Thời gian thấm thoát, thoắt cái đã ba năm trôi qua.
Ba năm này, Ám Minh Giới không có nhiều biến động, mà Lâm Phong chưa xuất đầu lộ diện thêm lần nào nên chủ đề về kẻ mang tên Tư Nguyên Chương đã dần dần được lắng xuống, chỉ thỉ thoảng mới có người gợi lại cái truyền kì “có người leo qua bậc một trăm”.
Thời gian, quả nhiên có thể xóa nhòa mọi thứ.
Bất quá, cái tốc độ này dường như có chút nhanh?
Không phải nhanh, là quá nhanh, một sự kiện liên quan đến tồn vong của Minh Tộc không thể nào chỉ mới ba năm liền bị lãng quên.
Cho nên, đây không phải vấn đề thời gian, mà là vấn đề ý thức.
Ở Ám Minh Giới, có ai không biết Tư Nguyên Chương là kẻ ngoại lai đâu, mà một kẻ ngoại lai lâu ngày không xuất hiện tự nhiên sẽ dẫn đến suy đoán Tư Nguyên Chương bị “ai đó” tóm gọn rồi.
“Ai đó” ở đây không cần nói cũng biết - Minh Tướng đại nhân, có ngu mới đi bàn luận về Minh Tướng đại nhân a.
Cộng thêm nơi Lâm Phong tu luyện lại là tử địa của Minh Tộc, người bình thường chẳng có lí do gì để đến Trọng Thác, còn về những người “không bình thường” không biết vì lí do gì cũng chẳng ghé thăm Lâm Phong thêm lần nào, ba năm liên tục không bị ai quấy rầy là một điều kiện rất lí tưởng để tu luyện.
Bất quá, kể cả như thế Lâm Phong vẫn không nắm bắt được tinh túy “chấn động áo nghĩa”.
Theo Lâm Phong, chấn động đúng là có liên quan tới sức nặng, chỉ khi nào một vật có “khối lượng thực” chuyển động mới sinh ra được chấn động.
Ví dụ, bản chất của ánh sáng là sóng và hạt, trong khi vận tốc của ánh sáng quá lớn, nếu hạt photon không có khối lượng vẫn sinh ra được chấn động thì sẽ chẳng có cái gì tồn tại được trên thế giới này, tất cả đều bị hạt photon chuyển động đập tan thành mây khói hết rồi.
Chính vì mối liên quan đó, Trọng Thác mới là địa phương cảm ngộ “chấn động áo nghĩa” chứ không phải “trọng lực áo nghĩa”.
Thật, mặc dù thoạt nhìn Trọng Thác thích hợp để cảm ngộ “trọng lực áo nghĩa” hơn nhưng trên thực tế cái nặng của Trọng Thác không liên quan đến trọng lực, sở dĩ nó có thể nặng nhẹ bất thường chẳng qua là chịu ảnh hưởng từ thần thông Ma Thần Chi Tổ để lại.
Nói cách khác, dù có ngồi dưới Trọng Thác một trăm năm hay một nghìn năm ngươi cũng không cảm ngộ ra được cái gì gọi là “trọng lực áo nghĩa”.
Có điều biết thì biết, Lâm Phong nghĩ mãi vẫn không ra làm thế nào để khống chế được chấn động, ba năm này ngoại trừ tiến bộ về mặt luyện thể ra Lâm Phong không đạt được bất kì chỗ tốt nào khác.
Nhưng sức mạnh thân thể của Lâm Phong chưa có khả năng vô hạn đề thăng, đến hôm nay sức mạnh thân thể đã đạt tới bình cảnh cũng chỉ tương đương với Tạo Giới Cảnh là cùng, căn bản không tiếp nhận nổi nhất giới chi lực a.
Thậm chí lúc Trọng Thác nặng nhất Lâm Phong cũng không dám ở bên trong ngạnh kháng chứ đừng nói đến chống đỡ nhất giới chi lực, gõ Ma Thần Tổ Chung khẳng định sẽ bị phản chấn đánh tan xác.
Phải làm thế nào bây giờ?
Trong lúc Lâm Phong trầm tư suy nghĩ, một bóng hình xinh đẹp quen thuộc bỗng xuất hiện.
