Tại Trần gia, Lâm Phong được Trần Hân an bài một gian phòng khách quý bất quá mọi người trong Trần gia đều nhìn Lâm Phong với ánh mắt không mấy thân thiện, có lẽ họ nghĩ vì Lâm Phong mà sẽ đem tới rắc rối cho Trần gia. Trần Hân thấy vậy cũng rất khó chịu, tính cách của nàng dù tốt bụng nhưng ương ngạnh làm sao có thể chịu khuất nhục trước Phong Hạ, nếu Lâm Phong không ra tay thì kết quả cũng vẫn vậy mà thôi.
Chỉ có những người hộ vệ cùng cha mẹ Trần Hân là những người dễ chịu với Lâm Phong, không ngừng cảm tạ cùng khuyên nhủ Lâm Phong mau nghĩ cách thoát thân, dù sao Trần gia cũng không phải gia tộc gì lớn lắm, người có tu vi cao nhất cũng chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, căn bản là không gây nổi sóng gió gì cho Phong tướng quân, Lâm Phong trốn ở đây còn không bằng nhân cơ hội rời khỏi Thiên Minh Thành.
Đối với thái độ của những người "bất thiện" Lâm Phong không thèm quan tâm, thậm chí hắn còn không nhắc tới việc cứu Trần Hân một lần tại Đại Vực Sâm Lâm để hòa giải bầu không khí, hắn ở lại chỉ vì cảm thấy Trần Hân không đáng phải chịu khổ.
Cha Trần Hân là trưởng lão Trần gia - Trần Cao thở dài nói:
-Aizz, tiểu huynh đệ là người tốt nhưng ông trời bất công a. Ta sợ rằng Phong Hạ trong nay mai sẽ đem người tới làm khó xử ngươi. Ngươi mau tìm cách trốn mới là thượng sách.
-Trần trưởng lão yên tâm, ta có nắm chắc giải quyết việc này, chỉ sợ trưởng lão không tin ta mà thôi.
Nghe vậy Lâm Phong điềm đạm nói, nếu Trần gia đã không tin hắn thì thôi, hắn đã giúp tới mức này rồi cũng không hổ thẹn.
Trần Cao không nghĩ ngợi nhiều liền nói ra:
-Ta tin tưởng Lâm tiểu huynh đệ, vợ chồng ta cũng chỉ có một người con gái là Trần Hân, không nỡ nhìn nó chịu nhục ở Phong gia, nếu huynh đệ không chê có thể cùng nàng trốn thoát, coi như Trần Cao ta thiếu ngươi một phần nhân tình.
-Cha, ta sẽ không để người chịu trách nhiệm đâu, ta mà trốn đi chỉ sợ cha sẽ bị trục xuất khỏi Trần gia nói không chừng Phong Hạ kia giận cá chém thớt lại giết chết cha thì ta khác nào đứa con bất hiếu, cùng lắm ta... ta tự sát là được. Trần Hân hai mắt đỏ hoe vội vàng nói, nàng sợ cha nàng vì nàng mà bị hại.
Trần Cao ánh mắt đầy thương chiều nhìn Trần Hân:
-Dù cha có chết cũng không để con bị Phong Hạ làm nhục, con có tự sát ta cũng chẳng thoát thân nổi, thà rằng con cùng Lâm Phong chạy thoát có lẽ khi cha chết vẫn có thể mỉm cười, cha quyết định đêm nay sẽ an bài người đưa 2 đứa ra khỏi thành. Lâm tiểu huynh đệ, hy vọng ngươi nhận một bái của ta coi như giúp ta một phần nhân tình.
Trần Hân thấy vậy cũng không kìm được nước mắt, từ hai mắt đỏ hoe đã chuyển thành nước mắt lăn dài.
Trần Cao đang tính bái Lâm Phong thì hắn đã đưa tay ra đỡ rồi, dù Trần Cao có là Trúc cơ sơ kì cũng không phải đối thủ của Lâm Phong nên không quỳ xuống được:
-Trần trưởng lão yên tâm, ta sẽ giải quyết vấn đề này, Trần Hân cũng không cần phải rời khỏi Trần gia.
Nói rồi Lâm Phong không giấu lệnh bài thân phận nữa, đưa ra một tấm lệnh bài hoàng kim, đây là cấp bậc lệnh bài cao nhất do hoàng đế ban tặng a.
-A..tiểu..không.... Trần trưởng lão của Trần gia ra mắt Lâm đại nhân. Trần Cao liếc mắt một cái liền nhận ra trên tay Lâm Phong là vật gì rồi, vội vàng khom người chào hỏi nhưng mà trên mặt không giấu nổi vẻ vui mừng, như vậy là cả hắn lẫn Trần Hân đều qua khỏi kiếp nạn này rồi a.
