- Oáp...
Không biết đã qua bao lâu, một tiếng ngáp dài vang lên, Tô Linh Nhi giống như vừa trải qua một giấc ngủ rất dài chớp động đôi mắt tỉnh dậy, trong ánh mắt còn toát lên vẻ lười biếng, tựa hồ nàng ngủ vẫn chưa đã.
Đột nhiên, giọng nói của Lâm Phong vang lên bên tai khiến nàng giật mình:
- Cảm giác thế nào?
Nhìn gương mặt của Lâm Phong, cảm thụ cỗ liên kết sinh mệnh quen thuộc, Tô Linh Nhi mới nhớ ra nàng đã Hiến Tế Sinh Mệnh cho người này, đồng thời hắn còn nói cái gì mà muốn nàng chết đây.
Khoan đã, vậy rốt cuộc nàng có chết hay không a?
Nhìn lại chính mình, Tô Linh Nhi bổng cảm thấy mờ mịt, nhục thân của nàng đâu rồi? Tại sao chỉ còn lại một cỗ thú hồn thế này? Lại nói tu vi của nàng đã biến mất sạch sẽ không còn chút xíu nào luôn, so với trước khi “chết” còn thê thảm hơn a.
Tô Linh Nhi đắng chát không thôi, hóa ra đây là cách hắn nói, tồn tại kiểu này có khác gì nàng đã chết đâu chứ.
Có nhục thân còn không khôi phục được, bây giờ chỉ là linh hồn thể, khôi phục thế nào được.
Đây là hắn sợ nàng vướng víu mới để nàng biến thành linh hồn thể cho dễ xử trí a.
Nhìn tiểu hồ ly ỉu xìu, Lâm Phong bất đắc dĩ nói:
- Ây, đừng vội kết luận như thế chứ, ngươi thử cảm nhận cường độ linh hồn xem có gì khác biệt không?
- A?
Tô Linh Nhi chớp chớp mắt, rất nhanh nàng đã phát giác được có điểm gì đó không đúng, tình huống hiện tại của nàng... không đơn giản là thú hồn nha.
Thú tộc khác với nhân tộc, khi mất đi nhục thân phần lớn thú tộc đều trở nên yếu ớt vô cùng, mặc dù nàng từng là Thần Thú khiến linh hồn thể tương đối mạnh nhưng sau khi mệnh cách Thần Thú vỡ nát thì linh hồn thể phải yếu ớt lắm mới đúng, đằng này nàng cảm thấy rất thoải mái như chưa từng bị thương.
Thậm chí, mặc dù không có tu vi nhưng linh hồn thể của nàng rất linh hoạt, nàng có cảm giác mình có thể biến thân thành dạng người nữa đây.
Nghĩ cái gì cái đó liền tới, Tô Linh Nhi từ dạng tiểu hồ ly bỗng “phốc” một cái hóa thành dạng nhân loại.
Có điều... dạng nhân loại của nàng hiện tại không có y phục lộ ra vòng eo đầy tinh tế, cặp chân thon dài không tì vết, cùng với đôi gò bồng đầy đặn và những nơi khác đầy dụ hoặc, nói chung chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm, đây quả thực là thiên địa vưu vật a.
Tô Linh Nhi không hổ là Cửu Vĩ Thiên Hồ, nàng quá đẹp rồi, mị lực của nàng so với Tuyết, Phượng hay Thái Phiêu Phiêu đều phải cao hơn một bậc.
Mà Lâm Phong thân là nam nhân chân chính, nói không có cảm giác trước vưu vật thế này không thể nào.
Cái đẹp, có ai mà không thích đâu?
Nếu không phải đầu óc Lâm Phong rất ít khi nghĩ loạn nói không chừng máu mũi đã chảy xuống rồi.
Nhưng cứ để thế này cũng không ổn a, Lâm Phong ho khan nói:
- Ây, ngươi vẫn là biến về dạng kia đi.
Tô Linh Nhi cũng biết bản thân vừa bị thấy sạch, nàng luống cuống không thôi, phải mất tới mấy giây mới biến lại về được dạng hồ ly, trong mắt tràn đầy ấm ức cùng xấu hổ, nàng sống trăm vạn năm đây vẫn là lần đầu tiên khoe thân trước mặt người khác nha.
