Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 126: Tranh đoạt bảo vật (2)




Chân khí của Lục Lâm Thiên xuất hiện, dùng tốc độ nhanh nhất phóng ra ngoài. Vẻ mặt hắn cũng trầm xuống, quang mang trên ngón tay chợt lóe, hai túi trữ vật đều bỏ vào trong không gian giới chỉ. Vật quý trọng như vậy tốt hơn hết nên để trong nhẫn a. Nói cách khác, Lục Lâm Thiên hắn chưa quá tin tưởng nữ nhân Lam Linh này, nàng rất nguy hiểm.  

Lúc này liên tục có đá vụn rơi xuống, hai người tạo ra hộ thân cương khí, đá vụn rơi xuống cũng không ảnh hưởng gì tới hai người, ngẫu nhiên có vài viên rơi vào bề mặt hộ thân cương khí thì cũng bị văng ra.  

Lúc này trong sơn động bắt đầu có từng tảng đá lớn rơi xuống, rung chuyển ngày càng kịch liệt.  

– Mau đi nhanh.  

Nhìn thấy một tảng đá lớn đang rơi xuống trước mặt, sắc mặt hai người đại biến, chân khí bùng lên, toàn lực lao ra. Thân ảnh Lục Lâm Thiên vừa mới lướt qua thì tảng đá rơi xuống chắn đường ra sơn động.  

Lúc này Lục Lâm Thiên không còn ẩn dấu thực lực nữa, hắn thi triển toàn bộ thực lực, dưới tình huống như thế này cho hắn thêm kim tệ cũng không dám ẩn dấu thực lực nữa, hận không thể đi nhanh hơn một chút ấy chứ. Giờ phút này trong lòng Lục Lâm Thiên nghĩ tới việc sau này bản thân mình có nên tới Vân Dương Tông kia học vũ kỹ thân pháp hay không a. Nếu có vũ kỹ thân pháp thì gặp những chuyện như thế này cũng có vài phần bảo hiểm với cái mạng nhỏ của hắn.  

….  

Phía sau hắn lúc này âm thanh đổ nát liên tục vang lên, đá rơi xuống càng lúc càng lớn.  

– Mau đi ra.  

Rốt cuộc đi tới bên ngoài động khẩu, ánh sáng bên ngoài hắt vào làm cho trái tim hai người thả lỏng, không ngừng gia tốc chạy khỏi sơn động. Hai người lập tức nhảy qua mấy viên cự thạch trước cửa sơn động đi ra không gian bên ngoài.  

̀m ầm…  

Cùng lúc đó, sơn động hoàn toàn đổ nát, từng tảng đá lớn liên tục rơi xuống vực sâu, lại thêm ảnh hưởng của sơn động, chung quanh nó lúc này liên tục xuất hiện những khe nứt lớn, đất đá không ngừng rơi xuống vực.  

– Đại ca, là hai người bọn hắn.  

Ở bên ngoài, nhị đầu lĩnh lớn tiếng bẩm báo.  

– Là đám Bạo Lang dong binh đoàn.  

Hai người Lục Lâm Thiên vừa đặt chân xuống đất cũng nhanh chóng phát hiện ra đám người của Bạo Lang dong binh đoàn, trong lòng thầm than một tiếng.  

– Chạy mau.  

Lam Linh hét lớn một tiếng, thân ảnh không chút do dự hướng về phía dây mây mà chạy đi, không có đường nào đào thoát, chỉ có thể dựa vào dây mây mà thôi.  

Đại hán đầu lĩnh tuy thân thể có chút mập mạp thế nhưng tốc độ cũng cực kỳ nhanh chóng, trong nháy mắt hóa thành một đạo tàn ảnh, hai tay vươn ra lập tức nắm lại tạo thành một đạo chưởng ấn.  

– Còn muốn chạy sao? Lưu lại bảo tàng đã.  

Hắn cười lớn một tiếng, vẻ âm tàn trong mắt xuất hiện, đẩy đạo chưởng ấn về phía Lam Linh.  

Vẻ mặt Lam Linh trầm xuống, bị đại hán này ngăn trở, nếu không thì nàng có thể đơn giản rời khỏi đây a. Nghĩ vậy nàng xoay người lại, duỗi cánh tay ra, một đạo chưởng ấn nhanh chóng được ngưng tụ, miệng quát:  

– Không dễ như vậy đâu.  

Nàng vừa quát xong một tiếng, một cỗ kình khí nóng bỏng bỗng nhiên từ bàn tay tuôn ra, va chạm cùng chưởng ấn của đại hán.  

Oanh.  

m hưởng bạo liệt vang lên, sắc mặt Lam Linh biến đổi, thân thể lùi về phía sau bảy tám bước mới có thể đứng vững. Bằng vào thực lực của nàng hiện tại không phải là đối thủ của đại hán.  

– Thực lực của ngươi còn chưa đủ.  

Đại hán đầu lĩnh cười lạnh một tiếng, chân khí quanh thân bùng lên, cánh tay phải hóa thành màu đỏ, nhiệt độ chung quanh không ngừng tăng cao, dường như trên cánh tay phải của hắn có thêm hỏa diễm vậy.  

