Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 1351: Chiến lăng thanh tuyền (1)




Đồng thời hàn băng trên không trung bỗng dưng nổ tung. Quang trụ màu tím kia lúc này cũng nhanh chóng hóa thành những mảnh vỡ nhỏ màu tím rơi xuống phía dưới.  

Phốc Phốc.  

Dưới quảng trường, Tử Yên lại một lần nữa phun ra một ngụm máu tươi. Trên dung nhan tuyệt mỹ lúc này khóe miệng mang theo vết máu đỏ thẫm, khiến cho người khác nhìn vào có chút xót xa.  

– Ta thua.  

Trên quảng trường, Tử Yên lau sạch vết máu nơi khóe miệng mình, ánh mắt chăm chú nhìn vào Lục Lâm Thiên đang lăng không đứng trên không trung.  

Oanh.  

Lục Lâm Thiên chiến thắng, âm thanh ầm ĩ của đám khán giả bốn phía lập tức vang lên. Thanh âm sôi trào giống như tiếng sấm quanh quẩn trên đảo Bình Nham mãi không tiêu tán.  

– Thắng rồi sao?  

Nhìn tất cả chuyện này, đám người trên đài cao dường như còn chưa tin được. Linh hồn công kích mạnh mẽ, hung hãn như vậy không ngờ Lục Lâm Thiên lại không bị tổn thương một chút nào. Lại còn nhân cơ hội Thánh Nữ Tử Yên của Thiên các tiêu hao không còn dùng một chiêu đánh bại.  

– Không thể tưởng tượng nổi. Chẳng lẽ Lục Lâm Thiên này có thần khí phòng ngự linh hồn sao? Bằng không không có khả năng không sợ linh hồn công kích.  

Đã có không ít người biết hàng bắt đầu suy tư.  

Lúc này sắc mặt Kình Linh Vương cũng xám như tro. Tử Yên không ngờ lại bị thua. Điều này sao có thể. Đệ tử thiên phú mạnh nhất từ trước tới nay của Thiên Địa các không ngờ lại thua như vậy.  

– Thắng. Chưởng môn lại thắng rồi.  

Thanh Hỏa lão quỷ, Thiên La Viêm Võng Tả Thiên Khung, Linh Vũ song quái, Lưu Tinh Hà cùng chúng cường giả Phi Linh môn lúc này đều vô cùng kích động tới mức xoa tay. Sự kích động trong lòng bọn họ hiện tại không thể diễn tả bằng lời nào.  

– Tiểu tử này! Quả thực khiến cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn. Sau khi trở về nhất định phải thẩm vấn một phen. Rốt cuộc là hắn còn bao nhiêu bí mật.  

Con mắt Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh trợn ngược, trong lòng giờ phút này vô cùng kích động.  

– Lại chiến thắng, quả thực không chịu thua kém a.  

Vũ Ngọc Tiền trưởng lão cười cười, nụ cười sáng lạn vô cùng. Có đồ đệ như vậy, người làm sư phụ như hắn còn cầu gì hơn nữa.  

Nhìn thấy Lục Lâm Thiên chiến thắng, Tống trưởng lão và Vương trưởng lão cũng vô cùng kích động, thế nhưng ánh mắt cũng lập tức nhìn vào Vũ Ngọc Tiền trưởng lão.  

– Vũ trưởng lão, ngươi muốn làm cái gì?  

Tống trưởng lão, Vương trưởng lão quát lên một tiếng. Ngay trong ánh mắt của hai người, hai tay của Vũ trưởng lão chỉ kém một chút nữa là lập tức đập vào hai đùi bọn hắn.  

– Ngại quá, thói quen, thói quen. Lần sau nhất định sẽ sửa.  

Vũ trưởng lão lập tức ngại ngùng cười.  

– Tạ trưởng lão, chúng ta đổi vị trí được không? Ta sợ Vũ trưởng lão rồi.  

Ngô trưởng lão kháng nghị, sau đó quay sang Tạ trưởng lão rồi nói.  

Tống trưởng lão cũng muốn đổi vị trí, thế nhưng mà nhìn kỹ cũng không còn vị trí nào khác có thể đổi. Cũng không thể đánh mất mặt mũi mà trốn ra phía sau ngồi, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi lại.  

Ánh mắt Tạ trưởng lão khẽ đổi, Ngô trưởng lão mở miệng, nàng cũng không tiện cự tuyệt cho nên lập tức đổi vị trí cùng với Ngô trưởng lão. Sau đó lại nói với Vũ trưởng lão:  

– Vũ trưởng lão, tật này của ngươi phải sửa đi.  

– Nhất định sửa, nhất định sửa. Tiểu tử Lâm Thiên này thực lực tiến bộ không tệ, có phong phạm năm đó của ta cho nên ta có chút kích động mà thôi.  

Vũ trưởng lão hắc hắc nói.  

