Đúng như Lâm Phong suy đoán, Ma Tộc đã thành công đưa tay trong vào đại quân Nhân Giới, từ đó Ma Tộc biết hết kế hoạch của đại quân Nhân Giới, đồng thời bọn chúng muốn lợi dụng điều này để giáng cho Nhân Giới một đòn thật đau.
Nguyên bản Ma Tộc tính toán trước nhân cơ hội trì hoãn nửa canh giờ đánh tan cứ điểm, sau sẽ thôn phệ tu sĩ trên cứ điểm gia tăng thực lực, cuối cùng chiếm lợi thế về mặt địa hình phối hợp nhánh đại quân thứ hai đang chờ sẵn một phen quét sạch bảy trăm Vấn Đạo.
Thậm chí Ma Tộc còn tính đến phương án nếu đột kích thất bại trước khi bảy trăm Vấn Đạo đến sẽ giả vờ rút lui để dụ đám người Trần Tuyết Mai vào tròng, có lẽ không giết hết được nhưng ít nhất vẫn gây được thiệt hại không nhỏ cho bảy trăm Vấn Đạo.
Một khi đại quân Nhân Giới gặp trắc trở, Ma Tộc sẽ lập tức mở thông đạo tới một vài Tinh Cầu yếu kém, một bên ngăn cản một bên chiếm đánh, dù đại quân Nhân Giới nhận được tình báo cũng khó dứt ra được để trở về tiếp viện kịp thời.
Có thể nói Ma Tộc đã lên kế hoạch rất kỹ lưỡng, đường nào cũng thu được lợi ích.
Thế nhưng Ma Tộc đã đánh giá thấp sự quyết đoán của Trần Tuyết Mai, càng đánh giá thấp tốc độ của Phi Tinh, dưới sự điên cuồng thôi động không tiếc hư hại Phi Tinh đã đến sớm hơn dự kiến mười phút khiến Ma Tộc chỉ kịp phá hộ trận chứ không kịp thôn phệ.
Sau đó Trần Tuyết Mai càng quyết đoán hơn vừa thấy đại quân Ma Tộc liền không chút do dự đưa ra hiệu lệnh nhảy khỏi Phi Tinh để Phi Tinh tự bạo ngay chính giữa đại quân Ma Tộc.
Mà Phi Tinh vốn là một món phi hành linh bảo cực kì cao cấp của Môn Chủ, mặc kệ Phi Tinh không phải linh bảo thiên hướng công kích nhưng nguồn năng lượng của nó rất lớn, Phi Tinh tự bạo dẫn tới hiện tượng “hố đen” hút hơn phân nửa quân số Ma Tộc.
Xét về một mặt nào đó hiệu quả Phi Tinh tự bạo rất giống với boom Dương Lâm nổ ở Tu Nghệ Cầu, chẳng qua không gian ở Nhân Giới vững chắc hơn Tu Nghệ Cầu nhiều nên “hố đen” chỉ xuất hiện trong nháy mắt, nếu không cả đại quân Ma Tộc lẫn cứ điểm đều bị xóa sổ.
Thôn phệ không thành, quân số đại giảm, tên Đại Ma Soái đẳng cấp Vấn Đạo viên mãn vừa giận vừa sợ lên tiếng chỉ huy:
-Rút lui.
Ngay lập tức, đại quân Ma Tộc cấp tốc quay người bỏ chạy, đây không phải giả vờ mà là thật sự tháo lui, kế hoạch tỉ mỉ trước đó coi như phá sản hoàn toàn, chỉ có hội họp với nhánh đại quân thứ hai mới có cơ hội sống sót.
Bất quá một nửa quân số của Ma Tộc căn bản không phải đối thủ của bảy trăm Vấn Đạo đang hừng hực sĩ khí cùng tức giận, bảy trăm Vấn Đạo thế như chẻ tre xông thẳng đến đại quân Ma Tộc chém giết.
-Ahhhh.
-Giết.
Bảy trăm Vấn Đạo như sói lạc bầy dê diệt sát Ma Tộc với hiệu suất cực lớn, thuật pháp liên miên không dứt, mỗi giây trôi qua là một mảng Ma Binh toái diệt.
Đặc biệt phải kể đến hai người Trần Tuyết Mai và Lâm Phong, hai Vấn Đạo viên mãn nắm giữ Tinh Thần Vũ Y, trong đó Trần Tuyết Mai biến hóa Tinh Thần Vũ Y thành quạt còn Lâm Phong biến Tinh Thần Vũ Y thành bao tay, chiêu chiêu đánh lui rất nhiều Ma Soái, dư lực càn quét Ma Binh.
Tên Đại Ma Soái thấy tình hình không ổn điên cuồng quát lớn:
-Cho rằng bổn Soái sợ các ngươi sao? Quần Ma Loạn Vũ, giết cho ta.
