Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 1352: Chiến lăng thanh tuyền (2)




Đối với người của Linh Vũ giới, Lục Lâm Thiên một khi nhìn thấy trong lòng lập tức có một cỗ sát ý. Lục gia tứ tán, có thể nói là bởi vì người Linh Vũ giới này. Gia gia Lục Vũ cũng có thể nói là chết trong tay Hắc Quỷ Thiên Vương, một nửa khác là người Triệu gia.  

Thù này Lục Lâm Thiên cũng không quên. Không phải là hắn không báo, mà là thời cơ chưa tới. Một ngày nào đó hắn sẽ trả lại gấp bội.  

– Tiểu tử này, thật ngông cuồng. Lăng Thanh Tuyền này tuyệt đối bất phàm a.  

Sắc mặt Vân Khiếu Thiên vô cùng ngưng trọng. Trên đại hội Tam tông Tứ môn, Lăng Thanh Tuyền này đã là Vũ Suất nhất trọng, vũ giả ngũ hệ. Hiện tại thực lực có lẽ rất mạnh.  

Vân Khiếu Thiên đã sớm chú ý tới Lăng Thanh Tuyền này. Dùng nhãn lực của hắn đã sớm nhìn ra Lăng Thanh Tuyền này không đơn giản, có lẽ sẽ không kém Thánh Nữ Thiên các.  

– Tiểu tử này, còn tiếp tục khiêu chiến sao? Tiểu tử ngốc này. Điểm này sao lại không nhanh nhẹn như ta vậy?  

Vũ Ngọc Tiền trưởng lão nhìn thấy đệ tử mình còn muốn tiếp tục khiêu chiến trận thứ chín thì lập tức sốt ruột.  

– Tiểu tặc này quá cuồng vọng, cho rằng không tiêu hao sao?  

Vân Hồng Lăng cắn chặt hàm răng, trong lòng cũng vô cùng lo lắng.  

Dọc quảng trường, lúc này trong mắt Lăng Thanh Tuyền có một cỗ quang mang bắn ra. Đôi mắt xinh đẹp khẽ nhìn về phía Lục Lâm Thiên. THân thể xinh đẹp lóe lên, tiếp theo trong nháy mắt thân thể nổi bật nhanh chóng đáp xuống quảng trường.  

Ánh mắt Lục Lâm Thiên trầm xuống. Nhìn đạo thân ảnh quen thuộc này Lục Lâm Thiên không thể nào quên. Khuôn mặt quen thuộc không trang điểm, phía trên lại có một chút vũ mị. Khuôn mặt này vô cùng hoàn mỹ không thể diễm tả bằng lời, giống như là sự phong tư trác tuyệt của một tiên tử vậy.  

Mái tóc dài đen rũ xuống, khuôn mặt tuyệt mỹ, ngũ quan tinh xảo nhìn qua nhu nhược mà ưu nhã. Khí chất cùng với dung nhan như vậy tuyệt đối không dưới Thánh Nữ Tử Yên của Thiên các, cũng không dưới Lục Vô Song. Coi như là so với Bạch Linh cùng Độc Cô Cảnh Văn mà nói, cũng không kém là bao. Tối đa chỉ cách một tầng giấy mỏng mà thôi.  

Thế nhưng nhìn nữ tử này Lục Lâm Thiên lại không có tí ý tứ thưởng thức nào, trong lòng chỉ có hàn ý. Nữ tử này tâm ngoan thủ lạt, lấy oán trả ơn, đẹp như tiên nữ thế như tâm địa lại như rắn rết.  

Nhìn Lục Lâm Thiên, trong mắt Lăng Thanh Tuyền cũng bắn ra hàn ý, khiến cho mọi người chung quanh không khỏi cảm thấy lạnh lẽo.  

– Cách biệt ba ngày phải khiến cho người khác lau mắt mà nhìn, thực lực của ngươi lại tiến bộ không nhỏ, lại là Linh Vũ song tu a. Chỉ là thực lực quá yếu, hôm nay sẽ không giống lần trước. Lần này ta sẽ đem ngươi đánh bại trước mặt ngàn vạn người có mặt ở đây.  

Thanh âm Lăng Thanh Tuyền vang lên, trong thanh âm mang theo hàn ý cùng sự cao ngạo khó có thể che giấu. Thanh âm càng ngày càng trở nên lạnh lẽo, nhớ tới lần đầu ở sơn mạch Vụ Đô, còn có Đào Hoa yến sau đó nàng bị đồ vô sỉ này vũ nhục, trong lòng hận không thể đem Lục Lâm Thiên nghiền thành tro bụi.  

– Vậy thì phải xem thực lực ngươi có đủ hay không đã. Lần này ngươi cũng sẽ không đơn giản chạy thoát như lần trước được đâu.  

Lục Lâm Thiên lạnh nhạt nói một tiếng, chân khí bàng bạc trong cơ thể chậm rãi vận chuyển. Một cỗ khí tức cường hãn lặng lẽ khuếch tán.  

– Ngươi cho rằng bằng vào chút thực lực ấy của ngươi bây giờ là có thể đối phó với ta được sao? Lần trước là dựa vào cỗ linh hồn thể kia. Chẳng lẽ hôm nay ngươi còn muốn dùng cỗ linh hồn thể kia sao? Cáo mượn oai hùm, sợ rằng hôm nay sẽ không có tác dụng gì.  

