Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 1704: Kinh sợ




– Tiểu tử, ngươi dám.  

Một tiếng quát lớn âm trầm vang lên. Một lão phụ nhân mang theo không gian run rẩy nhanh như thiểm điện đánh về phía Lục Lâm Thiên. Tốc độ so với Lục Lâm Thiên còn nhanh hơn nhiều. Chỉ là phía sau Lục Thiếu Du cũng vang lên một tiếng quát lạnh lẽo:  

– Lùi về cho ta.  

Trong bầu trời nơi Lục Lâm Thiên đứng, lão phụ nhân kia vừa mới đánh tới, trong tay đem theo chân khí bạo phát. Chân khí như biển trong cơ thể dẫn dắt năng lượng vô hình trong thiên địa, một đạo quang trụ tức thì được bắn ra.  

Đồng thời, Thánh Pháp Thiên Tôn Tiết Linh Phượng cũng phi thân lên, linh lực tràn ra. Một đạo công kích mang theo uy thế cực kỳ kinh khủng lập tức ngưng tụ.  

Phanh.  

Hai đạo công kích tức thì ầm ầm va chạm với nhau mang khí tức hủy diệt hung hăng khuếch tán trên không trung. Hai đạo thân ảnh trong năng lượng cuồng bạo đều bị đẩy lui.  

Thân thể Thánh Pháp Thiên Tôn hơi run lên, đánh lùi lão phụ nhân kia thế nhưng trong nháy mắt yết hầu của nàng vang lên một tiếng trầm muộn.  

Phanh.  

Thân ảnh lão phụ nhân này bị đẩy lùi, gợn sóng không gian quanh thân trực tiếp bị đánh nát. Sắc mặt đột nhiên tái nhượt, hiển nhiên một chiêu này này đã bị thiệt không ít.  

– Trưởng lão Nguyệt Long các thì sao? Dám động tới Thánh Linh giáo của ta, mặc kệ là ai cũng gϊếŧ không tha.  

Tiếng quát của Lục Lâm Thiên vang lên, trảo ấn nóng bỏng trong tay xé rách không gian tạo thành một cái khe. Năm đạo hỏa diễm nóng bỏng giống như thực chất hung hăng đánh vào trên người Vũ Vương ngũ trọng.  

Cạch Cạch.  

Trong khí thế cuồng bạo ngập trời kia, hộ thân cương khí do Vũ Vương ngũ trọng bố trí trong nháy mắt bị bóp nát giống như đậu hũ. Trảo ấn chụp xuống, thân thể người này lập tức hóa thành huyết vụ tiêu tán trong không trung.  

Sưu.  

Tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt, kình khí vừa biến mất. Liệt Thiên xuất hiện trong tay Lục Lâm Thiên, hàn quang khiến cho tim đập nhanh tràn ra. Hắn lăng không mà đứng, ánh mắt lạnh lẽo mà âm trầm nhìn chung quanh.  

Nhìn cảnh này, đệ tử Nhị Các Nhị Đảo chấn động cùng kinh ngạc. Vũ Vương ngũ trọng, dưới một chiêu không hề có năng lực phản kháng đã bị đánh chết. Mà người này không ngờ lại không đặt Nguyệt Long các vào trong lòng.  

Mà cảnh này lọt vào trong mắt tất cả đệ tử Thánh Linh giáo thì lại không giống nữa. Máu tươi trong cơ thể mọi người sôi trào. Giáo chủ chỉ dùng một chiêu giải quyết trưởng lão Vũ Vương ngũ trọng của Nguyệt Long các thì bọn họ cần phải sợ gì nữa.  

Ánh mắt Tứ đại Thiên Tôn, chúng Tôn lão hộ giáo, trưởng lão khẽ đổi. Vị giáo chủ này hạ thủ quả thực còn độc ác hơn bọn họ. Hoàn toàn không có ý định lưu tình. Không nói không rằng lập tức trực tiếp đánh chết đối thủ, không chút rườm rà. Đối mặt với Nhị Các Nhị Đảo, cũng không có một chút e ngại nào. Gan dạ, khí độ như vậy không phải là thứ mà người bình thường có thể có.  

– Ngươi chính là Lục Lâm Thiên?  

Phía sau lão phụ nhân bị đẩy lùi có một Linh Tôn tam trọng đi lên phía trước. Ánh mắt mang theo hàn ý tuyệt đối nhìn về phía Lục Lâm Thiên, không gian trung quanh rung động. Thế nhưng ánh mắt khi nhìn đông đảo cường giả phía sau Lục Lâm Thiên tràn ngập vẻ cố kỵ, cũng không dám kiêu ngạo quá.  

– Nếu đã biết thì hà tất phải hỏi, không phải là vô ích sao?  

Lục Lâm Thiên lạnh nhạt nói, cảm nhận khí tức người này hẳn là Linh Tôn tam trọng, tu vi không kém Hạ Hầu Khải. Thế nhưng so với Tập Hạo Nhiên, Nguyễn Thượng Hành mà nói lại kém xa. Hai đại Thiên Tôn này đều là Tôn cấp ngũ trọng, ngay cả Tiết Linh Phương cũng là Linh Tôn tứ trọng.  

