Trước khi luyện chế Tử Đan thì Lâm Phong cũng đã dò hỏi Tang Thụ, vì Tử Đan ẩn chứa tử vong chi khí cùng độc khí liệu khi Mộ Dung Tuyết hấp thu đan khí từ Tử Đan có hậu quả gì hay không. Kết quả là Tang Thụ cho Lâm Phong một câu trả lời cũng khá hợp lí, đó là dù có là tử vong chi khí hay độc khí thì một khi luyện chế thành đan cũng là một loại của đan khí, mà đã là đan khí thì đều được đan mạch hấp thu hết, căn bản là không có bất kì tác dụng phụ nào.
Đan khí từ Tử Đan mạnh mẽ hơn đan khí từ những loại đan dược cùng cấp nhiều lắm, bởi vì trong đó dung nhập tử vong chi khí từ hoàng tuyền chi thủy, chỉ cần một giọt hoàng tuyền chi thủy cũng đã đủ làm người khác không chịu nổi, lượng linh khí trong nó là quá lớn, hơn nữa còn là linh khí mang khí tức hủ bại.
Mộ Dung Tuyết hấp thu đan khí cũng đột phá lên Trúc Cơ tầng năm, lúc này đan khí trong cơ thể nàng lại mang theo một chút tử ý, dù chỉ là một chút nho nhỏ tử ý nhưng điều đó có nghĩa là đan khí của Mộ Dung Tuyết đã có thể dùng để công kích. Một khi đan ý của Mộ Dung Tuyết đột phá tầng ba, tử ý nhập đan cũng là lúc nàng nắm chắc phương pháp công kích bằng đan khí, không còn như bây giờ chỉ có thể chật vật né tránh.
Lâm Phong đưa Tạo Đài Đan cho Mộ Dung Tuyết, căn dặn nàng củng cố tu vi một chút rồi mới dùng đan này để đột phá tiếp. Như vậy trước mắt tất cả mọi việc đều đã làm xong, chỉ còn một việc cuối cùng nữa thôi, Lâm Phong cùng Mộ Dung Tuyết dịch dung một chút, hắn trở thành một trung niên nam tử tu vi Trúc Cơ tầng 6, còn Mộ Dung Tuyết cũng giả nam trang thành một nam tử khá giống Lâm Phong tu vi trúc cơ tầng 5.
Cả hai ra khỏi động phủ, phương hướng lựa chọn lại là hướng ra ngoài Cự Điểu Sơn Lâm. Trên đường ra ngoài Lâm Phong cũng thấy khá nhiều tu sĩ lảng vảng tại khu vực động phủ trước đây của hắn, vì không để người khác nghi ngờ nên cũng giả vờ tới hỏi thăm một chút, vì lượng linh khí ở khu vực này vô cùng dày đặc, nếu đã là tu sĩ mà không tìm hiểu mới là lạ.
Lâm Phong tiến tới một lão giả mặc hoàng bào, thoạt nhìn khoảng chừng 50 60 tuổi, tu vi Trúc Cơ hậu kì, hắn ôm quyền hỏi:
-Tại hạ Lãnh Túc, còn đây là Lãnh Thiêm, sư đệ của ta, hai người chúng ta đều là tán tu vì muốn tìm kiếm phi cầm sủng vật nên tới đây lịch lãm. Không biết đạo hữu có thể cho chúng ta biết tại sao khu vực này lại nhiều người như vậy hay không.
Nói xong Lâm Phong đưa ra một túi trữ vật cấp thấp, trong đó có chứa 50 viên linh thạch hạ phẩm. Lão giả trúc cơ hậu kì nhìn thấy thái độ của Lâm Phong cũng được, hơn nữa thần thức đảo qua túi trữ vật kia thấy có 50 viên linh thạch, dù không nhiều nhưng vì Lâm Phong nói hắn là tán tu thì cũng rất khó khăn tìm được nên cũng mở miệng:
-Ba tháng trước đột nhiên khu vực này linh khí trở nên nồng nặc nên rất nhiều người tới tìm kiếm cơ duyên, bất quá ta nói cho các ngươi biết người tới thì nhiều nhưng lại chưa ai tìm thấy vật gì lại còn xảy ra rất nhiều mâu thuẫn, các ngươi mau chóng rời đi thì hơn.
Lâm Phong giả bộ suy nghĩ một chút, liếc mắt mấy cái ra vẻ tiếc nuối vì tu vi của mọi người ở đây đều là Trúc Cơ hậu kì thậm chí Trúc Cơ viên mãn, cũng có vài tên đệ tử trẻ tuổi ngưng khí kỳ nhưng cũng đều đi theo mấy tên Trúc cơ kia lịch lãm.
-Vậy thì đa tạ đạo hữu nhắc nhở, chúng ta đi trước.