-Trần trưởng lão không cần khách khí, ta và Trần Hân cũng coi như là bằng hữu, ta cũng không tính lợi dụng địa vị này mà làm khó ai cả, vì đây là trường hợp bất đắc dĩ mới bại lộ thân phận mà thôi, nếu không chê ngươi có thể gọi ta là tiểu huynh đệ như vừa nãy là được.
Trần Cao không biết thân phận phò mã của Lâm Phong, chỉ biết lệnh bài hoàng kim đại biểu cho địa vị cực kì cao, hắn nghĩ Lâm Phong thích Trần Hân nhà mình nên cười nói:
-Được, vậy lão ca ta cũng không làm phách, lão ca ta kính ngươi một chén coi như là cảm tạ. Nói rồi hắn phất tay lấy từ túi trữ vật ra một bầu rượu cùng 2 cái chén, rót cho chính mình một chén cùng Lâm Phong một chén. Lâm Phong thấy Trần Cao uống một hơi hết sạch, hắn ngượng ngùng nói:
-Từ trước đến giờ ta chưa từng uống rượu a, có thể hay không đổi một chén khác a. Cả 3 kiếp người hắn đều chưa từng đụng đến một giọt rượu nào, hắn không cho phép bản thân mình say bởi hắn không biết khi say sẽ có chuyện gì xảy ra, hắn còn quá nhiều chuyện phải làm.
Cả 3 người Trần Hân đều phì cười, đến Trần Hân còn biết uống rượu chút đỉnh mà Lâm Phong lại có vẻ mặt như vậy a, bất quá khi nhìn lại Lâm Phong hình như hắn mới 13 tuổi, mà khoan 13 tuổi ngưng khí tầng 7 đây là thiên tài a. Lúc trước Trần Cao lo lắng quá nên cũng không chú ý đến Lâm Phong nhiều, lúc này mới để ý nếu Lâm Phong cùng Trần Hân làm đạo lữ thì chẳng phải sau này hắn có một người con rể thiên tài a. Trần Cao không ép Lâm Phong cho người đổi lại một chén trà cho Lâm Phong.
Sau vài chén rượu thì Trần Cao mới đưa ra một ý kiến:
-Lâm tiểu huynh đệ nếu không chê Trần Hân nhà chúng ta thì có thể cùng Trần Hân kết thành đạo lữ a. Trần Cao mượn rượu nói ra những lời này dù có bị từ chối cũng đỡ xấu hổ. Trần Hân đứng bên cạnh đỏ mặt, nàng thấy Lâm Phong chỉ có hơi trẻ tuổi mà thôi, còn lại đều hoàn hảo từ tu vi, ngoại hình đến tính cách hắn đều không giống một đứa trẻ 13 tuổi chút nào mà khiến người ta tin tưởng nhiều hơn.
Lâm Phong ánh mắt cổ quái nhìn Trần Cao, không phải lão này nghĩ mình thích Trần Hân chứ.
-Không giấu gì lão ca, ta là phò mã của Phong quốc, thê tử là Phong Vũ Ngưng, những lời như vậy lần sau lão ca đừng nói ra kẻo tới tai hoàng đế thì không hay. Hắn cũng chỉ có cách đưa cái danh phò mã ra làm bia đỡ đạn.
-Việc này do lão ca ta lỗ mãng rồi, thôi uống tiếp.
Trần Cao đánh trống lảng, hóa ra là vị phò mã mấy tháng nay được người đồn đãi a, chẳng trách Trần Cao thấy Lâm Phong nghe quen tai như vậy. Bây giờ Vũ Ngưng đã là người trẻ tuổi nổi tiếng nhất Phong quốc rồi, thuần khiết băng linh căn, tốc độ tu luyện cực nhanh, trước đây còn được chính sứ giả của Cực Pháp học viện tới mời a.
Bất quá chuyện này đã cách đây mấy tháng nên không còn được lan truyền nhưng ai ai cũng biết cả rồi, nhờ vậy mà người làm phò mã là Lâm Phong cũng được điều tra luôn nhưng chưa ai thấy Lâm Phong xuất hiện cả, giống như Lâm Phong chỉ là bình phong để Vũ Ngưng không bị làm phiền mà thôi. Trần Hân nghe vậy hơi phiền muộn một chút vì bị từ chối nhưng tính tình nàng không phải dạng hay để trong lòng, một lát liền quên.
Sáng hôm sau, từ ngoài cổng Trần gia đã đầy người, trong đó rất nhiều người mặc cùng trang phục, có lẽ là lính trong quân đội hay cùng một thế lực nào đó. Một tên đi đầu hét lên:
-Phong tướng quân đến thăm Trần gia, Trần gia mau mau ra tiếp đón.
