Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 1227: Đối kháng võ vương




– Dám cướp vật của bốn đại sơn môn, đừng tưởng ta đoán không ra các ngươi là ai, hôm nay các ngươi phải trả giá đắt!  

Toàn bộ cường giả bốn đại sơn môn đều hành động, chân khí hùng hồn bộc phát, đại chiến trở nên kịch liệt.  

Lục Lâm Thiên lặng lẽ quan sát, so sánh ra thế lực bốn đại sơn môn mạnh hơn một ít, nhưng hiện tại hai cỗ thế lực đối phương liên thủ, vì vậy bên bốn đại sơn môn rơi xuống hạ phong, hơn nữa Phi Linh môn lại không có ý tứ nhúng tay vào.  

– Toàn bộ trưởng lão cung phụng cùng ta ra tay, đệ tử còn lại lui ra phía sau!  

Nhìn thấy bảo vật của bốn đại sơn môn còn rơi rụng không ít, Lục Lâm Thiên không nhẫn nhịn được, ánh mắt ra dấu cho nhóm người Đông Vô Mệnh, thanh âm vừa dứt chân khí run lên, thân ảnh lập tức lao tới, nhìn thấy có vài khối vũ kỹ bị đánh bay, tay áo huy lên, một cỗ hoàng mang trực tiếp bao phủ vài khối ngọc giản kia.  

– Ra tay!  

Lúc này Vân Tiếu Thiên cũng không nhẫn nhịn được, chân khí nháy mắt bộc phát, giống như sóng biển ngập trời cuốn lấy thật nhiều đan dược phía trước.  

Cường giả Vân Dương tông đồng thời lao đi, mục tiêu chính là đυ.c nước béo cò.  

– Thánh nữ, thánh tử, không tìm được, không biết có phải ở trong này hay không!  

Hoàng bào Vũ vương đi tới bên cạnh Lam Thập Tam nói.  

– Hẳn là ở đây, chẳng lẽ Huyền Thiên môn chỉ có những vật thế này hay sao!  

Nữ tử nói.  

– Đây là của ta, tránh ra!  

Ánh mắt Lục Lâm Thiên trầm xuống, thủ ấn biến hóa, một hỏa cầu nhỏ chừng bàn tay nháy mắt bay ra, cả không gian đột nhiên nóng rực lên, chân khí cường hãn áp bách xuống bao phủ cả không gian xung quanh.  

– Hỏa Viêm Bạo!  

Lục Lâm Thiên quát một tiếng, hỏa cầu bay ra, không gian bị xé mở thành đường cong nóng cháy, uy áp khủng bố khuếch tán.  

Một người đeo mặt nạ tu vi Vũ suất cửu trọng nhìn thấy công kích của hắn, làm sao còn dám động thủ, tiểu tử kia chính là nhân vật vô địch trong người đồng cấp, lập tức thối lui, thậm chí không kịp thu thập hơn mười khối ngọc giản hoàng cấp cao giai.  

– Bạo!  

Nhìn thấy đối phương bỏ chạy, thủ ấn của Lục Lâm Thiên biến đổi, bàn tay siết chặt, hỏa cầu lập tức nổ tung, một thanh âm nổ lớn vang vọng trên không trung…  

Phanh phanh!  

Sóng lửa thổi quét, mặc dù Vũ suất cửu trọng kia đã sớm bỏ chạy, nhưng vẫn bị lan tới, thân hình trực tiếp bị chấn khai.  

– Thu!  

Lục Lâm Thiên lập tức thu lấy hơn mười khối ngọc giản vào giới chỉ của mình.  

– Xuy xuy!  

Thân ảnh nho nhỏ của tiểu Long uyển như quỷ mị, tốc độ nhanh tới mức Lục Lâm Thiên cũng mặc cảm, vài Vũ suất trực tiếp bị tiểu Long cắn đứt cổ mất mạng, nuốt vào không ít ngọc giản vũ kỹ, thậm chí cả giới chỉ trữ vật cũng bị hắn nuốt chửng.  

Nhưng đúng ngay lúc này khóe mắt Lục Lâm Thiên nhìn thấy Thanh Hỏa lão quỷ bị ba Vũ suất vây công, ánh mắt lạnh lùng, nói:  

– Muốn chết!  

Vừa dứt lời, một mảnh chân khí hoàng mang bạo phát, Lục Lâm Thiên giậm chân xuống đất, mặt đất cứng rắn lập tức nứt toác thành bụi bặm, khí xoáy chợt lóe, thân hình chỉ lưu thanh sắc tàn ảnh mang theo chưởng ấn trực tiếp vỗ xuống một Vũ suất cửu trọng.  

Vũ suất kia lập tức bỏ chạy, không dám đối chiến với Lục Lâm Thiên, hắn cũng đã nhìn thấy tiểu tử kia hạ thủ không hề lưu tình, đương nhiên là không muốn chết, dù gặp phải Vũ vương nhất trọng cũng không muốn giao chiến với tiểu tử kia.  

– Chạy đâu!  

Lục Lâm Thiên quát một tiếng, lập tức đuổi theo.  

– Hừ, cũng chỉ là Vũ suất cửu trọng mà thôi, chẳng lẽ còn thật sự ngất trời!  

Một Vũ vương đeo mặt nạ nhảy ra, thân hình cao lớn, hung hăng lao về hướng Lục Lâm Thiên.  

