Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 1855: Thiên Quả trùng động




- Thiếu chủ, ngươi có phát hiện hay không, nơi này không có năng lượng tồn tại, căn bản không thể tu luyện.  

Hắc Vũ đột nhiên nói.  

Lục Lâm Thiên vốn không để ý, nghe vậy liền cảm giác, nơi này thật sự không có thiên địa năng lượng, căn bản không cách nào tu luyện.  

- Có vài phần tương tự như mật địa của Vân Dương tông!  

Lục Lâm Thiên nghĩ thầm, nhưng mỗi lần Vũ Linh thánh quả chín tới, mật địa Vân Dương tông tràn ngập năng lượng, tốc độ tu luyện tăng nhanh hơn nhiều lần.  

- Chẳng lẽ nơi đây cũng là một lục địa thượng cổ riêng biệt?  

Lục Lâm Thiên suy đoán, theo lời Độc Cô Cảnh Văn, mật địa Vân Dương tông cũng vậy, chẳng lẽ nơi này cũng thế sao?  

- Di, chân khí quen thuộc kia lại tới nữa!  

Vào lúc này Lục Lâm Thiên lại cảm giác được cỗ chân khí quen thuộc khi nãy đã hiện qua một lần.  

- Hắc Vũ thúc, đi theo ta!  

Hắn lập tức đi về phía trước, dọc theo đường đi trong khu rừng rậm cũng có không ít nguy hiểm, có chút thực vật cũng có lực công kích, Lục Lâm Thiên tận mắt nhìn thấy yêu thú phi hành tam giai bị một gốc cổ thụ che trời tung ra vô số dây mây đánh chết, sau đó cắn nuốt máu tươi.  

Vài giờ sau cả hai đã đi xa vô cùng, mà cỗ chân khí quen thuộc kia ngày càng thêm rõ ràng.  

Cuối cùng Lục Lâm Thiên lăng không dừng lại trước một sơn cốc.  

- Thiếu chủ, trong này có một cỗ khí tức cực kỳ đặc biệt!  

Hắc Vũ nhìn thấy sơn cốc phía trước, bốn phía có không ít đá lớn, mà trên bầu trời sương mù quang quẩn dày đặc.  

- Hắc Vũ thúc, nơi này giống như là một cấm chế!  

Lục Lâm Thiên đánh giá một lúc mới lên tiếng.  

- Trong này cũng có cấm chế sao?  

Hắc Vũ thật sự không cảm giác được có dao động gì nơi đây.  

- Hắc Vũ thúc, ngươi xem dưới mặt đất!  

Lục Lâm Thiên cười nói.  

Hắc Vũ nghe vậy nhìn kỹ xuống dưới, thấy nơi cửa sơn cốc chồng chất không ít hài cốt yêu thú.  

- Nhiều yêu thú chết ở chỗ này, chỉ sợ bên trong sơn cốc không tầm thường!  

Lục Lâm Thiên nói, trong những hài cốt kia có một ít hài cốt khổng lồ, mà trong không gian này không có yêu thú linh thú cao giai, Lục Lâm Thiên hoài nghi chỉ sợ yêu thú bị khí tức năng lượng nơi này hấp dẫn tới, sau đó bị cấm chế đánh chết, khó trách khi xung quanh nơi này không có yêu thú linh thú tới gần, phỏng chừng nơi này chính là cấm địa.  

- Chúng ta vào xem, gặp nguy hiểm nói không chừng cũng có lợi!  

Hắc Vũ nói.  

- Vậy vào xem!  

Lục Lâm Thiên đáp, tìm mãi không thấy lối ra, nói không chừng bên trong sơn cốc sẽ có, mà chân khí quen thuộc cũng từ trong sơn cốc thẩm thấu đi ra.  

Cả hai dè dặt đi tới, một đường cẩn thận đề phòng, mà ngay khi hai người vừa đi vào sơn cốc, lập tức bị một cỗ năng lượng thật lớn đập vào, năng lượng nháy mắt giống như lũ quét đánh vỡ không gian dao động trút xuống.  

Xuy!  

Lục Lâm Thiên khởi động khải giáp, Hắc Vũ bố trí cương khí, năng lượng thật lớn trút xuống, theo Lục Lâm Thiên quan sát cho dù là cường giả Tôn cấp nhất trọng bị đánh trúng cũng cửu tử nhất sinh.  

- Thiếu chủ, cẩn thận một chút!  

Hắc Vũ nói.  

- Còn có thể đối kháng được, chúng ta đi vào nhìn xem!  

Mặc dù cấm chế rất mạnh, nhưng có hai tầng phòng hộ của Thanh Linh khải giáp cùng Bất Diệt Huyền Thể, hoàn toàn không có vấn đề.  

- Trước kia cấm chế này hẳn mạnh hơn nhiều, chỉ sợ do thời gian quá dài uy lực đã suy giảm.  

