Đỉnh Phong Chí Tôn

Chương 412: Nhiều người nhắm đến




Mặc dù Trọng Thác vô cùng khủng bố nhưng nếu không vào chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, Minh Tuân không còn lựa chọn nào khác ngoài nhảy vào Trọng Thác làm chuột thí nghiệm, trong đầu thầm lên kế hoạch đợi Tư Nguyên Chương đi vào hắn sẽ nhân cơ hội chuồn ra ngay lập tức.

Mà muốn kế hoạch suôn sẻ ít nhất phải để Tư Nguyên Chương nghĩ rằng Trọng Thác không nguy hiểm mới được.

Trong lòng bất đắc dĩ, toàn thân gánh chịu Trọng Thác đè nén, linh hồn uể oải, ngoài mặt lại vô cùng thản nhiên không đổi sắc, không hổ là cửu cấp cường giả a.

Đáng tiếc, diễn xuất của Minh Tuân rất hoàn hảo nhưng không lừa được Lâm Phong, bởi Lâm Phong đã có kết luận riêng về Trọng Thác rồi, Lâm Phong để Minh Tuân vào trước chẳng qua là muốn chắc chắn hơn một chút, có chuột bạch miễn phí tội gì không dùng.

Đấy là chưa kể tạo nghệ linh hồn của Lâm Phong cao hơn Minh Tuân không biết bao nhiêu lần, hắn không nhìn ra được trạng thái của Minh Tuân mới là lạ.

Muốn so diễn xuất?

Tốt a, chơi đùa với ngươi một lát vậy.

Lâm Phong một mặt vô cùng nghiêm túc quan sát Minh Tuân, thỉnh thoảng hơi nhíu mày một cái rồi lại giãn ra, được một lúc hắn đưa chân lên muốn đi vào nhưng cuối cùng lại dừng bước rút chân trở về, trên gương mặt vẻ đắn đo càng lúc càng đậm.

Cứ như thế vòng đi vòng lại mấy lần, Lâm Phong vẫn chỉ trầm tư suy nghĩ khiến Minh Tuân tức đến nổ phổi.

Mẹ nó, rốt cuộc ngươi vào hay không vào a.

Đổi lại lúc khác, Minh Tuân sẽ chống đỡ được rất lâu, nhưng bây giờ hắn vừa bị thương vừa phải phân tán lực chú ý để chạy thoát khỏi Lâm Phong căn bản không thể dốc toàn lực ứng phó với áp lực của Trọng Thác, chỉ mới nửa canh giờ đã sắp sửa không chịu nổi.

Mặt không đổi sắc, vào lúc này… chợt đổi sắc.

Không, phải nói là Minh Tuân bị đè bẹp dí khó thấy sắc mặt mới đúng.

Bởi vì… sức nặng Trọng Thác không phải cố định, có lúc nó nhẹ tựa lông hồng, có lúc một giọt nước lại nặng tựa vạn cân.

Rất hiển nhiên, khoảnh khắc này, sức nặng Trọng Thác biến thành cực kì khủng bố.

Mà lại, sự biến hóa này không hề có một dấu hiệu báo trước nào, đây cũng chính là sự khó chịu của Trọng Thác.

- Ầm, ầm, ầm…

Mắt nhìn là vô số giọt nước đập lên thân thể, trên thực tế cảm giác lại không khác gì bị vô số tảng đá nặng đập vào người, Minh Tuân trong nháy mắt bị đè bẹp không đứng dậy nổi, khóe miệng liên tục phun ra máu tươi, xen lẫn bên trong còn có không ít mảnh vụn thần hồn người bình thường khó có thể thấy.

Nhưng Lâm Phong thấy rất rõ ràng, quả nhiên hắn đoán không sai, cái hiệu quả đánh thương thân thể tổn hại thần hồn này đã nói lên Trọng Thác vốn là địa phương dùng để rèn luyện dung hợp linh hồn với nhục thân, dù sao một quyền của hắn cũng có hiệu quả tương tự.

Linh hồn dưới áp lực của Trọng Thác hòa vào thân thể rất có lợi cho dung hợp, có điều nếu dung hợp không được khi thân thể bị thương sẽ rất dễ tổn hại phần thần hồn bị hòa vào, Minh Tuân là ví dụ điển hình nhất.

Đứng bên ngoài, Lâm Phong thầm nghĩ:

- Chẳng trách Trọng Thác bị Minh Tộc xem thành tử địa, nếu không dung hợp được linh hồn với nhục thân thì tiến vào quả thật không khác tự sát là mấy.

Vốn đã trọng thương trước đó, bây giờ lại bị Trọng Thác ầm ầm ập đến, càng xui xẻo hơn là giai đoạn biến nặng kéo dài tới mấy phút, Minh Tuân không đủ sức phản kháng sinh sinh bị trọng thác đánh tới chết, thân thể tan tác, thần hồn mẫn diệt.