Bị Lục Lâm Thiên quát, sắc mặt Linh Tôn tam trọng này biến đổi. Tu vi Linh Tôn tam trọng trong Nguyệt Long các cũng là Thái thượng trưởng lão, ngay cả Các chủ gặp hắn cũng phải cung kính. Thế nhưng lúc này không ngờ lại bị Lục Lâm Thiên quát tháo như vậy. Sắc mặt lão giả này ngày càng âm hàn, nhìn Lục Thiếu Du nói:  

– Hảo tiểu tử, đánh chết trưởng lão Nguyệt Long các ta, ngươi cần phải hiểu rõ hậu quả. Nguyệt Long các không phải là thứ mà ngươi có thể trêu chọc.  

– Lão già kia, lão già rồi nên hồ đồ sao? Ngươi nhìn tình huống hiện tại xem? Là ai không thể trêu vào ai? Ngươi không biết đỏ mặt nhưng ta lại thấy đỏ mặt thay ngươi.  

Thân thể nho nhỏ của Tiểu Long tiến lên, nhìn Linh Tôn tam trọng kia rồi hừ lạnh nói.  

– Ngươi…  

Linh Tôn tam trọng trừng mắt nhìn Tiểu Long. Thế nhưng sau đó hắn lại phát hiện ra quả thực lời của tiểu đồng đúng là như vậy. Đối phương tổng cộng có mười sáu cường giả Tôn cấp, thực lực lại áp đảo hoàn toàn cường giả Tôn cấp bên bọn hắn. Số lượng lại nhiều hơn. Trong Cửu Tinh Khốn Long trần này bọn hắn hoàn toàn không thể trêu vào đối phương.  

– Các ngươi muốn thế nào?  

Một lão giả mặc trường bào màu đen nói, ánh mắt chăm chú nhìn về phía Lục Lâm Thiên, đồng thời cũng mang theo sự cảnh giác nhìn về phía chúng cường giả Tôn cấp của Thánh Linh giáo. Thực lực người này là mạnh nhất trong các cường giả của Nhị Các Nhị Đảo, thực lực đạt tới Vũ Tôn tứ trọng.  

– Chúng ta muốn thế nào sao? Vậy thì phải hỏi các ngươi tới Thánh Linh giáo làm gì?  

Lục Lâm Thiên lạnh lùng nói một tiếng, sát ý bắt đầu tràn ra. Nhị Các Nhị Đảo mang theo tám cường giả Tôn cấp đến đây, mục đích không cần phải nói cũng biết. Cho dù có thả tám người này, sợ rằng tám người này ngày sau sẽ trở thành đại địch của Thánh Linh giáo, thậm chí là địch của hắn.  

– Lục Lâm Thiên, lẽ nào chuyện này có liên quan tới ngươi sao?  

Lão giả mắc hắc bào Vũ Vương tứ trọng nói, sắc mặt trầm xuống.  

– Ta là giáo chủ Thánh Linh giáo, ngươi nói xem việc này có liên quan tới ta hay không?  

Lục Lâm Thiên cười lạnh một tiếng rồi nói.  

– Cái gì? Ngươi chính là giáo chủ Thánh Linh giáo sao?  

Đối với thân phận của Lục Lâm Thiên mọi người đều biết, thế nhưng lúc này nghe Lục Lâm Thiên nói vậy tất cả đều kinh ngạc nhìn về phía Lục Thiếu Du. Giáo chủ của thế lực thần bí, cường hãn này không ngờ lại là Lục Thiếu Du. Hắn không phải là chưởng môn của Phi Linh môn sao?  

– Ngươi không phải chưởng môn của Phi Linh môn sao?  

Một Vũ Vương kinh ngạc lên tiếng.  

– Lẽ nào chưởng môn Phi Linh môn không thể trở thành giáo chủ Thánh Linh giáo sao?  

Lục Lâm Thiên nói xong, vẻ mặt đột ngột biến đổi, ánh mắt mang theo hàn ý nhìn về phía trước. Cánh tay giương lên, phất tay lạnh nhạt nói:  

– Gϊếŧ không tha, một người cũng không để lại.  

Cánh tay hạ xuống thì thanh âm cũng dứt.  

– Gϊếŧ…  

Thanh âm lạnh lùng mang theo sát khí quanh quẩn trong không gian. Trong mắt tất cả trưởng lão tràn ngập sát khí, năng lượng trong thiên địa giờ phút này ba động kịch liệt.  

– Vạn Thú nghe lệnh, gϊếŧ.  

– Vạn Khôi nghe lệnh, gϊếŧ không tha.  

Grao…  

Một tiếng hét lạnh lùng truyền ra. Vạn thú cuồn cuộn lao thẳng về phía trước. Từng đầu yêu thú, linh thú rống lên một tiếng giận dữ, dương nanh múa vuốt trực tiếp phóng về phía trước. Yêu nguyên, linh nguyên kinh khủng trên người tràn ngập không gian.  

Đại quân vạn cỗ khôi lỗi trực tiếp hung hăng đánh về phía trước.  

– Nhanh, bố trí đội hình phòng ngự.