Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 1182: Tiểu tế không dám (1)




– Đa tạ Phong Sát tiền bối đã tương trợ.  

Nhìn thấy tất cả mọi người không có việc gì, Lục Lâm Thiên mới thi lễ với Phong Sát đang ở giữa không trung, nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn không nhớ ra người này là ai, cảm giác quen thuộc khi này khiến cho Lục Lâm Thiên cảm thấy, ít nhất là mình cũng từng gặp qua người này rồi.  

– Ta giúp ngươi lần này cũng không phải không công, đi theo ta, ta có chuyện cần tìm ngươi.  

Phong Sát truyền âm tới trong tai của Lục Lâm Thiên, Lục Lâm Thiên có thể cảm giác được, ánh mắt của Phong Sát dường như vẫn luôn đặt trên người của hắn.  

Đình viện xung quanh đều bị phá huỷ, trải qua động tĩnh ban nãy, cũng đã dẫn tới không ít người tụ tập tới xung quanh nhòm ngó.  

Sau một lát, bên trong một đình viện khác, Lục Lâm Thiên ý bảo đám người Bạch Linh, Tiểu Long, Huyết Mị đứng bên ngoài đợi mình, còn hắn thì theo Phong Sát đi vào một căn phòng nhỏ.  

Đây là một đình viện khá trang nhã, dường như là một khách sạn có giá khá xa xỉ, lúc này đã bị người ta bao hết, bên trong tiểu sảnh, sau khi bố trí một đạo cấm chế, Phong Sát liền nói:  

– Ngồi đi.  

Ánh mắt của Lục Lâm Thiên loé lên, lập tức đi vào bên trong tiểu thính rồi ngồi xuống, thấp giọng nói:  

– Tiền bối, không biết gọi ta tới có chuyện gì?  

– Tiền bối cái gì hả, nếu không phải ta vẫn luôn đi theo bên cạnh các ngươi thì sợ là lần này ngươi gặp phiền toái lớn rồi.  

Đúng lúc này, âm thanh của Phong Sát nháy mắt đột nhiên biến đổi, gỡ đấu bồng xuống, tay áo vung lên, lập tức ngồi xuống đối diện Lục Lâm Thiên, gương mặt quen thuộc kia cũng lập tức xuất hiện trước mắt Lục Lâm Thiên, người này tuổi chừng hơn bốn mươi, hai mắt trong suốt sáng ngời, mang theo một tia thâm thuý, khiến cho không ai có thể nhìn thấu, cái mũi thẳng tắp, ngũ quan như được đao khắc, lộ ra lãnh tuấn góc cạnh rõ ràng, trường bào màu đen, cả người lộ ra vẻ cuồng dạ không câu nệ, tà mị gợi cảm, toàn thân phát ra một loại khí phách uy chấn thiên hạ.  

– Nhạc phụ.  

Lục Lâm Thiên lập tức sửng sốt, cơ hồ cứng họng, gương mặt này chính là nhạc phụ Vân Tiếu Thiên của mình, trừ hắn ra thì không còn người thứ hai.  

– Tham kiến nhạc phụ.  

Lục Lâm Thiên lập tức đứng dậy hành lễ, đúng là thật không ngờ, người này cư nhiên lại chính là nhạc phụ Vân Tiếu Thiên của mình.  

– Thế nào, nếu không phải ta thì ai có thể cứu tiểu tử nhà ngươi.  

Ánh mắt của Vân Tiếu Thiên loé lên, nhìn chằm chằm vào Lục Lâm Thiên, sắc mặt trầm xuống, nói:  

– Mấy năm nay, cánh của tên tiểu tử ngươi liền cứng cáp rồi, thậm chí còn nhấc lên quan hệ với cả Linh Thiên Môn, ngươi không cảm thấy mình đang phụ lòng Hồng Lăng và Vô Song đang ở Vân Dương Tông đợi ngươi hay sao?  

– Nhạc phụ, tiểu tế…  

Mặc cho lúc bình thường Lục Lâm Thiên có giỏi ứng đối cỡ nào đi nữa, lúc này nhắc tới việc ấy cũng khiến hắn nghẹn lời ngay lập tức.  

– Ngươi nói đi, tới lúc đó ngươi định sẽ ăn nói thế nào với Hồng Lăng và Vô Song hả?  

Vân Tiếu Thiên nói.  

– Nhạc phụ đại nhân, lần này tiểu tế đúng thật là không nghĩ chu toàn, chỉ là Tiểu Linh thật sự rất quan tâm chiếu cố tiểu tế, kính xin nhạc phụ đại nhân thành toàn.  

Lục Lâm Thiên thi lễ rồi nói, việc này đúng là khiến mình lo lắng rất nhiều, đầu tiên là mình không có báo cho Vân Dương Tông, quả thật chính là không thèm để ý tới cảm nhận của Vân Dương Tông, sau lại không biết phải ăn nói với Hồng Lăng và Vô Song thế nào mới phải.  

– Tiểu tử nhà ngươi.  

