Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 1399: Lưu lại an bài (2)




Bên trong một đình viện u tĩnh, trong đại sảnh, lúc này Hổ Viêm Thiên Vương đang ngồi cùng Khấu Phi Yến.  

– Vĩnh Cường, là ta hại ngươi rồi.  

Khấu Phi Yến nhìn Hổ Viêm Thiên Vương, trong ánh mắt tràn ngập vẻ lo lắng.  

– Phi Yến, là ta vô dụng mới đúng, năm đó nếu như không có ngươi thì ta đã không còn sống trên đời này được nữa rồi, ta từng thề, sau này không để cho bất kỳ ai khi dễ ngươi trước mặt ta, nhưng bây giờ ta lại không thể nào thực hiện được lời hứa đó.  

Ánh mắt của Hổ Viêm Thiên Vương nhìn về phía Khấu Phi Yến, có chút thổn thức.  

– Nếu như ta không liên thủ với Ma Tâm Cốc và Song Đao Môn đối phó với Phi Linh Môn thì cũng sẽ không khiến cho Bách Linh Tông rơi vào hoàn cảnh như vậy, ta có lỗi với sư phụ đã qua đời của mình, đã phá huỷ cả cơ đồ mấy trăm năm của Bách Linh Tông, lại liên luỵ luôn cả ngươi.  

Khấu Phi Yến thở dài nói.  

– Lục chưởng môn, vào đây đi.  

Đúng lúc này, ánh mắt của Hổ Viêm Thiên Vương trầm xuống, nhìn chằm chằm về phía ngoài cửa.  

– Hổ Viêm Thiên Vương quả là Hổ Viêm Thiên Vương, xem ra, ta không thể nào chạy thoát khỏi dò xét của các hạ được.  

Lục Lâm Thiên cười khẽ một tiếng rồi lập tức đẩy cửa phòng tiến vào, đi vào bên trong sảnh, nhìn hai người Hổ Viêm Thiên Vương và Khấu Phi Yến, nói:  

– Quấy rầy hai vị, xin thứ lỗi.  

– Lục chưởng môn, ngươi tới đây một mình, chẳng lẽ không sợ ta sẽ đối phó với ngươi hay sao, đừng quên là ta muốn đối phó với ngươi chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.  

Ánh mắt của Hổ Viêm Thiên Vương trầm xuống, nhìn chằm chằm về phía Lục Lâm Thiên.  

– Thật sao, nếu như ta không tin Hổ Viêm Thiên Vương thì cũng sẽ không tới đây một mình rồi, lại nói, các ngươi cũng đã gia nhập Phi Linh Môn rồi, chẳng lẽ ta còn phải đề phòng người một nhà hay sao.  

Lục Lâm Thiên mỉm cười nói, trên mặt lộ ra ý cười, thực tế thì trong lòng của Lục Lâm Thiên lúc này lại không nghĩ như vậy, không đề phòng Hổ Viêm Thiên Vương mới là lạ, tuy rằng mình không thể làm gì Hổ Viêm Thiên Vương, nhưng Hổ Viêm Thiên Vương này muốn đối phó với mình thì cũng không thể làm gì được, đặc biệt là trong thời gian ngắn thì lại càng không thể nào, nếu như không có kahr năng tự bảo vệ chính mình thì sao hắn dám mạo hiểm như vậy cơ chứ.  

– Ha ha.  

Ánh mắt của Hổ Viêm Thiên Vương vừa trầm xuống lập tức loé lên, cười ha hả, nói:  

– Không biết Lục chưởng môn có chuyện gì cần phân phó?  

– Chì là muốn tới gặp hai vị mà thôi.  

Lục Lâm Thiên đáp lwoif, cũng không đợi hai người kia nói gì, trực tiếp ngồi xuống một bên.  

– Lục chưởng môn, lão thân cầu ngươi một việc có được không.  

Khấu Phi Yến nhìn Lục Lâm Thiên rồi nói, mặc dù tướng mạo bình thường, sắc mặt lúc nào cũng giống như có người nợ tiền nàng ta vậy, nhưng lúc này khi nhìn về phía Lục Lâm Thiên, trong ánh mắt lại đầy vẻ khẩn cầu.  

– Khấu tông chủ cứ nói.  

Lục Lâm Thiên nói:  

– Nếu như có thể làm được thì ta nhất định sẽ làm.  

– Xin Lục chưởng môn hãy đối xử tử tế với đệ tử của Bách Linh Tông.  

Khấu Phi Yến nói.  

Lục Lâm Thiên thoáng kinh ngạc, Khấu Phi Yến lúc này vẫn còn lo lắng cho đệ tử trong môn, tông chủ thế này đúng là hiếm thấy.  

– Ta đã nói rồi, đệ tử cũ của Bách Linh Tông, chỉ cần quy hàng, không hai lòng, ta cam đoan sẽ không đối phó với bất kỳ người nào, những chuyện khác, ta không thể nào cam đoan được.  

Lục Lâm Thiên nói.  

