Trong tu chân giới, đan dược gần như là một kiện không thể thiếu đối với tu sĩ, bởi vì đan dược có rất nhiều chủng loại, tính thực dụng vô cùng cao, tỉ như có loại dùng để tu luyện, có loại để chữa thương, giải độc, phá huyễn, tập trung, hay thậm chí là củng cố căn cơ.
Có đan dược, con đường tu luyện sẽ dễ dàng hơn nhiều lắm.
Cho nên, luyện đan sư luôn được chào đón, kéo theo việc bồi dưỡng luyện đan sư cũng luôn được đặt ngang hàng với bồi dưỡng thiên tài tu luyện, nhất là ở một địa phương thiếu thốn luyện đan sư như Ám Minh Giới.
Tại Đan Tháp, ngươi có thân phận luyện đan sư cao phẩm, ngươi được hưởng quyền lợi hơn người, đồng dạng ngươi cũng phải bỏ ra công sức tương ứng với quyền lợi đó chứ không chỉ đơn giản là luyện đan nộp lên trên đổi lấy cống hiến.
Điển hình là, cứ mỗi mười năm, ba đại cự đầu sẽ cử ra một người luyện đan công khai tại quảng trường trung tâm tạo điều kiện cho các luyện đan sư khác học tập, cái lần luyện đan công khai gần đây nhất mới qua ba năm, người luyện là Minh Nhu, hôm nay nàng lại tuyên bố luyện đan khiến rất nhiều người hưng phấn.
Hơn nữa, Minh Nhu còn đưa ra lệnh triệu tập toàn bộ Thất Phẩm Luyện Đan Sư trở lên về quảng trường, ý vị này... là có đại sự a.
Cho nên, Minh Nhu chưa tới, quảng trường đã tập trung đầy đủ mấy trăm người luyện đan sư, trận pháp ghi hình cũng đã chuẩn bị sẵn sàng có thể phát sóng bất kì lúc nào cho toàn Minh Tộc chiêm ngưỡng.
Một người hỏi:
- Uy, ngươi nói xem, Minh Nhu đại nhân sẽ đem tới cho chúng ta kinh hỷ thế nào đây?
Đồng bạn trả lời:
- Nếu ta đoán không lầm, Minh Nhu đại nhân đã có chỗ đột phá, bằng không đại nhân sẽ không gấp gáp như vậy.
Một người khác lại hỏi:
- Nhưng Minh Nhu đại nhân đã là Cửu Phẩm Luyện Đan Sư rồi, chẳng lẽ đại nhân muốn đột phá lên Thần Cảnh trong truyền thuyết? Đây là thiên đại hỷ sự a.
Người kia bĩu môi:
- Thần Cảnh nào có dễ như vậy, ngươi không biết đấy thôi, Cửu Phẩm Luyện Đan Sư khác với chúng ta, đẳng cấp phân chia sâm nghiêm hơn gồm có Nhập Vi, Đại Thành và Viên Mãn, cảnh giới của Minh Nhu đại nhân ba năm trước là Đại Thành, tám chín phần mười hôm nay đại nhân muốn đột phá lên Viên Mãn rồi.
- Bất quá kể ra liền phải khâm phục Minh Nhu đại nhân, so sánh với hai vị cự đầu khác Minh Nhu đại nhân chỉ được tính là hậu bối, ai ngờ đâu Minh Nhu đại nhân đi sau mà lại trước nhất tiến nhập Viên Mãn chi cảnh, thật sự là yêu nghiệt a.
Nơi nào có người, nơi đó có bát quái, một người chuyển chủ đề nói:
- Nghe đồn Minh Nhu đại nhân vẫn chưa có đạo lữ, chậc chậc, nếu được đại nhân nhìn trúng thì còn gì bằng.
- Phi, thứ như ngươi cũng muốn lọt vào mắt Minh Nhu đại nhân? Nằm mơ đi thôi. Ít nhất cũng phải ngọc thụ lâm phong, hoa gặp hoa nở như ta đây thì may ra.
Một người mặc áo bào quản sự Đan Tháp nghe không nổi nữa hừ một cái:
- Trật tự, đại nhân sắp đến rồi, các ngươi muốn bị trục xuất sao?
Lời này không phải hù dọa, quản sự vừa nói xong, Minh Nhu đã tới rồi.
Hôm nay Minh Nhu không còn bộ dáng lôi thôi lếch thếch nữa, dù sao nàng cũng là nữ nhân, xuất hiện trước công chúng đương nhiên không thể tùy tiện qua loa.