Vân Tiếu Thiên nhìn Lục Lâm Thiên một cái rồi lập tức nói:  

– Đều là nam nhân, ta cũng có thể hiểu được, việc này ta cũng không tính quản, chỉ cần Hồng Lăng và Vô Song không có ý kiến gì thì thôi, còn phải xem bản lĩnh của ngươi, chỉ là tiểu tử ngươi muốn nhấc lên quan hệ với tên hỗn đản Lữ Chính Cường kia, thôi được rồi, ta cũng không nói nữa.  

Vân Tiếu Thiên nói.  

Xem ra, hai vị nhạc phụ đại nhân của mình đúng là có không ít khúc mắc đây, ánh mắt của Lục Lâm Thiên loé lên, từ trong ngữ điệu của Vân Tiếu Thiên, không khó để nhìn ra việc này.  

– Được rồi, việc tư thì để sau hẵng nói, chúng ta nói chính sự trước đã.  

Vân Tiếu Thiên lập tức nghiêm túc lại, hỏi Lục Lâm Thiên:  

– Ngươi đã gặp qua Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang đúng không?  

– Ừm, sáng hôm nay đã gặp qua.  

Lục Lâm Thiên gật đầu nói.  

– Lần này ngươi tới Thành Cự Giang cũng là vì bảo tàng của Huyền Thiên Bí Cảnh đúng không.  

Vân Tiếu Thiên hỏi.  

Lục Lâm Thiên gật đầu đáp:  

– Nhạc phụ, ngươi cùng là vì Huyền Thiên Bí Cảnh nên mới tới đây đúng không?  

– Không chỉ mỗi mình ta, sợ là hiện tại trong Thành Cự Giang đã có vô số cường giả tụ tập rồi.  

Vân Tiếu Thiên nghiêm mặt nói:  

– Ta nhận được tin tức rằng trên người ngươi có một chiếc chìa khoá Huyền Thiên Bí Cảnh, có chuyện này hay không?  

– Nhạc phụ, làm sao người lại biết?  

Lục Lâm Thiên hơi sững người, thật không ngờ là Vân Tiếu Thiên cũng biết chuyện này, đúng là hơi doạ người một chút.  

– Đa đương nhiên là có cách để biết được, ngươi cũng đừng tò mò chuyện đó.  

Vân Tiếu Thiên nói:  

– Chía khoá của Huyền Thiên Bí Cảnh tại sao lại ở trên người của ngươi?  

– Ân, trên người tiểu tử đúng là có một chiếc chìa khoá.  

Lục Lâm Thiên gật đầu nói.  

– Ngươi tính toán thế nào?  

Ánh mắt của Vân Tiếu Thiên loé lên, nhìn Lục Lâm Thiên hỏi.  

– Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang muốn tiểu tế sáng mai tới thương nghị, tiểu tế vốn tính là nếu như thật sự có thể lấy được đồ bên trong Huyền Thiên Bí Cảnh thì sẽ chia đều những thứ lấy được bên trong Huyền Thiên Bí Cảnh với Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang.  

Lục Lâm Thiên nói.  

– Muốn chia đều với Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang, sợ là Phi Linh Môn của ngươi còn chưa đủ tư cách đâu, ngươi cho là bọn chúng dễ nói chuyện lắm chắc.  

Vân Tiếu Thiên hơi trầm tư một chút rồi lập tức nói.  

– Chìa khoá nằm trong tay tiểu tế, bọn họ mà không đồng ý thì một nhát gãy đôi thôi.  

Lục Lâm Thiên nói.  

– Ha ha.  

Vân Tiếu Thiên đột nhiên cười lên ha hả, ánh mắt loé lên, nói:  

– Có quyết đoán, đủ ngoan độc, Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang đúng là nhất định phải có cho bằng được cái chìa khoá đó, có Linh Thiên Môn cắm một chân vào, ít nhất thì tên hỗn đản Lữ Chính Cường kia còn không tới mức sẽ đối phó với ngươi, cho nên nói không chừng Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang sẽ bị ngươi ăn chắc rồi.  

– Tiểu tế cũng chỉ muốn lấy được phần nên thuộc về mình mà thôi.  

Lục Lâm Thiên nói.  

– Lâm Thiên.  

Vân Tiếu Thiên nhìn Lục Lâm Thiên, ánh mắt cong lên mỉm cười nói:  

– Ta thấy thực lực của Phi Linh Môn ngươi mặc dù không tệ, bất quá nếu so với Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang mà nói thì sợ là còn chưa đủ, cho dù Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang có đáp ứng với yêu cầu của ngươi đi nữa, thì đám người Công Tôn Hoá Nhai, Gia Cát Tây Phong và Đồng Quy Tinh dẫu không tới mức đối phó chính diện với Phi Linh Môn của ngươi, bất quá nếu lén lút ra tay thì khó mà nói, ta xem lần này, Vân Dương Tông của ta sẽ ở lại Phi Linh Môn của ngươi, cũng có thể âm thàm tương trợ cho Phi Linh Môn của ngươi, ngươi thấy thế nào hả?