– Vũ vương nhất trọng mà thôi, bổn công tử sợ ngươi hay sao!  

Lục Lâm Thiên đáp trả.  

– Hừ!  

Nhìn dải lụa chân khí bắn tới, Lục Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng, thủ ấn kết xuất, muốn thử xem sự chênh lệch giữa mình cùng Vũ vương nhất trọng.  

Không gian dao động kịch liệt, sau lưng Lục Lâm Thiên nổi lên một tầng mây dày quỷ dị, năng lượng phong hệ hội tụ, tầng mây lập tức nổi lên ba đào kỳ dị.  

– Tam Thiên Lưu Vân Thủ!  

Chỉ nháy mắt tay áo của Lục Lâm Thiên vung lên, thủ ấn đẩy ra, chân khí cuồn cuộn bạo dũng, chưởng ấn cùng tầng mây mơ hồ trùng điệp giao nhau, vô số thủ ấn khuếch tán, không gian nổ tung thành từng khúc.  

Chưởng ấn áp chế không gian muốn phá nát, lập tức hung hăng oanh kích vào dải lụa chân khí, tiếng nổ lớn vang vọng khắp nơi.  

Phanh phanh!  

Thân hình Lục Lâm Thiên bị chấn lui vài bước, mà thân thể Vũ vương nhất trọng bị đẩy lùi hơn mười bước, rơi vào hạ phong, giờ phút này hắn mới cảm giác được Lục Lâm Thiên đáng sợ, sắc mặt hoảng hốt.  

– Không gì hơn cái này!  

Lục Lâm Thiên quát một tiếng, nếu bản thân mình xuất ra toàn lực, muốn chặn đánh Vũ vương nhất trọng sẽ không có vấn đề gì lớn.  

Phanh phanh!  

Bên trong thạch thất, cuộc chiến càng thêm kịch liệt, thạch thất chao đảo như muốn đổ sụp xuống.  

– Cho bổn vương nhìn xem ngươi rốt cục có bao nhiêu thực lực!  

Một tiếng quát trầm thấp vang lên trong miệng Đồng Quy Tinh, chân khí trào ra, lực lượng đáng sợ ngưng tụ nhanh như chớp, tiếp theo sau thân ảnh hắn liền xuất hiện trước người đeo mặt nạ, một đạo quyền ấn mang theo lực lượng phá không đáng sợ xé rách không gian, hung hăng vỗ xuống.  

– Đồng Quy Tinh, thực lực của ngươi còn chưa đủ!  

Người kia hừ lạnh, chân khí ngưng tụ, năng lượng thủy hệ bàng bạc ngưng tụ, hóa thành một đầu đại báo năng lượng lam sắc.  

– Ngao!  

Đại báo màu lam rít gào một tiếng, dùng tư thế cường hãn nhất va chạm với quyền ấn của Đồng Quy Tinh.  

Phanh phanh!  

Hai cỗ lực lượng va chạm lẫn nhau, thanh âm nổ vang dựng lên, kình phong ba đào cường hãn thổi quét, đại báo năng lượng trực tiếp tan vỡ, mà quyền ấn của Đồng Quy Tinh cũng bị nó cắn nuốt.  

Công kích cường hãn của hai Vũ vương khiến lực lượng khủng bố làm cả thạch thất bắt đầu nứt nẻ, một ít cường giả đứng gần l*иg ngực trầm muộn, thân thể không tự chủ được bị chấn ra xa.  

Phốc!  

Không ít người liền phun máu tươi, loại thực lực này làm Lục Lâm Thiên cũng chú ý tới, chỉ sợ cả Bạch Linh cũng không thể đối kháng với họ.  

Oanh oanh!  

Thanh âm nổ tung truyền ra, hai cột trụ lớn trong thạch thất trực tiếp bị chấn nát.  

Oanh long long!  

Trong khoảnh khắc đá vụn kích tán, cả thạch thất đều lay động, vài trụ đá còn lại nhận lấy phản ứng dây chuyền, ầm ầm phá nát, cả thạch thất bắt đầu chao đảo kịch liệt.  

– Đồng Quy Tinh, ngươi đã làm gì!  

Một tiếng hét lớn vang lên.  

– Nơi này sắp sụp đổ, mau đi ra!  

Đá vụn bắt đầu rơi xuống, mặt đất cùng trần thạch thất bắt đầu nứt nẻ, đã sắp đổ sụp.  

– Lão đại, trong này sắp sụp đổ!  

Thân ảnh tiểu Long lao lên vai Lục Lâm Thiên nhanh như chớp, ánh mắt cảnh giác nhìn quanh bốn phía.  

Oanh long long…  

Cả thạch thất không ngừng chao đảo, không ít người sinh lòng sợ hãi.  

– Mau nhìn, cửa đá sắp đóng lại!  

Một tiếng thét kinh hãi truyền tới, cửa đá khổng lồ bắt đầu hợp lại, một khối nham thạch thật lớn từ bên trên trần rơi xuống.  

– Đệ tử Phi Linh môn mau đi ra, mau!  

Lục Lâm Thiên quát to.  

Nghe được mệnh lệnh của chưởng môn, Trương Minh Đào cùng Hoàng Bát Nhiên hô hoán mọi người chạy ra cửa, mà nhóm người Lộc Sơn lão nhân lập tức lao nhanh ra ngoài.