Trong Ma Tộc, đẳng cấp phân chia vô cùng nghiêm ngặt, trên chiến trường Ma Binh dù biết có chết cũng phải tuân theo chỉ thị từ Ma Soái, tương tự Ma Soái không thể chống cự mệnh lệnh của Đại Ma Soái, toàn quân Ma Tộc ánh mắt biến thành huyết hồng bỏ qua phòng ngự giết ngược trở về.
Ma Tộc bùng nổ, chiến lực không thể xem thường, vậy mà trong thời gian ngắn có thể ngạnh kháng với bảy trăm Vấn Đạo.
Thoạt nhìn mấy vạn Ma Tộc di chuyển điên loạn không theo quy luật nào cả, nhưng để ý kỹ sẽ thấy ma khí tràn ra rất có quy luật, hơn nữa chiến lực của Ma Tộc càng lúc càng tăng cao, cái này… rất không hợp lẽ thường, theo lí mà nói bí pháp đề cao chiến lực phải càng lúc càng yếu a.
Trần Tuyết Mai phát giác ra được dị trạng hừ lạnh:
-Chỉ có một mình Ma Tộc các ngươi có Chiến Trận? Đại quân nghe lệnh, Đại Thất Tinh Trận, khai.
Chiến Trận, tên như ý nghĩa là một loại trận pháp chuyên dùng trong chiến tranh, Chiến Trận chỉ khác trận pháp bình thường ở chỗ thay vì dùng các loại tài liệu thông thường như kim khoáng, linh thạch bố trận thì lại dùng binh sĩ để bày trận.
Chính sự khác biệt đó nên trận pháp là vật chết càng duy trì càng yếu, còn Chiến Trận là vật sống càng đánh càng hăng, càng đánh càng mạnh.
Đương nhiên Chiến Trận không có khả năng vô hạn tăng phúc, nhưng tóm lại Chiến Trận rất khó chơi, muốn hình thành Chiến Trận cũng phải trải qua huấn luyện rất nghiêm ngặt.
Theo lời Trần Tuyết Mai phân phó, bảy trăm Vấn Đạo tạm dừng cá nhân chém giết tụ về với nhau, mỗi một trăm người một tổ, vị trí đứng của bảy tổ tạo thành tổ hợp giống chòm sao Bắc Đẩu, bảy cột sáng phóng thẳng lên trời chiếu rọi tinh không, khí thế lăng thiên.
Đại Thất Tinh Trận cũng tương tự là một loại Chiến Trận.
Trần Tuyết Mai lần nữa ra lệnh:
-Thất Tinh Tụ Thủ.
Bảy cột sáng đổi hướng cùng chiếu về một điểm hình thành một điểm sáng, điểm sáng đó như một cái bóng đèn bắn ra vô số tia sáng nhỏ hơn, mỗi một tia sáng nhìn như vô hại nhưng thực chất lực sát thương rất khủng bố, nhất là đối với Ma Tộc.
Tia sáng chạm phải tên Ma Tộc nào tên Ma Tộc đó liền giống như bị tưới nước sôi, nơi bị chiếu sáng bốc lên khói trắng xì xèo, có vài tên yếu kém còn bị đâm thành vô số lỗ nhỏ biến mất khỏi thế giới.
Đại Ma Soái cũng tận lực triển khai Chiến Trận:
-Quần Ma Loạn Vũ, Vạn Ma Phá Thiên.
Ma khí tràn ngập tụ về tạo thành một Ma Ảnh khổng lồ che chắn cho đại quân Ma Tộc khỏi tia sáng Thất Tinh Tụ Thủ.
Chiến Trận đấu Chiến Trận, xét về phẩm cấp Quần Ma Loạn Vũ cao hơn Đại Thất Tinh Trận một bậc, đáng tiếc số lượng Ma Soái bên Ma Tộc quá ít không chống đỡ nổi, chỉ qua một lát Ma Ảnh đã bị đánh xuyên mấy lỗ, thoạt nhìn khá chật vật.
Đột nhiên, Đại Ma Soái hướng về đại quân Nam Môn quát lên:
-Các ngươi còn chờ gì nữa, mau ra tay.
Bất chấp mất đi vỏ bọc gián điệp, trong bảy trăm Vấn Đạo bỗng có ba mươi người cơ thể bành trướng, đây là dấu hiệu của tự bạo.
Cứ việc biết trước bên mình có Ma Tộc trà trộn nhưng không biết chính xác là ai, càng không ngờ số lượng gián điệp lên tới ba mươi người, Trần Tuyết Mai không kịp trở tay chỉ có thể ra lệnh:
-Triệt bỏ đại trận, bày ra phòng ngự.
-Ầm… ầm… ầm… ầm…
-Phốc… phốc…
Ba mươi Vấn Đạo tự bạo uy lực không nhỏ, khoảng cách lại rất gần, rất nhiều người không kịp phòng bị lập tức trọng thương, thậm chí có tới hơn một trăm người tử thương tại chỗ, một số khác bị chấn văng tứ tung, đại quân Nam Môn nhất thời rối loạn.