Người đến, không phải Tô Linh Nhi thì là ai.
Bất quá hôm nay vẻ mặt của Tô Linh Nhi không được tốt lắm, Tô Linh Nhi vừa đến đã vội vàng xông vào Trọng Thác kéo Lâm Phong ra nói:
- Đi, ta mang ngươi về Thái Sơ Giới.
Lâm Phong khẽ giật mình, cái này... là có phiền phức lớn sao?
Lại nhìn qua khí tức của Tô Linh Nhi có phần chập chờn bất ổn, Lâm Phong hơi nhíu mày hỏi:
- Kẻ nào muốn nhắm vào ta?
Tô Linh Nhi không trả lời, chỉ nói:
- Đi mau, còn chần chờ nữa ta sợ sẽ không kịp.
Lâm Phong lắc đầu:
- Không kịp rồi.
Lời nói vừa dứt, trên không trung đã đứng lơ lửng một nam tử tuấn mỹ - Thực Tướng.
Thực Tướng ánh mắt lướt qua Lâm Phong đánh giá một phen:
- Mùi vị này... rất không tệ.
Thấy Thực Tướng đưa ra đánh giá này, Tô Linh Nhi lập tức bước ra đứng chắn trước mặt Lâm Phong, nàng nói chắc như đinh đóng cột:
- Hắn không thể chết.
Thực Tướng cười cười:
- Dục, chẳng lẽ ngươi quên khả năng của ta sao? Ăn hắn, những gì của hắn đều thuộc về ta, hắn có thể làm cứu thế giả thì ta cũng có thể, thậm chí còn làm tốt hơn hắn nhiều. Lại nói... đây là chuyện giữa nam nhân với nhau, nữ nhân chớ nên xem vào, ta nói có đúng không, Tư Nguyên Chương?
Chiêu khích tướng này phải nói là quá đơn giản và lộ liễu, nhưng hầu như lúc nào cũng có tác dụng, mặc dù Lâm Phong không bị khích vẫn đi ra trước mặt Tô Linh Nhi nhìn chằm chằm Thực Tướng hỏi:
- Gặp người liền muốn ăn, ngươi hẳn là Thực Tướng trong Thất Tướng đi?
Thực Tướng hơi bất ngờ ồ lên:
- Xem ra ngươi biết rất nhiều về chúng ta.
Lâm Phong không phản bác nói:
- Quá khen, kì thực... ta còn biết rất rõ về Vương của các ngươi.
Thực Tướng cười nhạt:
- Lá bài này không đủ để bảo mệnh cho ngươi, ăn ngươi, ta tự nhiên cũng biết.
Lâm Phong không để tâm tới sát ý trong lời Thực Tướng nói tiếp:
- Ta chết, Vương của các ngươi liền mất đi cơ hội tái hiện thế gian, ngươi có tin không? Lại nói, chưa chắc ngươi đã ăn được ta.
Câu nói này, không thể nghi ngờ đã đánh động được Thực Tướng, bởi đây chẳng khác nào nói Lâm Phong và Vương có mối liên hệ mật thiết với nhau, hắn không dám đánh cược Lâm Phong đang nói thật hay nói dối.
Chẳng may Lâm Phong nói là thật đâu?
Ăn không được lại mất đi cơ hội để Vương trở về, Minh Tộc khẳng định chỉ có một con đường bị diệt tộc.
Mặc dù Thực Tướng không quá nặng về phương diện tông tộc, nhưng tổ bị phá trứng làm sao có thể nguyên vẹn.
Tuy nhiên, không dám đánh cược vẫn có thể thử xem thực hư thế nào, Thực Tướng nói:
- Ngươi đã có lòng tin như vậy, có dám hay không cùng bản Tướng chơi một trò chơi?
Giống như đã đoán trước được điều này, Lâm Phong đảo khách thành chủ nói:
- Tốt, ta đứng ở đây cho ngươi thi triển Thôn Phệ Chi Lực ba phút, nếu ngươi thành công ta sẽ tự nguyện dâng ra truyền thừa, còn nếu ngươi thua, chớ dây dưa làm phiền ta tu luyện.