Vũ trưởng lão vừa mới nói xong, mọi người trong Vân Dương Tông lập tức im lặng, trong đầu mỗi người hiện tại dường như đều có một con quạ đen lớn đang bay qua, khiến cho mọi người thầm đổ mồ hôi lạnh không ngớt. Tất cả đám người Vân Dương Tông bao gồm cả Vân Khiếu Thiên đều không khỏi nhìn về phía Vũ Ngọc Tiền trưởng lão, thiếu chút nữa không nhịn được mà phun nước miếng.  

Vũ trưởng lão này quả thực da mặt đủ dày, nào có phong phạm gì của hắn cơ chứ. Coi như là hiện tại, một trăm hắn cũng không phải là đối thủ của đồ đệ mình. Vũ trưởng lão năm đó trong Vân Dương Tông vô cùng nổi danh là người khó dây vào. Thế nhưng phần tu vi thì lại được coi là người có thiên phú kém cỏi nhất từ khi Vân Dương Tông kiến tông tới nay.  

Nhưng bây giờ mọi người cũng không có cách nào phản bác, sự thật bày ra ở trước mắt. Người ta có một đồ đệ tốt, liên tiếp thắng tám trận. Vừa rồi ngay cả Thánh Nữ Thiên các cũng bị đánh bại, cho nên quả thực có tư cách khoác loác như vậy.  

Vân Khiếu Thiên nhìn sư huynh của mình không biết nói gì hơn.  

– Lục Lâm Thiên chiến thắng.  

Trêm đài cao, đại hán mặc hoàng bào mãi một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần lại rồi tuyên bố. Thánh Nữ không ngờ lại thua, điều này khiến cho tất cả đám người của Thiên Địa các không dám tin tưởng.  

Chúng nữ Lục Vô Song lúc này mới buông lỏng một hơi, tâm trạng lo lắng mới bình tĩnh lại.  

Dọc quảng trường, lúc này ánh mắt Lăng Thanh Tuyền nhìn vào Lục Lâm Thiên rồi lập tức thu liễm lại, không có bao nhiêu biến hóa dư thừa.  

– Lục Lâm Thiên, ngươi đã thắng liên tiếp tám trận, hiện tại có muốn nghỉ ngơi hay không?  

Trên đài cao, thanh âm đại hán mặc hoàng bào lại một lần nữa vang lên.  

– Thắng liên tiếp tám trận rồi sao, cũng chỉ còn một trận cuối cùng này mà thôi.  

Lục Lâm Thiên lẩm bẩm nói.  

Đám người chung quanh im lặng chờ đợi. Đã thắng liên tiếp tám trận, đặc biệt là ba trận cuối này, trình độ giao thủ tất cả mọi người đều hiểu rõ. Cho dù người có thực lực mạnh hơn nữa thì cũng có thời điểm tiêu hao hầu như không còn a.  

Cho nên tất cả những người vây xem chung quanh không ồn ào. Bất quá ánh mắt lại mang theo sự nóng bỏng, còn trận chiến cuối cùng. Chỉ cần kiên trì chiến thắng trận cuối cùng này là vang danh thiên hạ, không biết Lục Lâm Thiên có làm được không.  

Trên đài cao, tất cả mọi người đều nhìn vào Lục Lâm Thiên. Sát Phá Quân ba mươi năm trước một mình vượt qua chín người. Ba mươi năm sau, hiện tại chỉ còn một trận cuối cùng. Lục Lâm Thiên có thể giống như Sát Phá Quân năm đó hay không a. Thế nhưng thực lực chín người còn lại ba mươi năm trước cũng còn chưa mạnh tới tình trạng hiện tại.  

– Tiểu tử, không nên mạo hiểm a.  

Lữ Chính Cường, Vân Khiếu Thiên, Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh đều vô cùng khẩn trương. Nếu như một lần nữa khiêu chiến, thì nguy hại đối với bản thân vô cùng lớn.  

– Lục Lâm Thiên của Phi Linh môn xin Lăng Thanh Tuyền của Linh Vũ giới chỉ giáo.  

Ánh mắt Lục Lâm Thiên khẽ đổi, nhanh chóng nhìn vào Lăng Thanh Tuyền dọc quảng trường. Trong ánh mắt của hắn hiện tại không phải là chiến ý, mà là hàn ý, thậm chí còn xen lẫn sát ý.  

Ầm ầm.  

Nghe Lục Lâm Thiên nói như vậy, rốt cuộc tâm trạng của đám khán giả bốn phía như vỡ ào, tiếng hoan hô cực lớn vang lên. Tiếp tục khiêu chiến trận thứ chín khiến cho mọi người rung động. Thử hỏi bên trong đám người trẻ tuổi còn có ai dám làm như thế?  

Khiêu chiến lăng Thanh Tuyền này cuối cùng, ngoại trừ bản thân Lục Lâm Thiên biết rõ thực lực Lăng Thanh Tuyền này cực kỳ cường hãn ra thì đồng thời cũng muốn toàn lực đối phó với người này. Khi trước để cho nàng ta đào tẩu, lúc này nếu như có cơ hội, hắn nhất định sẽ không để cho nàng bình yên rời đi.