Đã thế còn là người khác giới, lúc này nàng rất muốn chết thật rồi.
Cỗ xúc động muốn chết này rất mãnh liệt khiến linh hồn Tô Linh Nhi hơi chấn động, Lâm Phong vội vàng an ủi:
- Bình tĩnh, ta sẽ xóa đoạn kí ức kia ra khỏi đầu.
Đối với tu sĩ mà nói, xóa một đoạn kí ức ngắn là chuyện tương đối dễ dàng, tuy nhiên tùy vào loại kí ức mà sẽ ảnh hưởng đến tâm cảnh tu luyện, trong trường hợp này nếu Lâm Phong có xóa hình ảnh đẹp đẽ kia thì cũng chẳng có gì đáng để bàn, tâm cảnh của hắn không dễ bị ngoại vật làm cho dao động đến thế.
Lại nói đạo của Lâm Phong là bản thân chi đạo, là tự do chi đạo, thích làm cái gì thì làm cái đó thôi.
Nhưng Tô Linh Nhi nghe vậy liền cản, nàng không muốn gây ảnh hưởng xấu đến Lâm Phong, nói:
- Bỏ đi, ta chẳng qua là hơi xúc động, bây giờ không có chuyện gì rồi.
Lâm Phong khẽ lắc đầu, hắn cũng không vạch trần cái “hơi” của Tô Linh Nhi là “quá”, cô nàng này da mặt cũng quá mỏng a.
Nói thật, có đôi khi Lâm Phong không thể tin nổi khi nàng và Dục Tướng là một người bởi cái danh hiệu “Dục” quá tục, thậm chí lúc nàng chiến đấu trong thân phận Dục Tướng cũng hơi lộ ra lẳng lơ trong cử chỉ lời nói, nhưng từ khi trở về Ám Minh Giới nàng chẳng hề để lộ ra một tia lẳng lơ nào.
Cái này, có chút giống đa nhân cách a.
Bất quá sự thật chỉ đơn giản là lúc tham gia chiến trận Tô Linh Nhi chưa khôi phục được bao nhiêu mới phải dùng ngôn từ đi kích thích người khác, đây là một loại chiến thuật thường thấy của Thiên Hồ nhất tộc, khuấy đảo tâm nhân, bằng không với tính cách của nàng còn lâu mới chủ động làm như thế.
Qua một lúc hoàn toàn bình tĩnh trở lại, Tô Linh Nhi mới hỏi:
- Chết nhưng sau khi sống lại vẫn là chính ta, ngươi nắm giữ Luân Hồi Chi Lực sao?
Đổi lại lúc bình thường Tô Linh Nhi sẽ không hỏi vấn đề này vì nàng biết có hỏi cũng không nhận được câu trả lời, nhưng bây giờ nàng đã hoàn toàn phụ thuộc vào hắn, có lẽ hắn sẽ giải đáp thắc mắc cho nàng đi?
Quả nhiên, Lâm Phong nói:
- Cũng không hẳn, nếu ngươi hoàn toàn chết thật thì ta chẳng có cách nào để ngươi sống lại.
“Cũng không hẳn”, ý tứ Lâm Phong nắm giữ một loại tương tự với Luân Hồi Chi Lực, hoặc cũng có thể hiểu thành Luân Hồi Chi Lực chưa hoàn chỉnh.
Tuy nhiên chỉ thế thôi đã đủ khiến Tô Linh Nhi chấn động rồi, Luân Hồi Chi Lực a, đây là loại năng lực còn ghê gớm hơn cả không gian thời gian chi lực a.
Mà lại, Lâm Phong còn nắm giữ được cả “không gian áo nghĩa” nữa a, không biết hắn tu luyện thế nào lại kinh khủng như vậy nữa.
Nói lời thật lòng, Lâm Phong là người có thiên phú cùng ngộ tính khủng bố nhất nàng từng biết, kể cả một số thiên tài trên Đại Thiên Thế Giới cũng chưa chắc có thể so được với Lâm Phong.
Lâm Phong nói tiếp:
- Mọi thứ đúng như ta dự đoán, chết một lần rồi sống lại dưới một dạng mới thì quy tắc trói buộc ngươi đã yếu đi rất nhiều, nếu muốn ngươi có thể tu luyện như một hồn tu, còn không thì đợi ta tìm cách tái tạo nhục thân cho ngươi rồi tính sau, bất quá ta không chắc có thể để ngươi trở về làm Cửu Vĩ Thiên Hồ hay không.
