Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 1317: Ngoài dự đoán (2)




– Ken két!  

Trên đài cao vừa tuyên bố xong thì thanh nguyệt kiếm trong tay Lục Vô Song lúc này cũng không cách nào tiếp nhận nổi cỗ năng lượng khổng lồ tới như vậy, trực tiếp vỡ nát, còn sắc mặt của Lục Vô Song thì trực tiếp trở nên trắng bệch, chỉ có tự bản thân nàng biết, mình lúc này đã hoàn toàn không còn sức để đánh tiếp được nữa.  

– Nguy hiểm thật.  

Lục Lâm Thiên mỉm cười, nhưng trong lòng thì lại biết rõ, chiến thắng của Lục Vô Song là do hai nguyên nhân, một là Nguyên Nhược Lan quá chủ quan, không thật sự coi Lục Vô Song là đối thủ của mình, mà Lục Vô Song thì chưa từng để lộ ra khả năng này, theo cỗ khí tức quỷ dị trong cơ thể, tu vi trực tiếp tăng vọt, không hề thi triển bất kỳ vũ kỹ nào, dùng tốc độ nhanh như sét đánh, nương theo tu vi tăng mạnh mà đánh bại Nguyên Nhược Lan vẫn còn đang kinh hoảng, nếu như đây là một cuộc chiến sống còn thì vừa rồi Nguyên Nhược Lan đã đi đời nhà ma rồi.  

Bất quá, nếu như vừa rồi Nguyên Nhược Lan không quá khinh thường Lục Vô Song mà sơ xuất thì chắc là muốn chống lại chiêu này của Lục Vô Song cũng không phải là không thể, chỉ cần đỡ được thì Lục Vô Song liền thua chắc, chỉ tiếc là vì Nguyên Nhược Lan quá chủ quan cho nên ngay cả thực lực mạnh nhất còn chưa xuất ra thì đã thua không rõ vì sao, quả thật là trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra, nếu như chỉ so thực lực thôi thì Lục Vô Song tuyệt đối không phải là đối thủ của Nguyên Nhược Lan. Đương nhiên, điều này cũng không chứng tỏ vừa rồi Lục Vô Song chỉ toàn dựa vào vận khí, chỉ có thể nói Lục Vô Song biết nắm bắt thời cơ, sợ là trong lòng đã sớm có tính toán sẵn, từng bước dẫn dụ Nguyên Nhược Lan mắc câu, sau cùng mới có thể đánh bại được Nguyên Nhược Lan.  

– Thắng rồi, thắng rồi.  

Tạ trưởng lão trong Vân Dương Tông lập tức kích động đứng bật dậy, đệ tử của mình thắng được một cách bất ngờ như vậy, đúng là khiến cho người ta không thể nào tin được.  

– Thắng rồi, thắng rồi.  

Trên Vân Dương Tông, tất cả các trưởng lão đều kích động xoa xoa tay, một màn này đúng là khiến cho người ta rung động, cả đám kích động tới mức toàn thân run rẩy.  

– Thắng rồi.  

Vũ Ngọc Tiền vẫn luôn rầu rĩ không vui, lúc này cũng kích động lên, vỗ một cái thật mạnh lên đùi, lập tức vang lên một tiếng chát thanh thuý.  

– Vũ trưởng lão, sao ngươi lại vỗ lên đùi ta.  

Tống trưởng lão lập tức quay sang trừng mắt nhìn Vũ Ngọc Tiền nói, sau đó giơ tay xoa đùi.  

– Không thấy Vô Song thắng rồi hả, ta đánh ngươi thì đã sao.  

Vũ trưởng lão phát huy bản sắc vô lại, đánh Tống trưởng lão xong còn cảm thấy bản thân mình rất có lý.  

– Ngô trưởng lão, chúng ta đổi chỗ đi.  

Tống trưởng lão biết thừa có nói đạo lý với Vũ trưởng lão cũng bằng thừa, sau đó lập tức nhìn Ngô trưởng lão ngồi bên trái của Vũ Ngọc Tiền nói, đổi qua bên trái thì hắn sẽ an toàn hơn một chút.  

Quan hệ giữa Tống trưởng lão và Ngô trưởng lão gần đây không tệ, lập tức đổi chỗ với Tống trưởng lão, mọi người ai cũng đều đang vui vẻ, nên không để ý mấy động tác vặt của Vũ Ngọc Tiền và Tống trưởng lão.  

– Lục gia đúng là nơi xảy ra kỳ tích mà, trở về nhất định sẽ kiếm Lục Trung đi uống rượu.  

Vân Tiếu Thiên mỉm cười, cười tới vô cùng sáng lạc, ánh mặt lập tức nhìn về phía Lữ Chính Cường, nhướng mày nói:  

– Lữ Chính Cường, mười bộ vũ kỹ huyền cấp cao giai, mau đưa ra cho ta.  