Có điều Minh Nhu cũng không ăn diện thái quá, nàng chỉ chỉnh chu lại đầu tóc với khoác lên người một bộ áo bào sạch sẽ mà thôi.
Minh Nhu vừa tới, quảng trường lập tức trở nên tĩnh lặng, sau đó mấy trăm người giữ vững sự im lặng ôm quyền bái kiến nàng.
Tại sao lại giữ im lặng?
Rất đơn giản, đây là một sự ăn ý, những người ở đây đều suy đoán Minh Nhu đại nhân muốn thông qua lần luyện đan này để đột phá nên không lên tiếng quấy rầy tâm cảnh của nàng.
Kẻ nào làm phiền Minh Nhu đại nhân dẫn đến thất bại, kẻ đó sẽ trở thành tội nhân a.
Ngược lại, Minh Nhu cũng không nói gì, nàng chỉ khẽ gật đầu một cái rồi phất tay dẫn hỏa làm lô.
Luyện đan công khai... muốn bắt đầu.
Minh Nhu vuốt nhẫn trữ vật, một loạt các loại dược liệu hiện ra theo thứ tự rõ ràng cho người khác thấy trong ba giây, đến giây thứ tư nàng chuyển hết dược liệu vào hỏa lô, ngón tay búng ra hỏa diễm hóa thành chín đầu phượng hỏa lửa vờn quanh hỏa lô.
Chín đầu phượng hoàng lửa sống động như thật, tiếng hót thanh minh, hết phun ra rồi lại nuốt vào hỏa diễm luyện hóa dược liệu, từng gốc từng gốc dược liệu dần bị hòa tan thành tinh hoa linh dược, mà chín đầu phượng hoàng lửa cũng dần thu nhỏ theo thời gian.
Thủ pháp luyện đan này gọi là Cửu Phượng Tế Thiên, nó đòi hỏi khả năng khống chế hỏa diễm cực kì tinh diệu, đợi chín đầu phượng hoàng lửa biến mất, cũng là lúc đan dược hình thành, dược hiệu so với thủ pháp luyện đan thông thường đề cao ít nhất hai thành.
Mấy trăm người phía dưới nhìn hỏa phượng vờn lô như si như say, mặc dù ba năm trước bọn họ đã thấy qua, nhưng luyện đan nhất đạo là như vậy, nhìn một lần cảm giác sẽ khác một lần, trừ phi tạo nghệ luyện đan của ngươi không có tiến bộ dậm chân tại chỗ.
Bất quá, rất nhanh mọi người đã phát hiện điểm không đúng.
Đám dược liệu kia... phẩm cấp không quá cao a?
Ở đây không có ai là người ngoài nghề, nhìn qua một cái liền biết ngay Minh Nhu đang luyện cái gì, đó là một khỏa ngũ phẩm Thăng Hồn Đan.
Thế nhưng chính vì biết quá rõ mới dẫn tới hoài nghi, triệu tập toàn bộ luyện đan sư cao phẩm đến chỉ để xem nàng luyện ngũ phẩm Thăng Hồn Đan?
Đừng đùa a, thủ pháp cao siêu đấy, nhưng luyện ngũ phẩm Thăng Hồn Đan căn bản không có gì đáng xem, thậm chí nói đây là vũ nhục bọn họ cũng không quá chút nào.
Có người không nhịn được hỏi nhỏ:
- Minh Nhu đại nhân... rốt cuộc đang làm cái gì?
Người bên cạnh lắc đầu không nói, trong ánh mắt lộ rõ ý tứ nhắc nhở rằng mặc kệ đại nhân làm cái gì, chúng ta đứng xem là được, dù sao luyện một viên ngũ phẩm đan dược không mất nhiều thời gian.
Có người mờ mịt, cũng có người tinh tế hơn nhận ra thêm một điểm không đúng.
Đó là... thần thái của Minh Nhu tập trung hơn bao giờ hết.
Đánh chết bọn họ cũng không tin một Cửu Phẩm Luyện Đan Sư đi luyện ngũ phẩm đan dược lại cần sự tập trung thế này, như thế chỉ có một trường hợp, trong lò đan này... nhất định có huyền cơ, nhưng là huyền cơ gì thì bọn họ nhất thời nhìn không ra.
Muốn nhìn ra chỉ có một cách, tập trung quan sát và cảm nhận.