Lâm Phong cùng mọi người Trần gia đều giật mình, tên Phong tướng quân này cũng quá rảnh rỗi đi, chỉ một chuyện cỏn con mà hắn cũng ra mặt cho Phong Hạ thảo nào Phong Hạ lại ngang tàn như thế. Bất quá Lâm Phong vẫn không quan tâm, Trần gia tiếp đón Phong tướng quân gì gì đó mặc kệ họ, hắn vẫn ngồi ở viện của mình như mọi chuyện chẳng liên quan gì tới mình. Cũng không biết Trần gia bàn giao thế nào với tên Phong Tấn (Phong tướng quân) mà chỉ một lát sau hắn đã tới tìm Lâm Phong rồi.
-Không biết vị nào ở đây là Lâm Phong.
-Chính là ta, có chuyện gì không. Lâm Phong bình tĩnh bước ra.
-Nghe nói hôm qa chính ngươi đả thương người của ta, chuyện đó ngươi có nhận hay không. Phong Tấn tỏa ra khí thế của Kết Đan kì cộng với quân phục trên người khiến lời nói của hắn rất có áp lực.
-A, đúng là ta, bất quá ta hỏi ngươi một câu nếu vợ ngươi hay bằng hữu của ngươi bị người khác ức hiếp thì ngươi có ra tay hay không.
-Đương nhiên ta không thể đứng nhìn rồi, ai đúng ai sai thì mời ngươi về phủ thành chủ rồi chúng ta sẽ điều tra, người đâu lên giải hắn về cho ta.
Phong Tấn biết người sai là con hắn nên không cho Lâm Phong cơ hội nói quá nhiều, ra tay là lệnh bắt giữ. Nếu không phải hắn không muốn bị người bàn tán thì đã lao lên giết Lâm Phong luôn rồi, thân là người Phong gia cũng phải có chút "lí do" bắt người chứ không thể nào trắng trợn đổi trắng thay đen được.
Lâm Phong lắc đầu cảm thấy con nào cha nấy a, nếu hắn có thực lực kết đan thì đã chấn chỉnh tên này rồi bất quá hiện tại hắn chỉ có thể dựa hơi Phong Quân, thế là trên tay hắn xuất hiện một tấm lệnh bài hoàng kim.
-Thế nào, thấy lệnh bài như thấy vua, các ngươi còn không mau bái kiến. Lâm Phong hất cằm ngạo nghễ.
-A đù, cái này... cái này... Phong tướng quân. Mấy tên tính lao lên bắt Lâm Phong cũng liền dừng lại ánh mắt hỏi ý kiến của Phong Tấn.
-Ngươi lại dám giả mạo lệnh bài, giết hắn. Phong Tấn cũng biết lệnh bài đó là thật nhưng vẫn ra lệnh giết, lí do về sau chỉ cần nói với Phong Quân là được rồi, dù sao hắn vẫn là người Phong gia, hắn không tin chỉ vì một người chết mà Phong Quân lại làm khó hắn.
Mấy tên lính lại tiếp tục lao lên, trong đó có một tên là trúc cơ sơ kì. Lâm Phong liên tục tránh né pháp thuật của đối phương đồng thời hét lớn:
-Các ngươi biết mưu sát phò mã là có ý gì không, giết ta các ngươi có mấy cái mạng cũng không đền nổi a.
-A đù, Lâm Phong, phò mã, hóa ra hắn là Lâm Phong đó a.
Lúc này thì cả Trần gia lẫn người của Phong tướng quân đều bất ngờ, Lâm Phong đã nói ra như vậy rồi mà còn cố ý giết hắn chẳng khác nào không coi tôn nghiêm của hoàng đế ra gì, hắn lại còn là phu quân của công chúa Vũ Ngưng nổi tiếng a. Nghe đến cái danh phò mã Phong Tấn cũng phải xuống nước, mưu sát phò mã không phải tội nhẹ, tính về cấp bậc trong cung Lâm Phong còn cao hơn hắn một chút.
-Dừng tay. Bản tướng không biết phò mã giá lâm, đã mạo phạm rồi, không biết phò mã có phân phó gì không.
Lâm Phong biết đây là giới hạn của Phong Tấn nên không làm quá:
-Trần Hân là bằng hữu của ta, như vậy nàng cũng là bằng hữu của Vũ Ngưng, các ngươi đừng làm khó nàng, chuyện này kết thúc tại đây.
Phong Tấn gật đầu đồng ý rồi rút quân, mọi chuyện lại kết thúc theo kiểu chẳng giống ai, lúc đến ầm ĩ náo nhiệt mà đột nhiên nhảy ra một vị phò mã nói vài câu thế là hết chuyện. Trên đường về phủ Phong Hạ không nhịn được cũng phải dò hỏi, hắn thấy đây không phải là cha hắn a:
-Cha, chuyện này không thể bỏ qua như vậy được.
-Hạ nhi, hắn là phò mã do hoàng đế tuyển chọn, chúng ta không thể xử lí hắn ngoài sáng được mà phải làm trong tối, con hãy chờ xem. Phong Tấn cười cười.
-Cha quả thực là anh minh, Vũ Ngưng ưu tú như vậy mà lại chọn cái tên này, quả thực đáng chết.