thường, tâm trí thuộc hàng số một trong các nữ nhân hắn từng gặp. Thậm chí trong những người Lục Lâm Thiên gặp cũng ít ai có trí tuệ như Lam Linh. Nàng tiến bước cho đến hôm nay, mấy ngày nữa đã là tông chủ Vạn Thú tông, có thể tưởng tượng tâm trí của Lam Linh mạnh cỡ nào.  

Trước kia Lục Lâm Thiên từng ăn bồ hòn trong tay Lam Linh nên bây giờ hắn càng cẩn thận hơn.  

Lam Linh bước tới trước mặt Lục Lâm Thiên, mắt nhìn thẳng vào hắn, mỉm cười hỏi:  

- Lục chưởng môn vẫn còn so đo chuyện trước kia sao? Làm nam nhân thì nên rộng lượng một chút, ngày xưa ta không gϊếŧ Lục chưởng môn, sau sự việc Lục chưởng môn báo thù làm ta bị thương. Chẳng lẽ Lục chưởng môn vẫn còn muốn so đo?  

Lục Lâm Thiên nói:  

- Ta không nhớ chuyện trước kia gì.  

Lục Lâm Thiên huơ đoản kiếm nhẹ nhàng treo bên hông Lam Linh, hắn đã sớm không để bụng chuyện quá khứ. Tính ra thì Lam Linh đối xử với hắn không tệ, nàng không gϊếŧ Lục Lâm Thiên.  

Lam Linh nhìn Lục Lâm Thiên treo đoản kiếm vào eo mình, mắt nàng chợt lóe sáng.  

Lam Linh mỉm cười nói:  

- Vậy thì tốt, ta cứ tưởng Lục chưởng môn sẽ nhớ chuyện trước kia, đêm nay không chịu đến.  

Lục Lâm Thiên chắp tay nói:  

- Lam Linh cô nương, nên gọi là Lam tông chủ đã mời thì ta không dám không đến. Trước tiên xin chúc mừng Lam Linh cô nương.  

Lam Linh nói:  

- Ngôi vị tông chủ Vạn Thú tông với ta ngày xưa là xa xôi không thể với tới.  

Lam Linh xoay người nhìn trời đêm mênh mang trước ngọn núi.  

Lục Lâm Thiên phát hiện biểu tình của Lam Linh không mấy vui mừng, hỏi:  

- Hiện tại đã thành công, chẳng lẽ Lam Linh cô nương còn có tiếc nuối gì sao?  

Lam Linh xoay người, lần nữa nhìn Lục Lâm Thiên:  

- Trước tiên xin chúc mừng Lục chưởng môn trở thành minh chủ Đế Đạo Minh.  

Lục Lâm Thiên nói:  

- Tin tức của Lam Linh cô nương nhanh thật.  

Sau ba ngày thành lập Đế Đạo Minh thì Lục Lâm Thiên luôn chạy đến Vạn Thú tông, Lam Linh biết tin thì tất nhiên Vạn Thú tông cũng biết, tốc độ tin tức thật mau lẹ.  

Lam Linh trả lời:  

- Ầm ỹ điệu như các người chẳng phải vì muốn cho một số thế lực nhanh chóng biết chuyện sao?  

Lam Linh nhìn Lục Lâm Thiên, nói:  

- Nếu ta không đoán sai thì Lục chưởng môn rất tò mò tại sao lúc này sư phụ của ta thoái vị? Tại sao gióng trống khua chiêng mời các các đại sơn môn các người đến Vạn Thú tông đúng không?  

Lục Lâm Thiên không hề thấy lạ trước câu hỏi của Lam Linh, nữ nhân này tuyệt đối không đơn giản.  

Lục Lâm Thiên ngước đầu nhìn Lam Linh:  

- Chẳng lẽ Lam Linh cô nương hẹn ta đến vì muốn nói đáp án cho ta biết?  

Lam Linh nói:  

- Nếu ngươi muốn biết đáp án thì ta có thể nói cho ngươi.  

Mắt đẹp nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm.  

Lục Lâm Thiên nhướng mày nói:  

- Hãy nói ra điều kiện của Lam Linh cô nương đi.  

Lam Linh nói thẳng như thế, lại hẹn hắn gặp mặt một mình, Lục Lâm Thiên suy đoán ra muốn biết đáp án thì hắn phải trả giá.  

Lam Linh bật cười:  

- Ha ha ha!  

Lam Linh nhìn Lục Lâm Thiên:  

- Lục chưởng môn vẫn hiểu rõ ta như vậy. Điều kiện rất đơn giản, Lục chưởng môn cùng ta một đêm.  

Lục Lâm Thiên nhìn Lam Linh, thụt lùi một bước:  

- Cái gì? Cùng cô nương một đêm?  