Thế là, một truyền mười, mười truyền trăm, tràng cảnh từ một mình Minh Nhu tập trung luyện đan đã trở thành mấy trăm tên cao phẩm luyện đan sư chăm chú nhìn vào một lò ngũ phẩm đan dược, thoạt nhìn có chút quỷ dị.
Bỗng, Minh Nhu làm ra một hành động khác thường, nàng giơ tay phải lên điểm vào mi tâm rồi chuyển hướng sang chỉ vào hỏa lô.
Minh Tộc vốn nổi tiếng về linh hồn mạnh mẽ, bằng mắt thường đám người không nhìn thấy Minh Nhu ngưng tụ một tia Hồn Viêm bắn vào hỏa lô, nhưng bọn họ đã bắt được một chút linh hồn ba động, trong đầu không khỏi nổi lên câu hỏi từ khi nào luyện đan cần dùng đến linh hồn rồi?
Dùng thần thức thăm dò diễn biến trong lò đan là quá phổ biến, nhưng dùng linh hồn đi thăm dò vẫn là lần đầu tiên được chứng kiến a.
Chỉ cần một điểm sai lầm, linh hồn tổn thương là khó tránh khỏi.
Không đúng, Minh Nhu đại nhân không đơn giản là thăm dò, từ sau cái chỉ tay kia dường như có cái gì đó thức tỉnh trong lò, đáng tiếc cảm giác đó đến nhanh đi cũng nhanh, hơn nữa bọn họ không hiểu về “linh”, cho nên không ai nói rõ được “cái gì đó” là cái gì.
Sau đó, mọi thứ diễn ra tương tự với lúc Lâm Phong luyện đan cùng Tô Linh Nhi, tỉnh linh, tụ linh, thành đan, chỉ thiếu bước cuối cùng luyện linh, nhưng dù vậy thành phẩm vẫn là một viên ngũ phẩm linh đan, có điều không được hoàn mỹ thôi.
Thu lấy linh đan, Minh Nhu thở phào một cái, nàng lên tiếng hỏi:
- Có ai biết viên đan dược trong tay ta khác ngũ phẩm Thăng Hồn Đan thông thường ở chỗ nào không?
Đổi lại lúc khác, không ai dám trực tiếp dò xét, đó là bất kính với thượng cấp, trong trường hợp này coi như đã được cho phép đám người bên dưới mới lần lượt phóng ra thần thức tiến đến gần thăm dò viên đan dược trong tay Minh Nhu.
Sau một hồi lâu, không có một ai lên tiếng trả lời.
Bất quá đây không phải bọn họ không biết gì hết, trên thực tế có không ít người nhận ra điểm khác biệt, nhưng bọn họ lại không có cách diễn tả thành lời.
Thấy vậy, Minh Nhu không ra vẻ thần bí nữa nói:
- Từ xưa đến nay tất cả chúng ta đều sai lầm rồi, hai từ “linh đan” không phải để ám chỉ đan dược luyện từ linh dược, chân chính “linh đan” nghĩa là trong đan có linh. Nói trắng ra, những thứ trước đây chúng ta luyện chẳng khác nào phàm nhân luyện thuốc.
Không thể nghi ngờ, những điều Minh Nhu nói ra đã dấy lên một làn sóng mãnh liệt trong lòng tất cả những người có mặt ở đây, có câu nói người ngoài nghề xem náo nhiệt, người trong nghề xem môn đạo, bọn họ dù không hiểu về “linh” nhưng không ai cho rằng Minh Nhu đang nói ba hoa.
Một tên Thất Phẩm Luyện Đan Sư mạnh dạn hỏi:
- Minh Nhu đại nhân, nói vậy viên đan dược trong tay ngài là ngũ phẩm linh đan, trong đan có linh rồi?
Minh Nhu lắc đầu nói:
- Phải, cũng không phải, ta cảm giác được viên linh đan này chưa hoàn mỹ.
Đám người thở dài, ngay cả Minh Nhu đại nhân là Cửu Phẩm Luyện Đan Sư cũng chưa hoàn thiện hệ thống linh đan, vậy thì đám thất phẩm bát phẩm luyện đan sư bọn họ đừng hòng mò tới cảnh cửa này rồi.
Cảm giác này giống như ngươi tìm được chìa khóa mở một cánh cửa kho báu, nhưng bản thân lại không đủ sức đẩy cánh cửa ra để bước vào, rất khó chịu a.
Ai biết, Minh Nhu lại thắp sáng lên hy vọng cho bọn họ nói:
- Kì thực, những điều trên không phải do ta tự nghĩ ra, Tư đạo hữu, ngươi còn không chịu hiện thân sao?