Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 1459: Mộc hoàng khí (2)




Trong bầu trời, sắc mặt Lục Vô Song dần dần trở lại bình thường. Ngay khi sắc mặt khôi phục lại bình thường thì khí tức quỷ dị quanh người nàng cũng thu liễm lại. Cỗ năng lượng thuộc tính bàng bạc trong bầu trời cũng tản đi.  

Áp lực trên người mọi người lúc này cũng biến mất. Cả đám vô cùng kinh hãi hồi phục lại tinh thần. Mà Lục Vô Song cũng vô cùng ngạc nhiên, hoàn toàn bị cảnh tượng vừa xảy ra làm cho nàng khϊếp sợ. Nàng không ngờ mình lại có năng lượng lớn tới như vậy. Tất cả mọi chuyện vừa xảy ra quả thực khiến cho nàng không thể tưởng tượng nỏi.  

Mọi người nhìn chăm chú vào Lục Vô Song. Dưới vô số ánh mắt Lục Vô Song giống như là tiên tử, dường như không có một chút quan hệ nào với cảnh tượng vừa xảy ra khi nãy. Mà trong ánh mắt của mọi người lúc này đã có thêm sự kiêng kỵ cùng với kính nể.  

– Tiểu thư, người chính là người của Bắc Cung gia chúng ta. Không có khả năng sai, mời tiểu thư hồi tộc.  

Bắc Cung Nhất nhìn Lục Vô Song rồi cung kính nói.  

– Ta đi tới đó còn trở về được không?  

Kinh ngạc qua đi, Lục Vô Song nhìn Bắc Cung Nhất rồi nói.  

– Chuyện này cần hỏi tộc trưởng.  

Bắc Cung Nhất nói.  

– Vậy tộc chúng ta ở nơi nào?  

Lục Vô Song hỏi.  

– Gia tộc chúng ta cũng không ở trên đại lục Linh Vũ, cách vô cùng xa.  

Bắc Cung Nhất nói.  

Lục Vô Song nhíu mày sau đó nhìn về phía Lục Lâm Thiên. Lúc này tuy rằng có tin tức của phụ mẫu thân sinh, thế nhưng muốn nàng rời đi khiến cho trong lòng nàng có chút không nỡ.  

Lục Lâm Thiên cũng vô cùng không muốn. Gia tộc Bắc Cung này Lục Lâm Thiên suy đoán có lẽ cũng là một gia tộc lánh đời. Cho dù không phải thì cũng không kém quá lớn. Cảnh Văn đã trở về Độc Cô gia, nếu như Vô Song trở về nữa, chỉ sợ rất khó có thể đi ra.  

– Tiểu thư, người theo chúng ta trở về đi. Tộc trưởng đang chờ người. Nếu như tộc trưởng mà không có việc quan trọng thì chỉ sợ lần này tộc trưởng đã tự mình tới đón tiểu thư trở về rồi.  

Bắc Cung Nhất nói.  

– Lâm Thiên, thϊếp nên làm gì bây giờ?  

Lục Vô Song nhìn Lục Lâm Thiên rồi hỏi. Tìm được phụ mẫu thân sinh chính là khát vọng từ đáy lòng của nàng. Hiện tại nàng đã tìm được. Thế nhưng lại phải xa Lục gia, xa nam tử áo xanh trước mắt khiến cho trong lòng nàng có chút khó chịu.  

Lục Lâm Thiên đi tới bên người Lục Vô Song rồi nói:  

– Nếu như nàng quả thực là người của Bắc Cung gia thì nên đi tới đó một lần. Sau này còn có thể trở về được mà.  

– Thϊếp không muốn xa chàng, không muốn xa mọi người.  

Lục Vô Song khẽ nói.  

– Ta cũng không muốn xa nàng.  

Lục Lâm Thiên vươn tay ôm nữ tử trước mắt vào lòng. Hai tay ôm trọn cái eo mềm mại tinh tế. Đầu vùi vào trong mái tóc đen kịt tỏa hương thơm ngát kia rồi nói:  

– Phụ mẫu thân sinh của nàng phái người tới đón, sợ rằng hôm nay cho dù dùng biện pháp mạnh cũng phải đem nàng đi. Thực lực của bọn họ Vân Dương Tông cũng không thể ngăn cản. Vì vậy nàng nên trở lại đó xem một chút. Sau này còn có thể trở về bên ta. Cũng không phải là chúng ta vĩnh viễn không gặp được nhau. Nàng cứ trở về gặp phụ mẫu đi. Chúng ta nhất định sẽ mau chóng gặp lại.  

Nhìn Lục Lâm Thiên đem Lục Vô Song kéo vào trong lòng, sắc mặt đám người Bắc Cung gia đều có chút biến hóa, thế nhưng cũng không ai nói gì.  

– Lâm Thiên, thϊếp phải đi rồi. Chàng phải chiếu cố bản thân cho tốt. Chờ sau khi gặp lại phụ mẫu thân sinh, thϊếp sẽ trở lại.  

Lục Vô Song ngẩng đầu, đôi mắt xin hđẹp nhìn chăm chú vào Lục Lâm Thiên rồi nói.  

– Được rồi.  