Một tên Minh Giả Cửu Cấp chết, đối với Minh Tộc chính là một tổn thất to lớn.

Bất quá cái chết của Minh Tuân trong mắt Lâm Phong chẳng có ý nghĩa gì, nếu Minh Tuân không chết trong Trọng Thác cũng sẽ chết trong tay Lâm Phong thôi, Lâm Phong chưa bao giờ có ý nghĩ tha chết cho Minh Tuân.

Kẻ nào muốn giết hắn liền phải có giác ngộ giết hoặc bị giết, ngoài ra không có con đường thứ ba để đi.

Minh Tuân chết, Lâm Phong vẫn chưa vội vào Trọng Thác rèn luyện, hắn chỉ đưa cánh tay vào thử, hắn đang chờ Trọng Thác biến nhẹ mới hoàn toàn nhảy vào.

Đây không phải Lâm Phong sợ, chỉ đơn giản là do mục tiêu của Lâm Phong không phải luyện thể, cái hắn nhắm đến là chấn động áo nghĩa, muốn cảm ngộ một loại áo nghĩa thì phương thức tiếp cận dễ dàng nhất hiển nhiên là phải đi từ dễ đến khó.

Chấn động nhỏ và chấn động lớn, chẳng phải chấn động lớn sẽ dễ phát giác hơn sao?

Không sai, ngươi có thể phát giác ra được một cơn động đất rất dễ dàng, nhưng lại khó để phát giác ra được sự chấn động của không khí khi có một vật thể nào đó di chuyển.

Nói vậy, Lâm Phong đang đi ngược từ khó đến dễ a.

Kì thực không phải như thế, theo Lâm Phong lí giải, nếu quen với chấn động lớn trước sẽ rất khó để làm quen với chấn động nhỏ, còn nếu quen với chấn động nhỏ trước sẽ dễ để làm quen với chấn động lớn hơn, hắn muốn dễ đi xa hơn, không phải dễ bước ra bước đầu tiên.

Cái này cũng giống như khi ngươi quá quen với nâng một cục tạ một trăm cân thì lúc nâng cục tạ một cân hay hai cân chỉ cảm thấy nhẹ chứ chẳng để ý nó là một cân hay hai cân, còn trong trường hợp một người chưa nâng tạ bao giờ giữa một cân và hai cân cũng có sự khác biệt rất rõ ràng.

Do đó Lâm Phong mới lựa chọn cảm nhận chấn động nhỏ trước.

Sau hơn một ngày chờ đợi, Trọng Thác… biến thành nhẹ tựa lông hồng.

Lâm Phong, không chút do dự đi vào.

……………..

Quay trở lại một ngày trước.

Tại một cái tế đàn thoạt nhìn rất cổ xưa, chính giữa tế đàn có đặt một cái bàn lớn, xung quanh là mười sáu cây cột trụ to lớn khắc đầy văn tự quỷ quái, ở trên đỉnh một cây cột trụ bỗng xuất hiện một vòng xoáy không gian, Minh Tuyên chật vật bay ra khỏi vòng xoáy, gương mặt không giấu nổi vẻ hoảng sợ.

Một búa của Lâm Phong, quá kinh khủng rồi.

Mà lại theo ý tứ Lâm Phong đây còn chưa phải chung cực một búa đã phá tan được phòng ngự của Cửu Cấp Tam Tinh, trong khi Lâm Phong mới là Luyện Hồn Cảnh a, đem so với hệ thống tu luyện của Minh Tộc thì tương đương với Bát Cấp Tam Tinh, hai người chênh nhau hẳn một đại cảnh giới đấy.

Không, không chỉ đơn giản là hai người, ngoài trọng thương hắn ra, một búa của Lâm Phong còn giết cả ba người Cửu Cấp Nhất Tinh nữa a.

Kẻ này nếu tiếp tục phát triển, đợi hắn đạt tới Cửu Cấp, ai có thể đánh lại hắn?

Không được, chuyện này phải báo ngay cho Minh Tướng đại nhân để Minh Tướng đại nhân đích thân ra tay, bằng không hậu quả khó lường.

- Tuyên, ngươi làm bản Tướng thất vọng.

Đột nhiên, một âm thanh tràn đầy uy nghiêm vang lên, tuy không thấy có thân ảnh nào hiện ra nhưng dựa theo cách xưng hô liền biết người nói là một trong Thất Tướng.

Nghe thấy âm thanh này, Minh Tuyên run rẩy đáp:

- Bẩm… bẩm Minh Tướng đại nhân, là… là thuộc hạ sai sót.