– Có những lời này của Lục chưởng môn là đủ rồi.  

Khấu Phi Yến nói.  

– Lục chưởng môn, lão phu cũng có chuyện muons cầu ngươi.  

Hổ Viêm Thiên Vương nhìn Lục Lâm Thiên nói.  

– Hổ Viêm Thiên Vương quá lời rồi, xin cứ nói.  

Lục Lâm Thiên đáp.  

– Ta đã gia nhập Phi Linh Môn rồi, nhất định sẽ không đổi ý, chỉ là kính mong Lục chưởng môn có thể thả cho Phi Yến rời đi, Phi Linh Môn đừng nên khó xử nàng.  

Hổ Viêm Thiên Vương nói.  

– Vĩnh Cường, ta không đii.  

Khấu Phi Yến nhìn Hổ Viêm Thiên Vương, lập tức nhìn về phía Lục Lâm Thiên nói:  

– Lục chưởng môn, có thể cho lão thân gia nhập Phi Linh Môn luôn hay không.  

– Phi Yến, ngươi cần gì phải nư vậy.  

Hổ Viêm Thiên Vương nhìn Khấu Phi Yến, thở dài nói.  

Lục Lâm Thiên nhìn hai người bọn họ, cũng đã mấy chục tuổi đầu rồi, có lẽ tuổi thật không chỉ vài chục như vậy, bất quá cảm tình của họ thật sự không phải tốt bình thường đâu, có thể như thế quả thực rất đáng quý.  

– Khấu tông chủ, nếu như ngươi muốn gia nhập Phi Linh Môn của ta thì cũng phải uống độc đan mới được.  

Lục Lâm Thiên nhướng mày, móc ra một viên độc đan.  

– Phi Yến, ngươi không cần phải…  

Hổ Viêm Thiên Vương còn chưa dứt lời thì Khấu Phi Yến dã cầm lấy viên độc đan trong tay Lục Lâm Thiên nuốt thẳng xuống, cười khổ nói:  

– Vĩnh Cường, ngươi ngay cả Nhất tông nhất môn nhất giáo nhất trang mà cũng không thèm gia nhập, lại vì ta mà gia nhập Phi Linh Môn, ta đã từng nói sẽ mãi mãi ở cạnh ngươi, uống độc đan này thì đã sao, chỉ cần có thể mãi mãi ở cạnh ngươi là đủ, dù sao đi nữa thì hiện tại đã không còn gì để vướng bận, chỉ có thể ở bên ngươi mà thôi.  

– Phi Yến, ngươi thật là khờ.  

Hổ Viêm Thiên Vương nói với vẻ bất đắc dĩ.  

Lục Lâm Thiên nghe những lời mà hai người bọn họ nói, mới đầu có lẽ còn cảm thấy hơi buồn nôn một chút, nhưng hiện tại lại thấy có chút cảm động, hai người này đều vì đối phương mà uống độc đan, bị người ta khống chế cũng không màng, đủ thấy cảm tình của bọn họ rất sâu, người bình thường há có thể làm được như vậy.  

Nhìn về phía Khấu Phi Yến, Lục Lâm Thiên cảm thấy có chút do dự, hai người này cũng không tiện an bài, giữ lại đương nhiên là không yên lòng rồi, nhưng nếu như bỏ qua bọn họ thì sẽ là tổn thất rất lớn, khó tránh khỏi sẽ khiến cho lòng người của Bách Linh Tông bàng hoàng, huống hồ gì với tu vi của Hổ Viêm Thiên Vương thì nếu như bỏ qua thì thật là không nỡ, Phi Linh Môn đúng lúc đang cần người, linh vương vũ vương bình thường đã có vài người, nhưng không có linh vương và vũ vương cao giai thì đúng là không được, đê giai vũ vương linh vương có nhiều hơn nữa mà không có cao giai linh vương vũ vương thì cũng khó mà chấn nhϊếp kẻ khác được.  

– Khấu tông chủ hiện tại cũng đã gia nhập Phi Linh Môn ta thì đều là người một nhà cả rồi.  

Sau một lúc do dự, Lục Lâm Thiên đưa mắt nhìn chăm chú vào Khấu Phi Yến, nói:  

– Phi Linh Môn hiện tại vẫn còn khuyết thiếu một vị trí phó chưởng môn, Khấu Phi Yến vốn là người đứng đầu một tông, vậy không biết có thể đảm nhiệm vị trí phó chưởng môn của Phi Linh Môn có được hay không?  

Lục Lâm Thiên vừa nói xong thì cả Khấu Phi Yến lẫn Hổ Viêm Thiên Vương đều mang theo vẻ kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Lục Lâm Thiên, đặc biệt chính là Khấu Phi Yến, sắc mặt vô cùng kinh ngạc và hoảng sợ, phó chưởng môn của Phi Linh Môn, địa vị cao như vậy, mình thân lại là kẻ đầu hàng, cư nhiên lại được mời ngồi vào vị trí phó chưởng môn của Phi Linh Môn.