Cứ như vậy Lâm Phong cùng Mộ Dung Tuyết một đường ra ngoài mà không bị ai nghi ngờ hay ngăn trở, vô duyên vô cớ đắc tội với hai tên Trúc Cơ trung kì cũng không phải hành động khôn ngoan. Lúc trước khi Lâm Phong cướp đoạt những linh thảo cấp 1 tại vùng này thì hắn cũng đã nghĩ tới sẽ đền bù cho đám linh thú kia một chút, bất quá do quá nhiều chuyện xảy ra nên chưa thực hiện được, lần này hắn quay lại là để chấm dứt đoạn nhân quả này.
Lâm Phong phỏng đoán thời gian đã qua được hơn nửa năm thì đám linh thú kia cũng chẳng còn ở vị trí cũ nữa vì linh thảo đã bị hắn đoạt đi rồi, như vậy muốn tìm lại bọn chúng cũng khá khó khăn. Do đó Lâm Phong quyết định tìm tới những phi cầm bị hắn cướp ngay tại hang ổ của bọn chúng, như vậy khả năng gặp được “cố điểu” sẽ cao hơn rất nhiều.
Đầu tiên Lâm Phong tìm đến Phong Húng Điểu tu vi Trúc Cơ sơ kì, quả nhiên nó vẫn còn ở đây a. Nhìn thấy Lâm Phong, Phong Húng Điểu cũng lộ vẻ cảnh giác, lúc trước nó bị một tên cướp một lần nhưng nó đánh không lại, chỉ có thể để Lâm Phong cướp sạch mấy nhánh linh thảo cấp 1 của nó. Lâm Phong thấy vậy cũng không tiến lại gần, cũng không tản ra tu vi, hắn ném tới một lọ linh đan cấp 1 Cụ Phong Đan, sau đó nói:
-Đây là đền bù cho ngươi mấy nhánh linh thảo lúc trước, chúc ngươi mau chóng tiến cấp lên linh thú cấp 3.
Cụ Phong đan mặc dù là linh đan cấp 1 nhưng nó lại là cực phẩm linh đan, hơn nữa vô cùng thích hợp để cho Phong Húng điểu tu luyện, bọn nó là phi cầm làm gì có linh đan để tu luyện nên tác dụng của đan dược càng được thể hiên mạnh hơn a.
Phong Húng Điểu ánh mắt nghi hoặc nhìn lọ đan dược kia, dù linh trí không cao nhưng nó vẫn hiểu ý tứ của Lâm Phong, nó chưa từng gặp người nào như Lâm Phong, trong trí nhớ của nó nhân loại một khi gặp linh thú liền đánh giết hoặc thu phục chứ làm gì có loại cướp xong rồi trả lại thứ còn quí giá hơn thứ bị cướp a.
Khi Lâm Phong đã ra khỏi địa bàn của Phong Húng Điểu nó liền thăm dò một chút, nhận thấy không có vấn đề gì liền nuốt xuống Cụ Phong Đan, cực phẩm Cụ Phong Đan vừa hòa tan liền khiến khí thế của Phong Húng Điểu tăng mạnh, dù không đột phá lên linh thú cấp 3 nhưng cũng đã đạt tới Trúc Cơ trung kì, đồng thời phong thuộc tính của nó được tẩy rửa trở nên mạnh mẽ hơn, con đường tu luyện sau này cũng dễ dàng hơn rất nhiều. Trong mắt của Phong Húng Điểu nhiều hơn một chút linh tính, vì Lâm Phong dịch dung nên bây giờ nó mới nhận ra đó chính là Lâm Phong.
Cứ như vậy Lâm Phong lại gặp thêm Cự Kim Điêu, Tứ Dực Kim Xà,… mỗi lần gặp hắn lại ném ra một lọ đan dược thích hợp với bọn nó, đồng thời còn nhắn thêm một câu nếu gặp được mấy đầu phi cầm khác thì nói chúng nó tới nhận đan, Lâm Phong sẽ ở tại phía nam của khu vực này chờ đợi trong 3 ngày.
Mộ Dung Tuyết giờ phút này cũng hiểu “hàng xóm” trong miệng Lâm Phong là gì, thì ra là làm thân với phi cầm tại Cự Điểu Sơn Lâm a, nàng cũng không hiểu tại sao Lâm Phong lại làm như vậy, đó là cực phẩm đan dược nếu đem đi đấu giá cũng được rất nhiều linh thạch, như vậy không phải con đường tu luyện của hắn sẽ dễ dàng hơn sao.
Lâm Phong ngồi tại một mỏm đá, hắn không tạo động phủ vì không cần thiết, Lâm Phong đánh ra mấy đường phong ấn thuật, vì vị trí này cũng khá bí mật nên nếu Lâm Phong không gửi lời nhắn thì cũng rất ít người tới được. Trong khi chờ đợi đám phi cầm kia thì Lâm Phong giải thích nghi hoặc cho Mộ Dung Tuyết:
-Tuyết có biết mong muốn của ta là gì không.