Vẫn không có ai hiện ra, âm thanh kia lần nữa vang lên:

- Dưới trướng bản Tướng, không có kẻ thất bại.

- Không.

- Xoạt… phốc.

Dứt lời, cây cột trụ Minh Tuyên đang quỳ rung lên, đỉnh đầu Minh Tuyên đột ngột xuất hiện một cái lỗ đen hút hắn vào, Minh Tuyên chỉ kịp hét lên một tiếng thảm khốc liền im bặt.

Sau đó, cái bàn ở giữa tế đàn hơi xê dịch để lộ ra một vùng không gian đen kịt, bỗng có một người từ bên trong đó bước ra.

Người nọ có một khuôn mặt vô cùng tiêu sái anh tuấn, dáng người cũng cực kì chuẩn, nếu đặt ở bên ngoài chắc hẳn sẽ miểu sát được vô số trái tim thiếu nữ, hắn, chính là Thực Tướng.

Thực Tướng nhếch môi cười một cái:

- Đã rất lâu rồi không được nếm qua mỹ vị, hy vọng ngươi đừng để bản Tướng thất vọng.

Nụ cười điển trai đầy mê hoặc, nhưng ý tứ trong lời nói lại khiến người ta rùng cả mình, đây là… muốn ăn thịt người a.

Tuy chỉ là nghĩa bóng, Thực Tướng tu luyện là thôn phệ chi lực, thôn phệ không giống dùng miệng ăn, nhưng thôn phệ người sống cũng quá ghê tởm rồi.

Cùng lúc đó, Tô Linh Nhi cũng hiểu ra được âm mưu của Thực Tướng, nàng cực kì tức giận, có điều thực lực của nàng không bằng người ta không có quyền hưng sư vấn tội, trong thất Tướng bây giờ nàng là người yếu nhất do bị Tham Tướng hút đi một phần căn nguyên sức mạnh.

Tô Linh Nhi nắm chặt nắm đấm, ánh mắt lập lòe hung quang lẩm bẩm:

- Ta sẽ không để ngươi tổn hại hắn.

Cũng cùng thời điểm đó, tại Thiên Giới, một cuộc càn quét tàn dư Ma Tộc đang diễn ra vô cùng khốc liệt, chỉ cần nghe được nơi nào xuất hiện Ma Tộc, nơi đó sẽ có một đám tu sĩ chạy đến thanh trừng.

Kể ra cũng kì, những năm gần đây Minh Tộc không thường xuyên lộ diện, sau cái ngày thiên biến Minh Tộc hầu như đã rút hết về Ám Minh Giới, chỉ còn số ít ở lại Thiên Giới làm nhiệm vụ do thám tin tức.

Mà do thám, đồng nghĩa với điệu thấp, dựa theo lẽ thường sẽ chẳng có ai rảnh rỗi đi quản những người này, dù sao người Thái Sơ Giới sống chung với Minh Tộc không phải một ngày hai ngày, dẹp cũng dẹp không hết, người ta đã điệu thấp rồi vì cái gì còn gióng trống khua chiêng dẹp loạn đâu?

Đáp án là…

Minh Tộc điệu thấp, Tham Tướng lại cực kì cao điệu.

Đoàn Hỗn Độn Chi Khí ngày trước Lâm Phong dùng đả thương được Tham Tướng không sai, nhưng đồng thời nó cũng giúp Tham Tướng tiến thêm một bước, sau nhiều năm không ngừng nỗ lực phân tích Hỗn Độn Chi Khí thì Tham Tướng đã tìm ra cách tránh được phần lớn Thái Sơ Giới chi uy.

Từ đó, ngay cả Tiên Đế chưa chắc đã lưu lại được Tham Tướng, đã như thế hắn còn sợ cái gì nữa, thỏa thích giết chóc gia tăng tu vi đi thôi.

Tham Tướng vốn là người Minh Tộc, người ta không bắt được Tham Tướng liền đem cái nồi này chụp lên đầu Minh Tộc a.

Ở một nơi nào đó, Tham Tướng cười đầy âm u:

- Lâm Phong, bản Tướng chờ ngày ngươi ra khỏi Ám Minh Giới.

Đệ Tam Thiên.

Vẫn là người đội đế quan, ánh mắt hắn nhìn về nơi xa xăm lẩm bẩm:

- Với trí thông minh của ngươi, có lẽ giờ này ngươi đang ở Ám Minh Giới đi? Bất quá tu vi của ngươi cao lắm cũng chỉ là Luyện Hồn Cảnh viên mãn, ngày ngươi đến Thiên Giới cũng là ngày bản Đế đại công cáo thành. Lâm Phong, mau đến đi.

Bất tri bất giác, không ít người đều nhắm vào Lâm Phong.