Không đợi Thực Tướng lên tiếng Tô Linh Nhi đã truyền âm cho Lâm Phong:
- Ngươi chớ làm càn, ta có thể đưa ngươi về Thái Sơ Giới.
Dưới góc nhìn của Tô Linh Nhi, đừng nói ba phút, một phút Lâm Phong cũng không chịu nổi Thực Tướng thôn phệ, dù sao khoảng cách tu vi giữa hai người quá lớn.
Nàng đã hạ quyết tâm dù trọng thương không thể khôi phục cũng phải đẩy Lâm Phong về được Thái Sơ Giới.
Ai ngờ, Lâm Phong truyền âm ngược lại:
- Nhìn ngươi bộ dáng này căn bản đánh không lại hắn, mọi chuyện cứ để cho ta giải quyết.
- Nhưng...
- Yên tâm đi, ta tự có nắm chắc.
Trấn an xong Tô Linh Nhi, Lâm Phong cười như không cười nói:
- Thế nào, Thực Tướng đại nhân không có lòng tin sao?
Vốn còn đang tính toán được mất, Thực Tướng bị cái nụ cười khinh khỉnh của Lâm Phong chọc giận đáp ứng luôn:
- Được, bản Tướng cũng muốn nhìn xem người được “Tổ” tán thành có chỗ nào hơn người.
Thực Tướng vươn tay để lộ ra lòng bàn tay của hắn là một cái lỗ đen hun hút, đây không phải hiệu ứng hình ảnh do thuật pháp tạo thành, cái lỗ đen đó chính là một phần thân thể của Thực Tướng.
Từ trong lỗ đen tràn ra một cỗ hấp lực bá đạo đầy quỷ dị, nó không ảnh hưởng đến bất kì cái gì ngoại cảnh, ngay cả thân thể Lâm Phong cũng không cảm giác được bị hút, nhưng nó lại trực tiếp làm xao động linh lực và linh hồn của Lâm Phong.
Lâm Phong thầm nghĩ:
- Không hổ là một trong Thất Tướng, rất khủng bố. Có điều chưa đủ để phá thân hồn hợp nhất.
Đúng vậy, nếu Lâm Phong vẫn là Lâm Phong trước ngày leo Minh Hồn Đài có lẽ chỉ bằng một cái vươn tay này liền chịu nhiều thua thiệt, nhưng thân hồn hợp nhất đem đến cho Lâm Phong khả năng giữ vững linh hồn cực kì mạnh, không hút thân chỉ muốn hút hồn khó vô cùng.
Đối mặt với một chiêu này, Lâm Phong còn chẳng nhất thiết phải phản kháng.
Phía bên kia, Thực Tướng cũng thầm đánh giá Lâm Phong:
- Kì quái, linh hồn của hắn... dường như đã dính chặt với nhục thân. Chẳng lẽ truyền thừa là dung hợp linh hồn với nhục thân?
Không thể không nói, đầu óc của những người tu vi cao thường rất nhạy bén, tiếp xúc một thoáng liền nhìn ra được thế mạnh của đối phương.
Mà đã nhìn ra được, liền đổi cách khác khắc chế.
Thực Tướng đánh ra một đạo ấn quyết ảo diệu, miệng quát lên:
- Thôn Phệ Chi Đạo, Phệ Thần Thuật.
Ấn quyết vô hình vừa ra, phía sau lưng Lâm Phong đột ngột hiện ra một cái hố đen, hố đen xoay tròn, hấp lực tuôn tràn, lần này hấp lực có tác dụng lên thẳng thân thể Lâm Phong.
Mà lại một chiêu này vô cùng âm hiểm không khác gì đánh lén, Lâm Phong không kịp phòng bị kém chút bị hút vào, còn may Lâm Phong kịp vận chuyển linh lực đánh ra mấy quyền vào không khí, kình lực bạo phát tạo ra lực đẩy chống đỡ trở về.
Ai biết, Thực Tướng không những không thất vọng còn cười lạnh:
- Ngươi thua.
- Thôn Phệ Chi Đạo, Thôn Phệ Giới, mở.
