Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 2001: Chúng cường giả rời đi (2)




Lục Lâm Thiên nhìn mọi người, nói:  

- Các vị, trước kia ta từng nói được các vị giúp đỡ thì ta còn một thứ khác xin tặng cho các vị.  

Tiêu Dao Vương cười tủm tỉm hỏi:  

- Lục chưởng môn còn có thứ tốt gì?  

Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:  

- Địa Tâm Linh Mạch.  

Đám người giật mình kêu lên:  

- Địa Tâm Linh Mạch?  

Bọn họ biết giá trị của Địa Tâm Linh Mạch.  

Lục Lâm Thiên nói sơ về Địa Tâm Linh Mạch trong sơn mạch Vụ Đô, có ý định để đệ tử trẻ của các đại sơn môn cách hai năm sẽ vào không gian Địa Tâm Linh Mạch tu luyện.  

Lục Lâm Thiên từng muốn độc chiếm Địa Tâm Linh Mạch, nhưng về sau ngẫm lại, hắn từng nói với hai các hai đảo tuy đệ tử Phi Linh môn cần bồi dưỡng nhưng rèn luyện cũng quan trọng như nhau.  

Nếu đệ tử Phi Linh môn và hai các hai đảo giành nhau vào không gian Địa Tâm Linh Mạch tu luyện thì hiệu quả càng lớn. Nếu đệ tử Phi Linh môn không đánh lại người ta chỉ nói lên mình vô dụng. Hiện tại Phi Linh môn bồi dưỡng đệ tử trẻ không kém gì đại môn đại phái, Lục Lâm Thiên muốn cho đệ tử Phi Linh môn sớm tiếp xúc với đại môn đại phái như hai các hai đảo, do đó kéo gần khoảng cách. Mặc kệ thế nào nói chung là có thể sẽ học được một vài thứ.  

Làm vậy thì Phi Linh môn không thể dùng Địa Tâm Linh Mạch một mình bồi dưỡng đệ tử của mình, nhưng đổi góc độ khác không phải chuyện xấu cho Phi Linh môn, điều này cực kỳ quan trọng với đệ tử trẻ.  

Nghe Lục Lâm Thiên nói xong chủ sơn môn như Lạc Kiến Hồng, Kim Sí Vương, Đạm Thai Tuyết Vi mắt lóe tia sáng. Báu vật như Địa Tâm Linh Mạch mà Lục Lâm Thiên không hề giấu cho riêng mình, đồng ý cùng các đại sơn môn bồi dưỡng đệ tử mới, mọi người thầm cảm thán.  

Kim Sí Vương nói:  

- Lục chưởng môn đã nỡ bỏ thứ yêu thích thì Kiền Hiên đảo của ta không thành vấn đề, mọi chuyện nghe theo Lục chưởng môn.  

Lạc Kiến Hồng nói:  

- Lục lão đệ, Nhật Sát các của ta cũng không thành vấn đề.  

Lục Lâm Thiên lấy Địa Tâm Linh Mạch ra cùng dùng chung, sự quyết đoán đó làm Lạc Kiến Hồng rung động.  

Mắt Hắc Linh Vương hấp háy nhìn Lục Lâm Thiên:  

- Lục chưởng môn, Ô Chấn Vũ ta không phục bao nhiêu người nhưng Lục chưởng môn nằm trong số đó. Tinh Ngục các của ta nghe theo Lục chưởng môn.  

Lục Lâm Thiên nói:  

- Các vị, hai năm Địa Tâm Linh Mạch mới mở một lần, mỗi lần Thánh Linh giáo, Phi Linh môn, hai các hai đảo sẽ chọn lựa hai mươi đệ tử. Thánh Linh cốc, Tiêu Dao bang, Thiên Ưng lâu chọn mười đệ tử, tổng cộng là một trăm ba mươi người. Để chính bọn họ so tài, cuối cùng chỉ cho bốn mươi người vào trong đó. Các vị thấy được không?  

Đạm Thai Tuyết Vi chớp mắt đẹp nhìn Lục Lâm Thiên:  

- Cách này hay nhất! Thế hệ trẻ các đại sơn môn về sau có thể giao lưu luận bàn nhiều hơn.  

Mọi người không có ý kiến, đây là ích lợi lớn lao cho đệ tử thanh niên các sơn môn.  

Hoàng hôn, trong sơn mạch Vụ Đô, rất nhiều yêu thú phi hành đáp xuống. Các cường giả hai các hai đảo, Tiêu Dao bang, Thánh Linh cốc định đi. Khi đám người thấy lối ra đã được mở cái mới, bọn họ không mở cấm chế được thì thầm giật mình.  

Xoẹt!  

Lục Lâm Thiên giơ bốn khối ngọc giản lên, là do Khổng Tước Tôn giả luyện chế, có ấn ký linh hồn của bốn Tôn Tổ. Chỉ khi bốn khối ngọc giản hợp nhất mới mở cấm chế được.  

Bốn khối ngọc giản hợp nhất phát ra năng lượng hùng hậu thì cấm chế mới mở, Lục Lâm Thiên giật mình trước thủ đoạn của bốn Tôn Tổ.  

Mọi người đi vào trong, đến không gian khác Địa Tâm Linh Mạch. Nhưng lối vào Địa Tâm Linh Mạch đã bị bốn Tôn Tổ bày cấm chế mới.  