Thần sắc của Lữ Chính Cường rất là buồn bực, đau lòng giơ tay móc ra mười khối ngọc giản vứt sang, nói:  

– Xem như ngươi lợi hại, đệ tử trong môn lại ẩn tàng sâu như vậy.  

– Đây là thực lực đó, ngươi cho rằng ta không có ai như Linh Thiên Môn của ngươi chắc.  

Ánh mắt của Vân Tiếu Thiên loé lên, trong tay có một đạo quang mang bắn ra, lập tức thu mớ ngọc giản này vào trong tay, ánh mắt tựa tiếu phi tiếu nhìn về phía Cổ Kiếm Phong, nói:  

– Ha ha, Cổ chưởng môn, đa tạ rồi, dám cược dám thua, lấy ra đi.  

Vẻ mặt của Cổ Kiếm Phong vô cùng buồn bực, nhưng ở trước mặt mọi người, lại là trước mặt các đại thế lực trên toàn bộ đại lục, căn bản không thể nào quỵt nợ được, đau lòng tới mức mặt mày nhăn tít lại, đau tới từng thớ thịt mà vẫn phải móc mười khối ngọc giản bên trong trữ vật giới chỉ ra giao cho Vân Tiếu Thiên, theo khí tức thuộc tính bàng bạc tràn ngập trên ngọc giản mà xem thì đây đều là vũ kỹ huyền cấp cao giai cả.  

– Vân tông chủ, giả heo ăn lão hổ, xem như ngươi lợi hại.  

Cổ Kiếm Phong hừ nhẹ một tiếng, Lục Vô Song còn có chiêu này, Vân Tiếu Thiên không thể nào không biết được, mình còn muốn tính kế tên Vân Tiếu Thiên này một hồi, ai ngờ lại bị hắn giả heo ăn lão hổ, lừa cho một vố.  

Vân Tiếu Thiên cảm thấy chẳng biết phải làm sao, kết quả thế này thật sự đến hắn cũng cảm thấy bất ngờ, giống hệt như lúc ở đại hội Tam Tông Tứ Môn ấy, thực lực của Lục Lâm Thiên tới cỡ nào hắn cũng không hề hay biết vậy.  

– Các vị chưởng môn, dám chơi thì dám chịu, đa tạ.  

Thu hồi mười bộ vũ kỹ huyền cấp cao giai của Cổ Kiếm Phong xong, Vân Tiếu Thiên lại cười tươi roi rói nhìn về phía mấy vị chưởng môn của các đại thế lực khác.  

– Xoẹt!  

Lập tức có không ít ánh mắt sắc như dao cạo bắn về phía Cổ Kiếm Phong, người đứng đầu của các đại sơn môn không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt như kiểu hận không thể đánh cho Cổ Kiếm Phong một trận để hả giận, đều là do tên Cổ Kiếm Phong này làm hại hết, còn tưởng rằng hắn đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi, mười bộ vũ kỹ huyền cấp cao giai cược lấy năm bộ vũ kỹ huyền cấp cao giai, làm hại bọn họ vô duyên vô cớ liền mất một khoảng lớn như vậy.  

Người đứng đầu của ngũ đại sơn môn là Địa Linh Tông, Vạn Thú Tông, Huyền Sơn Môn, Huyễn Hồn Môn, Quy Nguyên Môn thì dùng một loại ánh mắt chỉ hận không thể nghiền tên Cổ Kiếm Phong này ra thành tro để nhìn hắn, từ đại hội Tam Tông Tứ Môn, tên Cổ Kiếm Phong này đã hại bọn họ thua không ít rồi, bây giờ lại tiếp tục nữa.  

Trong lòng của mấy người đứng đầu ngũ đại sơn môn này đều cảm thấy vô cùng hận hắn, cũng hận chính mình tại sao lại đâm đầu tin theo tên Cổ Kiếm Phong này cứ như bị ma dẫn lối quỷ đưa đường ấy, lúc trước ở đại hội Tam Tông Tứ Môn đã thề là sẽ không tin hắn nữa, nhưng bây giờ có hối hận thì cũng đã muộn rồi, năm người cũng đã lỡ tham gia rồi.  

– Cổ chưởng môn, ngươi…  

Âu Dương Huyền Linh của Địa Linh Tông nhìn qua Cổ Kiếm Phong, thật lâu sau cũng không nói được nên lời, đôi mắt trừng to, cuối cùng dù đau lòng nhưng cũng chỉ đánh móc mười khối ngọc giản ra.  

– Cổ chưởng môn, ta bị ngươi hại thảm rồi.  

Ánh mắt của tông chủ Duẫn Ngạc của Vạn Thú Tông trừng lớn, hận không thể tự tát cho mình một cái, không ngờ vẫn đi tin tên Cổ Kiếm Phong này.  

Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Cổ Kiếm Phong lúc này không dám ngước mặt lên nhìn ai, chính mình thua hết mười bộ vũ kỹ huyền cấp cao giai, lại còn trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, mình bây giờ quả thực không khác gì một tên tội nhân cả.