Trong chiến tranh, rối loạn là điều cấm kỵ.
Bất quá vừa rồi đại quân Ma Tộc tổn hao quá nhiều, quân số còn lại chưa tới một vạn nên không lựa chọn thừa thắng xông lên mà tiếp tục rút lui, bọn hắn biết có xông lên cũng không giải quyết hết được đại quân Nam Môn, chi bằng rút lui bảo toàn lực lượng.
Phía bên kia, thấy đại quân Ma Tộc rút lui rất nhiều người cho rằng Ma Tộc không có hậu thủ, một tên Vấn Đạo trung kì không nhịn được quát lên:
-Đuổi theo, giết sạch Ma Tộc.
Đúng lúc này, Lâm Phong lần đầu tiên ra lệnh:
-Không cần, việc cần làm bây giờ là quay trở về trấn thủ cứ điểm, ít nhất phải chắc chắn truyền tống trận không có vấn đề đề phòng hậu phương bị đánh lén.
Có người không cho là vậy nói:
-Tư đại nhân quá cẩn thận rồi, Ma Tộc thất thế, chỉ cần chúng ta đánh thẳng đến lỗ hổng thông đạo còn sợ có Ma Tộc trốn vào Nhân Giới sao?
-Đúng thế, hơn nữa nếu chúng ta là nhánh đầu tiên đuổi được Ma Tộc ra khỏi Nhân Giới nhất định sẽ nhận được khen thưởng, khả năng dành được danh ngạch cũng cao hơn a, mong Tư đại nhân hạ lệnh giết sạch Ma Tộc.
Một người lại một người muốn truy đuổi, ánh mắt Lâm Phong biến sắc lạnh nói:
-Các ngươi là đang dạy ta cách làm việc? Hay các ngươi là gian tế Ma Tộc muốn kích động chúng ta đuổi theo?
Lời này… khiến không ít người chột dạ, mấy người vừa rồi còn lên tiếng vội vàng sửa sai:
-Tiểu nhân không dám, là Tư đại nhân anh minh.
Trần Tuyết Mai phất tay giảng hòa:
-Mọi người trở về lại nói, chúng ta tạm thời đánh lui được Ma Tộc đã quá tốt rồi.
Chưa kịp quay đầu, một tiếng cười đầy mị hoặc đã vang vọng khắp tinh không:
-Các ngươi vội vàng cái gì, không ở lại bồi bản Tướng sao?
Từ phía xa, một bóng hình khoác chiến bào màu đen chậm rãi lăng không bước đến, phía sau là đại quân mười mấy vạn Ma Tộc bao gồm cả đám Ma Tộc vừa chạy trốn.
Một màn này không thể không nói quá trùng kích thị lực, mười mấy vạn đấu sáu trăm, đại quân Nam Môn không cần hiệu lệnh đã ngưng trọng xếp thành Đại Thất Tinh Trận chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Bởi vì từ câu nói kia đã cho thấy… người nọ là một tên Ma Tướng, nhưng kì quái ở chỗ ngoại hình người nọ không giống Ma Tộc mà rất giống nữ tử nhân loại.
Hơn nữa còn là một nữ tử rất đẹp với đôi mắt đen nhánh thanh thuần, cặp chân mày toát lên vẻ yêu kiều thoát tục, sống mũi cao, bờ môi nhỏ nhắn khẽ giương lên một cách cao ngạo, phối hợp với âm thanh kia khiến không ít nam nhân rục rịch lửa nóng.
Nàng… chính là Dục Tướng trong Thất Ma Tướng.
Dục Tướng cười khẽ:
-Thật là một đám hảo nam nhân a.
Lại thêm một câu nói, Đại Thất Tinh Trận liền xuất hiện xao động, rất nhiều nam nhân không nhịn được muốn xông ra hận không thể ôm cô gái kia vào lòng cưng chiều một phen.
Trần Tuyết Mai thầm than không ổn, nữ nhân này quá kinh khủng, nàng cũng chủ tu mị công nhưng nếu so với người ta thì nàng căn bản không có chút phần thắng nào, mị công của nàng mới chỉ đánh vào “tình” rồi mới đến "dục" còn người ta đã đánh thẳng vào “dục” rồi.
Dục, một loại bản năng của hầu hết sinh vật sống, mà đã là bản năng liền rất khó cưỡng lại.
Dục Tướng lần nữa lên tiếng:
-Chớ khẩn trương, cũng chớ phản kháng, rồi ai cũng được thưởng.
Nói xong, Dục Tướng giơ tay lên khẽ phất một cái, đại quân Ma Tộc ở phía sau hiểu ý từ tốn di chuyển bao vây sáu trăm Vấn Đạo, đại chiến… chuẩn bị lần nữa nổ ra.