Lâm Phong nói có vẻ hời hợt, nhưng trên thực tế hắn đã phải hao tốn một khoảng thời gian ba năm cùng vô số tâm huyết ôn dưỡng linh hồn Tô Linh Nhi không một giây ngắt quãng trong Đệ Thập Trùng Thiên mới làm cho nàng sống lại dưới dạng này.
Đổi lại một người khác, dù có nghĩ ra cũng chưa chắc đã làm được.
Tô Linh Nhi không hề biết điều đó, nhưng nàng cũng không đòi hỏi gì nhiều, nàng nói:
- Không nói ta không có công pháp hồn tu thì thú tộc chúng ta cũng không thích hợp tu luyện theo con đường hồn tu, ta chỉ hy vọng ngươi giúp ta tái tạo một cỗ nhục thân Thiên Hồ bình thường có thể tu luyện là được, ngươi không cần hao tổn sức lực vào giúp ta trở thành Cửu Vĩ Thiên Hồ, bởi điều đó là không có khả năng.
Có lẽ không muốn tiếp tục chủ đề Cửu Vĩ Thiên Hồ nữa, Tô Linh Nhi mau chóng chuyển chủ đề nói:
- Phải rồi, ngươi muốn tìm cái gì ở Trọng Thác sao? Có thể nói cho ta nghe một chút, có khi ta lại biết được chút gì.
Lâm Phong lắc đầu nói:
- Không phải tìm cái gì, sở dĩ ta đến Trọng Thác là để cảm ngộ “chấn động áo nghĩa”, đáng tiếc đến bây giờ vẫn không ngộ ra được.
Tô Linh Nhi hiểu ra, hóa ra là “chấn động áo nghĩa”, chẳng trách tên này ngoan cố đến như vậy thà đấu với Thực Tướng chứ không chịu rời đi.
Khoan đã? Chấn động áo nghĩa? Nàng không nghe lầm chứ?
Từ trước đến giờ, nàng vẫn nghĩ Trọng Thác một là dùng để luyện thể, hai là cảm ngộ “trọng lực áo nghĩa” chứ chưa từng nghĩ đến nó có liên quan gì đến “chấn động áo nghĩa” a.
Nhưng mà, nhắc đến chấn động, Tô Linh Nhi bỗng nhớ ra cái gì đó nói:
- Ta không rành về chấn động, nhưng có một lần ta đọc qua điển tịch Minh Tộc có một đoạn như thế này, “một giọt nước, một lá cây, tất cả đều có thể là một thế giới, chấn động của một thế giới, cùng với chấn động từ một giọt nước, một cái lá cây không có gì khác nhau”. Ta đọc không hiểu, ngươi hiểu không?
Nghe vậy, trông đầu Lâm Phong giống như lóe lên một tia sáng, hắn lẩm bẩm:
- Một giọt nước, một thế giới... một thế giới, một giọt nước... chấn động của hai cái là như nhau?
- Thì ra là vậy, thì ra là vậy, ta biết cách hóa giải Ma Thần Tổ Chung rồi. Cám ơn ngươi, Tô Linh Nhi, ngươi đúng là phúc tinh của ta a.
Linh hồn thể vốn không có thực thể, nhưng Tô Linh Nhi vẫn bị Lâm Phong một thanh ôm lấy khiến nàng có chút không tự nhiên, bất quá nhìn vẻ mặt kích động của hắn thì nàng đành cho qua, tên này... có đôi lúc giống như một đứa trẻ con vậy.
Lâm Phong cũng không chú ý đến tâm tình Tô Linh Nhi biến hóa nói:
- Ngươi ở đây chờ ta, chớ chạy loạn, một khi khoảng cách giữa ngươi và ta vượt quá mười dặm sẽ rất nguy hiểm.
Nói rồi, không đợi Tô Linh Nhi tỏ ý kiến Lâm Phong đã lao ra khỏi động phủ nhảy thẳng vào Trọng Thác, tựa hồ chỉ chậm một giây thì linh cảm sẽ vụt mất.