̀m ầm.  

Tiếng nổ lớn từ vực sâu vọng lại, từng tảng đá lớn không ngừng rơi xuống, cái vực không ngờ càng lúc càng lớn, mà không gian chỗ bọn hắn đang đứng cũng lung lay theo, đất ở phía dưới chân cũng xuất hiện khe nứt.  

– Không nhanh đi tất cả cùng chết a.  

Lục Lâm Thiên lớn tiếng nói.  

– Giao ra bảo tàng, bằng không đừng mong rời đi.  

Đại hán kia lạnh nhạt nói, sau đó hắn nhìn chung quanh, sắc mặt khẽ biến, mặt đất phía dưới rung động, không ngừng có đá vụn rơi xuống.  

– Sơn động kia căn bản không có bảo tàng, nếu như ngươi muốn chết, vậy thì ta bồi tiếp ngươi vậy.  

Lục Lâm Thiên nhìn chung quanh rồi lãnh đạm nói một tiếng, hắn không tin mấy người này không sợ chết.  

– Không có bảo tàng? Ngươi nghĩ ta sẽ tin tưởng sao?  

Đại hán cụt tay cả giận nói, ánh mắt oán độc dán vào người Lam Linh.  

– Vậy thì cùng chết.  

Vẻ mặt Lam Linh trầm xuống, lùi về bên người Lục Lâm Thiên.  

Oanh Oanh….  

Từng tảng đá lớn từ phía trên rơi xuống mặt đất khiến cho mặt đất ngày càng lay động kịch liệt. Nhìn thấy một màn này, không ít người của Bạo Lang dong binh đoàn đều sợ hãi, nếu như cứ thế này đứng đó, vậy thì cả đám chết chắc rồi.  

– Đại ca, ở đây nguy hiểm, chúng ta lên phía trước rồi nói.  

Nhị đầu lĩnh nói với đại hán to lớn.  

Mặt đất rung động, thân thể của đại hán to lớn kia cũng lay động theo, vẻ mặt hắn lúc này co quắp, nếu như mặt đất mà sụp xuống thì quả thực phiền toái lớn rồi a.  

– Chúng ta lên trên, nhanh.  

Đại hán to lớn quát lên một tiếng, lập tức dẫn đầu mọi người đi lên. Chân khí bùng lên sau đó nhảy lên dây mây đi lên trên. Ở đây không có đường nào khác, cũng không sợ hai người này chạy a.  

Người Bạo Lang dong binh đoàn đều ở cạnh dây mây, Lục Lâm Thiên và Lam Linh lúc này căn bản không thể đi tới đó.  

– Làm sao bây giờ? Sắp sụp xuống rồi a.  

Lam Linh sốt ruột nói, dây mây bị đám người Bạo Lang dong binh đoàn chiếm cứ để chạy trối chết.  

– Chết tiệt!  

Lục Lâm Thiên thầm mắng trong lòng một tiếng, lại liếc mắt nhìn chung quanh. Chung quanh hắn hiện giờ tần suất rơi xuống của những tảng đá càng ngày càng nhiều, mặt đất càng rung chuyển kịch liệt hơn, hắn nói:  

– Nghĩ biện pháp đi, ở đây không kiên trì được bao lâu nữa.  

– Biện pháp sao? Quả thực là phiền phức, nếu sớm biết như vậy ta sẽ đem một đầu yêu thú phi hành tới đây, không cần đem đầu Liệt Hỏa Yêu Ưng đi a.  

Lam Linh mặt mày sầu khổ nói, Liệt Hỏa Yêu Ưng tuy rằng mạnh, thế nhưng cũng không lớn.  

̀m ầm.  

Lúc này mặt đất bắt đầu nghiêng xuống, mà đám người Bạo Lang dong binh đoàn kia còn có mười người chưa leo lên dây mây, chờ tới lượt Lục Lâm Thiên và Lam Linh thì mặt đất đã sụp xuống rồi a.  

– Sắp sụp hẳn rồi, làm sao bây giờ?  

Vẻ mặt Lam Linh có chút rối loạn nói.  

– Bạo Lang dong binh đoàn, ta chưa lên được thì đám các ngươi cũng nên ở lại cùng chúng ta đi thôi.  

Vẻ mặt Lục Lâm Thiên trầm xuống, sát ý trong mắt bắn ra, tay phải bắn ra năm đạo hỏa diễm về phía trước.  

Phừng phừng….  

Năm đạo hỏa diễm trực tiếp bám vào dây mây, đám dây mây như là củi khô bị cháy, đám người trên dây kia sắp gặp phải phiền phức lớn rồi.  

– Ngăn hắn lại.  

Trên mặt đất lúc này còn mười người của Bạo Lang dong binh đoàn, tất nhiên là không muốn Lục Lâm Thiên hủy đi cơ hội sống sót của bọn hắn a. Bọn hắn không ngừng ngưng tụ chưởng lực để ngăn trở hỏa diễm, đồng thời cũng có một đám kình khí đánh về phía Lục Lâm Thiên.