Từ biệt nhau xong mọi người bước vào trùng động không gian, rời đi. Chuyện Đông Hải, Cổ vực cần hai các hai đảo trở về sắp xếp, cần có thời gian mới làm xong tươm tất.  

Bên ngoài trùng động không gian, Đạm Thai Tuyết Vi từ biệt, mắt luôn nhìn Lục Lâm Thiên:  

- Lục chưởng môn, vậy ta xin đi trước.  

Lục Lâm Thiên nói:  

- Tuyết Vi cô nương đi từ từ, có rảnh nhớ đến Phi Linh môn chơi.  

Lạc Kiến Hồng nói:  

- Lục lão đệ, lão ca ta đi về trước. Có chuyện cần giúp đỡ phái người qua kêu một tiếng là được.  

Lạc Kiến Hồng bước vào trùng động không gian.  

Mọi người lần lượt từ biệt, bước vào trùng động không gian rời đi.  

Lục Lâm Thiên nhìn mọi người đi, sắc mặt dịu lại, hít sâu. Sự việc coi như tạm chấm dứt, tiếp theo Lục Lâm Thiên sẽ bận rộn chuyện của mình.  

Nhìn mọi người biến mất trong trùng động không gian, Tiểu Long liếc mắt nhỏ hướng Lục Lâm Thiên:  

- Lão đại, thái độ của những người này đối với huynh khá tốt.  

Lục Lâm Thiên cười cười. Lần này các các đại sơn môn thu hoạch rất nhiều, Lục Lâm Thiên lại lấy Địa Tâm Linh Mạch ra chia sẻ, chỉ hy vọng các sơn môn nhớ ơn.  

Vân Hồng Lăng chu môi lườm Lục Lâm Thiên:  

- Thế nào? Chàng còn lưu luyến Tuyết Vi cô nương?  

Mới rồi ánh mắt trước khi đi của Đạm Thai Tuyết Vi làm Vân Hồng Lăng trút giận vào người Lục Lâm Thiên, trực giác của nữ nhân rất nhạy bén, nàng cảm thấy tình cảm Đạm Thai Tuyết Vi với tiểu tử này không đơn giản.  

Lục Lâm Thiên gãi mũi:  

- Hì hì.  

Lục Lâm Thiên không muốn tiếp lời, vì đó là tự tìm đánh.  

Lục Lâm Thiên nói:  

- Đi, chúng ta về thôi.  

Dứt lời Lục Lâm Thiên đã biến mất tại chỗ.  

Vân Hồng Lăng quát lớn đuổi theo:  

- Đứng lại, chàng vẫn chưa trả lời thϊếp!  

Lữ Tiểu Linh vội vàng chạy theo:  

- Chờ ta với!  

Tiểu Long khẽ thở dài:  

- Ài, lão đại tội nghiệp.  

Tiểu Long nói với Tuyết Sư ở bên cạnh:  

- Chúng ta cũng đi đi.  

Thời gian chậm rãi trôi, lại qua ba ngày, Lục Lâm Thiên cùng hai nữ nhân chơi ba ngày. Trong thời gian này Lục Lâm Thiên sống rất thoải mái, Vân Hồng Lăng và Lữ Tiểu Linh vô cùng thỏa mãn.  

Sáng sớm, tia ban mai thứ nhất dâng lên từ chân trời. Trong sơn mạch Phi Linh, đêm qua khí lạnh rét cóng đổ tuyết suốt đêm. Thiên địa một mảnh trắng xóa, trong sơn mạch khoác áo bạc trắng. Bông tuyết như lá liễu từ trên trời rơi xuống. Tuyết trắng như mưa như say, như bay như lượn, lơ lơ lửng lửng, nhẹ nhẹ nhàng nhàng.  

Cả sơn mạch Phi Linh môn lúc này quỳnh chi ngọc diệp, phấn trang ngọc thế, một màu hạo nhiên.  

Xoẹt!  

Trong tuyết trắng lất phất, trời sáng lên. Tiếng xé gió xuyên thấu không gian, một luồng sáng xanh và bóng người áo vàng nhanh như tia chớp xẹt qua không trung để lại hai đường cong ưu mỹ trong không gian trắng tinh như xuyên thấu không gian, đến ngọn núi phía sau núi. Tốc độ nhanh tới mức không bắt giữ được, tựa như u linh bay qua.  

Ngọn núi cao ngất lúc này bị tuyết trắng bao trùm, trên ngọn núi có một đình viện. Hai bóng người áo xanh đáp xuống, ánh sáng thu về, là Lục Lâm Thiên và Tiểu Long.  

Sát Phá Quân đến ngoài đình viện, tóc dài màu lam xõa vai, biểu tình trầm trọng:  

- Lâm Thiên, Nam thúc đã đến.  

Lục Lâm Thiên nhẹ gật đầu:  

- Ừm!  

Lục Lâm Thiên bước vào đình viện, đây là nơi Sát Phá Quân cư ngụ, bình thường không có đệ tử dám tiến vào.  

Một lát sau, trong tiểu thính.  

Lục Lâm Thiên đến phòng nhỏ:  

- Nam thúc, con tới rồi.  

Nam thúc, sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn, Hắc Vũ, bốn người Bạch Long Tôn giả đều có mặt.