Lục Lâm Thiên khẽ gật đầu. Lục Vô Song đi tới Bắc Cung gia tộc có lẽ không có nguy hiểm quá lớn. Từ hành động vừa rồi có thể thấy được, khí tức trên người Vô Song và đám người Bắc Cung gia này giống nhau như đúc. Đây là thứ không thể làm giả. Điều này chứng minh Lục Vô Song tuyệt đối là người của Bắc Cung gia tộc.  

– Tiểu thư, chúng ta đi thôi.  

Bắc Cung Nhất lần nữa nói.  

– Chờ ta một chút.  

Lục Vô Song quay đầu lại nói.  

– Vâng.  

Bắc Cung Nhất đáp.  

Nhìn Lục Vô Song, Lục Vô Song đi tới trước mặt Lục Tâm Đồng, Vân Hồng Lăng, Tạ trưởng lão nói lời từ biệt.  

– Ai là người đứng đầu Lục gia?  

Lúc này ánh mắt Bắc Cung Nhất đảo qua đám người lạnh nhạt nói. Trước mặt Lục Vô Song hắn tôn kính tuyệt đối, thế nhưng lúc này đối mặt với mọi người thì trên mặt không có một chút biểu hiện gì. Tất cả mọi người đều cảm nhận được một cỗ ngạo khí trên người hắn.  

– Bắc Cung hộ pháp, ta chính là Lục Trung, người đứng đầu Lục gia hiện tại.  

Lục Trung tiến lên, dưới sự áp chế về khí tức khiến cho Lục Trung không dám nhìn thẳng Bắc Cung Nhất.  

– Lục gia các ngươi nuôi nấng tiểu thư hai mươi tám năm, đây chính là thứ Lục gia các ngươi nên nhận. Đồng thời Bắc Cung gia ta cũng hứa hẹn, trong hai trăm năm, ai dám động Lục gia các ngươi thì chính là kẻ địch của Bắc Cung gia tộc chúng ta. Bắc Cung gia ta nhất định đem kẻ đó diệt môn.  

Bắc Cung Nhất nói hết, cánh tay tung ra một chiếc nhẫn trữ vật tới trước mặt Lục Trung.  

– Đa tạ hộ pháp.  

Lục Trung thu hồi nhẫn trữ vật rồi cảm kích nói.  

Mà sắc mặt đám người Vân Khiếu Thiên, Vân Phi Hồng cùng chúng cường giả Vân Dương Tông lập tức biến hóa. Bắc Cung gia tộc bảo vệ Lục gia hai trăm năm a. Hứa hẹn như vậy, sau này những thế lực khác trên đại lục còn ai dám động vào Lục gia nữa.  

– Đệ tử tạm biệt sư phụ, tông chủ, chư vị trưởng lão.  

Lục Vô Song tạm biệt đám người Tạ trưởng lão, Vân Khiếu Thiên.  

– Vô Song tỷ, tỷ đi rồi trở về sớm một chút nha.  

Vân Hồng Lăng lưu luyến không rời nói.  

– Ta sẽ trở về sớm một chút. Ta không có mặt ở đây muội phải chăm sóc mẫu thân cho tốt.  

Lục Vô Song nói với Vân Hồng Lăng.  

– Yên tâm đi, muội sẽ chiếu cố cho mẫu thân thật tốt.  

Vân Hồng Lăng cúi đầu đáp.  

– Lâm Thiên, thϊếp đi đây.  

Lục Vô Song đi tới bên người Lục Lâm Thiên, hai mắt nhìn vào nam tử trước mắt tràn ngập lưu luyến.  

– Được rồi. Tất cả mọi chuyện phải cẩn thận, sớm trở về một chút.  

Lục Lâm Thiên khẽ nói rồi cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng. Trong lòng hắn tuy rằng cực kỳ không muốn. Thế nhưng Bắc Cung gia tộc này sợ rằng không đơn giản, nếu như Lục Vô Song không đồng ý có lẽ bọn họ sẽ mạnh mẽ mang Lục Vô Song đi. Mà Lục Vô Song đi tới Bắc Cung gia tộc một chuyến cũng là chuyện có lợi mà không có hại. Bằng vào thực lực của gia tộc thần bí này mà nói, sợ rằng chỗ tốt sau này đối với Lục Vô Song sẽ vô cùng lớn.  

– Thϊếp hiểu, chàng cũng phải cẩn thận.  

Lục Vô Song nói xong nhào vào trong lòng nam tử trước mặt.  

Lục Lâm Thiên ôm nữ tử này vào trong lòng, chỉ trong chốc lát, Lục Vô Song mạnh mẽ giãy khỏi lòng Lục Lâm Thiên rồi xoay người, ngón chân điểm nhẹ hư không, thân thể bắn lên trên không trung rồi đi tới trước mặt đám người Bắc Cung gia tộc.  

– Tiểu thư, mời.  

Bắc Cung Nhất mời Lục Vô Song nhảy lên lưng Thiên Mộc Độc Long, đầu ngón chân Lục Vô Song điểm nhẹ một cái, thân thể trong nháy mắt đáp xuống lưng đầu Thiên Mộc Độc Long thất giai.