Biểu tình Lục Lâm Thiên nghi ngờ nói:  

- Lam Linh cô nương, ta không phải loại người tùy tiện.  

Lam Linh xấu hổ trừng Lục Lâm Thiên, tức giận giậm chân:  

- Ngươi... Ngươi nghĩ đi đâu, không phải loại cùng nhau mà ngươi nghĩ, ngươi xem ta là hạng người gì?  

Lục Lâm Thiên nhún vai:  

- Thế thì ta yên tâm.  

Lục Lâm Thiên cười tủm tỉm:  

- Ta không phải loại người tùy tiện.  

Lam Linh lườm Lục Lâm Thiên:  

- Còn nói nữa...!  

Mắt Lam Linh xoay tròn nói:  

- Cho dù thật sự là vậy thì dường như Lục chưởng môn cũng không có tổn thất gì đi? Người chịu thiệt là ta.  

Lục Lâm Thiên gãi mũi cười tà:  

- Vậy thì chưa chắc, nam nhân chịu thiệt hơn một chút, toàn làm chuyện mất sức.  

Lam Linh cười khanh khách:  

- Vậy sao? Nữ nhân cũng có thể làm chuyện mất sức này.  

Lục Lâm Thiên sửng sốt, không ngờ bị Lam Linh đùa giỡn ngược lại, huống chi nữ nhân này không phải loại nữ nhân tầm thường.  

Lục Lâm Thiên ho khan nói:  

- Lam Linh cô nương, hãy nói ra điều kiện của cô nương đi.  

Lam Linh nói:  

- Trên Linh Thú phong này bình thường không có người tới, cũng sẽ không ai chú ý. Ngươi cùng ta ngồi một đêm, ngươi muốn biết cái gì ta đều có thể nói cho ngươi.  

Lục Lâm Thiên không ngờ điều kiện của Lam Linh kỳ lạ như vậy, cười tủm tỉm hơi nghi ngờ hỏi:  

- Cùng Lam Linh cô nương ngồi một đêm?  

- Đương nhiên, nếu Lục chưởng môn muốn làm chuyện khác thì có lẽ ta sẽ không phản đối, phải xem Lục chưởng môn có dám làm không?  

Lam Linh bước gót sen đứng trước mặt Lục Lâm Thiên gần như dán sát người hắn, trong mắt đẹp chất chứa mong chờ.  

Khoảng cách kéo gần, mùi thơm xộc vào mũi. Lục Lâm Thiên nhìn Lam Linh trước mắt, đường cong nhấp nhô, trang phục chỉ che phần ngực và nửa cái bụng trên, lộ ra eo nhỏ màu bánh mật, thân dưới bao bọc đôi chân thon dài, cặp mông cong vểnh. Vóc dáng toát ra nóng bỏng hấp dẫn, khí thế kiệt ngạo tựa như con sói trong rừng rậm, khiến người nhìn muốn chinh phục nàng ngay.  

Lục Lâm Thiên công nhận lúc này hắn hơi bị ảnh hưởng, tâm tính như hắn còn bị dụ dỗ. Đôi mắt đẹp kia nhìn chăm chú tựa như con mèo ngoan ngoãn, hoặc báo cái kiêu ngạo làm tâm hồn Lục Lâm Thiên rục rịch. Nhưng Lục Lâm Thiên biết nữ nhân tràn đầy dã tính này không dễ chọc, người mang đầy gai nhọn.  

Lục Lâm Thiên nhìn nữ nhân trước mắt, đến gần một chút, ngửi mùi hương khiến hắn muốn chinh phục nàng:  

- Nếu ta thật sự làm thì sẽ có hậu quả gì?  

Mắt Lam Linh như làn nước, răng hé mở đến gần vành tai Lục Lâm Thiên, thổi luồng hơi nhẹ:  

- Nếu Lục chưởng môn dám làm thì... Ta dám đi theo ngươi.  

- Cái này...  

Lục Lâm Thiên cười cười thì thầm vào tai Lam Linh:  

- Lam Linh cô nương, chúng ta hãy nói việc chính đi, nếu không ta thật sự sẽ làm chuyện gì đó.  

Lục Lâm Thiên dứt lời di chuyển bước chân, thân hình lặng lẽ thụt lùi một bước.  

Lam Linh nhìn Lục Lâm Thiên, mắt lóe tia thất vọng không ai thấy.  

Lam Linh nhìn Lục Lâm Thiên, nói:  

- Ta nói thật, Lục chưởng môn ngồi cùng ta một đêm, trò chuyện là được. Sáng mai Lục chưởng môn muốn biết cái gì ta đều nói hết, nếu Lục chưởng môn không muốn thì xem như ta chưa nói gì.