Hắc Vũ nói.  

- Không biết bên trong cất giấu cái gì!  

Lục Lâm Thiên cực kỳ tò mò, cấm chế trải qua muôn đời, có lẽ còn lâu hơn, nhưng vẫn còn uy lực mạnh như thế, như vậy uy lực thuở ban đầu sẽ vô cùng khủng bố.  

Hai người chậm rãi đi tới, cấm chế thật rộng, qua chừng nửa khắc Lục Lâm Thiên mới gian nan đi xuyên qua, mà Hắc Vũ có vẻ thoải mái hơn không ít.  

- Chân khí thật nồng đậm!  

Đi ra cấm chế, Lục Lâm Thiên lập tức cảm thấy năng lượng nồng đậm, phảng phất như tu luyện tại đây tốc độ sẽ nhanh hơn không ít.  

Nơi này cũng là một mảnh núi non, nhưng toàn là những ngọn núi cao ngất, diện tích tựa hồ không nhỏ, năng lượng tràn ngập, không gian hoàn toàn yên tĩnh.  

- Thiếu chủ nhìn xem!  

Hắc Vũ kinh ngạc kêu lên.  

Lục Lâm Thiên nhìn theo, phía trước là một mảnh vách núi thẳng đứng, trên vách núi có một dây mây màu trắng, trên dây mây có một linh quả màu trắng treo lơ lửng, mà Lục Lâm Thiên cũng quen thuộc với quả cây kia, đó chính là Diễn Linh thiên quả.  

- Diễn Linh thiên quả!  

Lục Lâm Thiên nhìn chăm chú vào linh quả không tản ra chút năng lượng dao động nào, điều kiện sinh trưởng của Diễn Linh thiên quả cực kỳ hà khắc, ít nhất phải là một nơi Linh Khí tràn đầy mà suốt ba vạn năm chưa từng có ai đi qua, địa phương như vậy mới có thể xuất hiện Diễn Linh thiên quả. Mà từ khi kết quả tới lúc chín ít nhất cần năm ngàn năm thời gian, nói cách khác địa phương này có hơn ba vạn năm ngàn năm không bóng người, đồng thời người của Tứ Các Tứ Đảo vẫn chưa phát hiện nơi đây, bằng không cũng không nhìn thấy Diễn Linh thiên quả.  

Lục Lâm Thiên hưng phấn đi tới, mà cây mây kia mọc từ trong một hang động nằm trên vách núi.  

- Thu!  

Lục Lâm Thiên không khách khí thu Diễn Linh thiên quả vào trong một hộp ngọc, lại đi thẳng vào hang động.  

Bên trong hang động, bốn phía là vách đá thật dày, vách đá bóng loáng vô cùng, càng đi vào trong Lục Lâm Thiên càng cảm giác được năng lượng quen thuộc không ngừng lan tràn ra ngoài.  

Một khắc sau, hang động trở nên rộng lớn, xấp xỉ hang động mà Bàn Hủy ở lại khi đó.  

- Là nơi này sao?  

Lục Lâm Thiên vẫn luôn đi theo cây mây vào bên trong, đi tới nơi này cây mây cũng lớn hơn không ít, nhìn qua như dây thường xuân leo trên vách đá, chung quanh sinh trưởng lá cây hình cung màu trắng rậm rạp, bên trên có năng lượng hùng hậu lan tràn.  

Một màn trước mắt làm Lục Lâm Thiên nhíu mày, trên cây mây cũng có không ít Diễn Linh thiên quả, ước chừng là hơn mười quả.  

- Nguyên lai khí tức tới từ đây!  

Lục Lâm Thiên lẩm bẩm, hắn luôn cảm giác có chân khí quen thuộc, thì ra tới từ Diễn Linh thiên quả.  

Xuy...  

Ngay khi hai người tới gần, cây mây bắt đầu khô héo, bởi vì Diễn Linh thiên quả không thể tiếp xúc nhân khí, một khi gặp phải sẽ lập tức úa vàng.  

- Thu!  

Thân ảnh Lục Lâm Thiên chợt lóe, nháy mắt thu thiên quả vào trong hộp ngọc.  

Vào lúc này Hắc Vũ đi tới trên thạch đài, thạch đài diện tích không nhỏ, bên trên phủ kín một tầng tro bụi.  

Hắc Vũ thổi tan tro bụi, nhìn xuống thạch đài giống như một tấm bản đồ.  

Sắc mặt Hắc Vũ nhất thời có chút biến hóa, sau thoáng do dự nhẹ nhàng điểm xuống một chỗ, ngay nháy mắt ngón tay điểm xuống, chuyện quỷ dị liền phát sinh, không gian dao động bên người Hắc Vũ chợt dao động, ngay sau đó thân hình biến mất ngay tại chỗ không chút tiếng động, mà Lục Lâm Thiên đang thu thập Diễn Linh thiên quả nên không hề phát hiện.