-Mong muốn của huynh không phải tìm thấy Thanh Ngọc sao.
-Đúng vậy, ta còn muốn cùng Thanh Ngọc và người thân sống một cuộc sống hạnh phúc, ở một nơi mà phàm và tiên có thể chung sống với nhau, không có toan tính, không có đấu tranh.
Lâm Phong đang nhớ nhà, hắn nhớ địa cầu, hắn nhớ Thanh Ngọc, hắn nhớ Lâm Hồng, Cổ Tuyết, nhớ cả Lâm Thiên cùng Lâm Tuyết, mong muốn của hắn thoạt nghe có vẻ đơn giản thế nhưng lại vô cùng xa vời, muốn làm được điều này hắn cần phải đứng lên đỉnh cao của thế giới, nếu không tất cả chỉ là gió thoảng mây trôi mà thôi.
Lúc này Mộ Dung Tuyết mới hiểu ra, hóa ra trong mắt Lâm Phong thì nơi đây dường như rất giống với thế giới mà hắn mong muốn, hóa ra vì vậy mà hắn mới không giết chóc bất kì linh thú nào ở nơi đây, cũng vì thế mà hắn mới trở lại trả đan dược.
Mộ Dung Tuyết cũng không có chuyện gì làm, nàng ngồi bên cạnh Lâm Phong chờ đợi, cảm nhận được nỗi nhớ nhung của hắn, nàng cảm giác Lâm Phong cực kì cô đơn. Nỗi cô đơn này không phải do hắn không có người thân bên cạnh, nỗi cô đơn này còn mãnh liệt hơn rất nhiều, nàng rất muốn chia sẻ cùng hắn nhưng nàng cảm giác nàng không thể làm nổi điều ấy nên chỉ đành im lặng. Bởi vì nỗi cô đơn này là do Lâm Phong biết hắn không phải người của thế giới này, tại thế giới này hắn vô cùng lạc lõng, hiện tại hắn chỉ có một mối ràng buộc duy nhất đó là Thanh Ngọc nhưng Thanh Ngọc cũng không bên cạnh hắn, không biết giờ này nàng đang nơi nào.
Rất nhanh ngày đầu tiên đã trôi qua, cũng chỉ có vài phi cầm tới nơi này, Lâm Phong nhớ được hắn đã từng cướp của chúng cái gì nên đều đưa đan dược phù hợp với thuộc tính của chúng nó. Đặc biệt có một con Nhị Dực Long Xà cấp hai tới đây, nó không bị Lâm Phong cướp linh thảo, không biết có phải do nó linh trí khá cao không mà đem tới mấy chục gốc linh thảo cấp 1, Lâm Phong nhìn ánh mắt của nó là biết đây là nhờ luyện đan a.
Lâm Phong cũng rất hứng thú với con Long Xà này, chỉ là linh thú cấp 2 nhưng linh trí lại cao như vậy, hơn nữa nếu nó biết hắn ở đây vậy cũng biết linh thú Trúc Cơ kỳ không đánh lại hắn, vậy mà vẫn can đảm tới đây, nếu gặp người không thích phiền phức liền giết nó rồi a. Đống linh thảo mà nó mang tới cũng khá cao cấp, trong đó còn có một gốc Long Huyết thảo cấp 2 cùng một gốc Thực Huyết Căn. Thực sự thì linh thảo nhiều nhưng muốn từ đống này để luyện đan thì không thể nào, không nói phối phương không có thì cũng có mấy gốc không thể thành đan chung với nhau được. Thế là Lâm Phong cũng nói ra:
-Ta có thể giúp ngươi luyện đan nhưng gốc Thực Huyết Căn này ta thu, đồng thời 2 ngày sau ngươi quay lại lấy đan, nếu đồng ý thì để linh thảo lại, còn không thì ngươi cứ việc rời đi.
Thực Huyết Căn là một gốc chủ thảo trong Phá Thiên Đan hiện tại dâng đến cho hắn mà không thu thì hơi có lỗi với bản thân a, cũng nhờ gốc linh thảo này mà Lâm Phong mới luyện đan cho con Long Xà này, nếu không thì hắn cũng không có rảnh. Nhị Dực Long Xà nghe vậy cũng vui mừng, nó không thu linh thảo lại nhưng cũng không đi, dù sao đây là tất cả vốn liếng của nó để đột phá cấp 3, ở lại bên cạnh Lâm Phong cho chắc ăn.
Lúc này đột nhiêu Siêu Khuyển truyền âm cho Lâm Phong, nó muốn thịt con Long Xà này, tinh huyết con Long Xà này có một chút long huyết, dù rất mỏng manh nhưng lâu lắm rồi nó không ăn thịt long nên cũng xài tạm. Bất quá Lâm Phong cũng chẳng để ý tới Siêu Khuyển, thì ra con Long Xà này có huyết mạch của long nên linh trí mới cao như vậy, không biết có ngày nào nó chân chính hóa long không a.