Lại thêm một cái hố đen xuất hiện ngay địa phương Lâm Phong đang lùi lại, cái hố đen này tỏa ra hấp lực còn bá đạo hơn cái trước đó mấy chục lần.
- Không tốt.
Lâm Phong cả kinh, hắn có Đệ Thập Trùng Thiên nên biết cái hố đen kia là cửa vào một thế giới, Thôn Phệ Giới.
Một khi rớt vào Thôn Phệ Giới chín thành chín sẽ không có đường ra, dù sao Thực Tướng mạnh hơn hắn rất nhiều.
Trong thời khắc sống còn, Lâm Phong nào dám giấu bài, tâm niệm vừa động, Đệ Thập Trùng Thiên phóng xuất.
- Định.
Tại Đệ Thập Trùng Thiên, Lâm Phong chính là thiên, nhất ngôn định thế giới.
Lấy Đệ Thập Trùng Thiên làm chủ chiếm giữ một vùng không gian, lại thêm “định không quy tắc” gia nhập, Lâm Phong giống như bị đính chặt vào Đệ Thập Trùng Thiên, muốn hút hắn phải hút luôn cả Đệ Thập Trùng Thiên.
Có điều, hút một người dễ, hút một thế giới, khó.
Từ đó, trận giao phong giữa Lâm Phong với Thực Tướng trong nháy mắt chuyển thành thế giới đấu thế giới, Đệ Thập Trùng Thiên đối chọi gay gắt với Thôn Phệ Giới.
Hơi bất ngờ là, Đệ Thập Trùng Thiên lại có thể chống cự được với Thôn Phệ Giới, mặc dù có rơi xuống hạ phong nhưng đoán chừng chèo chống ba phút không thành vấn đề.
Thực Tướng giật mình nói:
- Giới Vực? Không Gian Quy Tắc? Bài tẩy đủ nhiều, đáng tiếc tu vi của ngươi quá thấp, tận hưởng Chung Cực Thôn Phệ Giới của bản Tướng đi.
- U...u...u...
Thực Tướng không hổ là một trong bảy người mạnh nhất dưới Vương, cũng không biết hắn làm cách nào, hai tròng mắt biến thành đen kịt, rõ ràng hắn vẫn đứng đó nhưng lại cho người ta cảm giác ở nơi đó là một cái lỗ đen chứ không phải một “người”.
Chung Cực Thôn Phệ Giới, lấy thân Hợp Giới.
Có thêm sự gia nhập của Thực Tướng, Thôn Phệ Giới bỗng bành trướng bao phủ Đệ Thập Trùng Thiên, mọi loại quy tắc phụ cận lập tức bị thôn phệ hóa thành hư vô, ngay cả Đệ Thập Trùng Thiên cũng bị chèn ép không chịu nổi buộc phải thu hẹp phạm vi.
Mắt thấy Đệ Thập Trùng Thiên sắp không chịu nổi, sắc mặt Lâm Phong có chút ngưng trọng, xem ra hắn vẫn quá xem thường Thất Tướng.
Chẳng lẽ phải để lộ Thần Đồng gia cố cho Đệ Thập Trùng Thiên?
Không, Thần Đồng có lai lịch không tầm thường, một khi để lộ ra chắc chắn sẽ bị để ý, dưới chí bảo chân chính thì bất kì cuộc đánh cược nào đều không có ý nghĩa.
Thần Đồng không được, chỉ có thể dùng Sinh Tử Đoạn Hồn Kiếm rồi.
Về mặt lí thuyết, Sinh Tử Đoạn Hồn Kiếm không có thực thể, không sợ bị Thực Tướng cưỡng ép lấy đi.
Nghĩ tới liền làm, Lâm Phong lật tay ngưng tụ Sinh Tử Đoạn Hồn Kiếm, có điều để chắc ăn Lâm Phong còn cố tình dùng Đạo Kiếm phủ lên Sinh Tử Đoạn Hồn Kiếm, đạo vận tràn ngập, sinh tử ý cảnh điên cuồng gào thét.
Giờ phút này, Lâm Phong không khác gì một vị thần cao cao tại thượng chưởng quản sinh tử.
- Trảm.