Nhớ tới lần trước bị bắt, trong lòng Lăng Thanh Tuyền lại càng thêm tức giận.  

– Có thực lực này hay không thử là biết. Nếu như hôm nay ngươi lại rơi vào trong tay của ta, không biết phế đi tu vi của ngươi sau đó lại bán vào kỹ viện thì như thế nào nhỉ?  

Lục Lâm Thiên lạnh nhạt nói.  

Nghe Lục Lâm Thiên nói vậy, trên dung nhan tuyệt mỹ của Lăng Thanh Tuyền hiện lên hàn ý. Đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lục Lâm Thiên. Một cỗ hàn ý khuếch tán. Nếu như ánh mắt có thể gϊếŧ được người mà nói, Lục Thiếu Du sợ rằng đã sớm chết không toàn thây. Lúc này Lăng Thanh Tuyền hận không thể lập tức đem Lục Thiếu Du băm thành vạn đoạn.  

– Hình như là có cừu oán.  

Nghe hai người nói chuyện, đám cường giả trên đài cao vô cùng nghi hoặc.  

– Lục Lâm Thiên, ngươi sẽ hối hận vì những lời này.  

Hàn ý ngập trời tập trung về phía Lục Lâm Thiên, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Lục Lâm Thiên, trên khóe miệng Lăng Thanh Tuyền hiện lên nụ cười lạnh lẽo.  

– Hừ, nếu như ngươi rơi vào trong tay ta thì mới là thực sự hối hận. Ngươi cũng coi như không tệ. Nếu như bán vào trong kỹ viện, nhất định sẽ được hoan nghênh a.  

Nhìn hàn ý trong mắt lăng Thanh Tuyền, trong lòng Lục Lâm Thiên vô cùng sảng khoái.  

– Không gϊếŧ ngươi ta thề không bỏ qua.  

Lăng Thanh Tuyền cả giận nói, trên dung nhan tuyệt mỹ lúc này hàn ý ngày càng đậm. Cả quảng trường đột nhiên nặng nề, một cỗ sát ý làm cho lòng người lạnh lẽo đột nhiên tràn ngập quảng trường.  

Sưu Sưu.  

Trong nháy mắt này, chân khí trong người Lăng Thanh Tuyền đột nhiên bộc phát ra. Chân khí cực lớn giống như một cơn lốc trực tiếp bao phủ hơn phân nửa quảng trường, uy áp từ bên trong không ngừng tràn ra. Lúc này vô số người vẻ mặt ngây ngốc, bởi vì cỗ uy áp của chân khí này quá mênh mông như thực chất.  

– Vũ Vương ngũ trọng.  

Lúc này trên đài cao, tất cả mọi người đều kinh hãi. Tu vi Vũ Vương ngũ trọng, Thánh Nữ Thiên các mới chỉ là Linh Vương tứ trọng mà thôi, tuy rằng là Linh Vương tứ trọng đỉnh phong, thế nhưng vẫn có chênh lệch với ngũ trọng. Mà Lăng Thanh Tuyền này không ngờ lại là Vũ Vương ngũ trọng hàng thật giá thật. Bằng ấy tuổi có thể đạt tới một bước này sao lại không khiến cho người ta kinh hãi cơ chứ.  

– Mạnh thật.  

Đám người Vân Khiếu Thiên, Lữ Chính Cường, Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh, Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh lúc này không khỏi hoảng hốt. Mặc dù bọn họ biết Lăng Thanh Tuyền không yếu, thế nhưng cũng thật không ngờ so với Thánh Nữ Thiên các còn mạnh hơn.  

– Lục Lâm Thiên, ta sẽ để cho ngươi biết, ở trước mặt ta ngươi chỉ là một kẻ chỉ biết dựa vào người khác mà thôi. Ngươi chỉ là một con tép nhỏ tùy ý ta giẫm đạp mà thôi.  

Ánh mắt Lăng Thanh Tuyền run lên, chân khí không ngừng tràn ra. Quảng trường cứng rắn dưới chân nàng lúc này giống như địa chấn, mặt đật run rẩy rồi rạn nứt. Khi thanh âm vừa dứt, cả người hóa thành một đạo thân ảnh mơ hồ rồi dùng một tốc độ mắt thường cơ hồ khó có thể thấy được, ầm ầm lao thẳng về phía Lục Lâm Thiên.  

– Thanh Linh Khải Giáp.  

Lục Lâm Thiên hét lớn một tiếng. Chân khí toàn thân lúc này nhanh chóng khởi động. Đối phương không ngờ lại có thực lực Vũ Vương ngũ trọng, điều này khiến cho Lục Lâm Thiên kinh ngạc. Thế nhưng cũng tuyệt không kinh ngạc quá nhiều. Mấy năm trước đó, Lăng Thanh Tuyền đã là Vũ Suất cửu trọng đỉnh phong, tốc độ tăng trưởng tu vi vô cùng nhanh, lúc này là Vũ Vương ngũ trọng cũng không có gì là quá kỳ quái.