Phạm vi Hắc Tinh Tông là cả Hắc Tinh Đấu cực kì rộng lớn, với tốc độ của Hợp Thể muốn chạy được hết các ngõ ngách Hắc Tinh Tông phải mất ba đến bốn ngày, còn nếu là Vấn Đạo thì ngắn hơn một chút, nhưng vẫn mất ít nhất một hai canh giờ.
Bất quá điều đó không đại biểu cho một khi có chuyện xảy ra Hắc Tinh Tông sẽ chậm trễ trong khâu xử lí, trên thực tế mỗi một tông phái đều có các loại truyền tống trận nhất định, nếu có vấn đề chỉ cần vài giây đã đủ để đưa người tới giải quyết rồi.
Chẳng qua sau nhiều năm bị bỏ hoang những cỗ truyền tống trận kia đã bị hư hại hoàn toàn không cách nào sử dụng hay phục chế nên người tới bắt buộc phải di chuyển theo cách truyền thống nhất, tiến từng bước một.
Lâm Phong cũng không ngoại lệ, trừ việc hắn không sợ đi nhầm chỗ, nhưng hắn phải mang theo hai người Hiên Phượng, Vũ Ngưng khiến tốc độ hơi chậm hơn so với những Hợp Thể khác.
Do vậy để tranh thủ thời gian Lâm Phong đành phải bỏ qua khá nhiều khu vực thoạt nhìn rất có khả năng còn đồ vật sót lại như Hắc Tinh Đàm, Tịnh Căn Thai, Hỏa Liên Quật,…
Cứ thế dưới tình trạng liên tục di chuyển rốt cuộc gần một ngày sau Lâm Phong cũng tới được địa phương cần đến, nơi hỏa nguyên tố nồng nặc nhất.
Từ phía xa, đập vào mắt Lâm Phong là một tòa hắc tháp hùng vĩ cao hơn trăm trượng, qua cấu trúc bên ngoài có thể đoán được tòa hắc tháp này chia thành một trăm tầng, phối hợp thêm yếu tố tông môn có lẽ nó là địa phương được Hắc Tinh Tông dùng để thí luyện đệ tử.
Đến gần hơn một chút, nhìn xuống mấy chữ được khắc trên cánh cửa ở tầng thấp nhất Lâm Phong lập tức biết được danh tự của tòa hắc tháp này, Tinh Thần Tháp.
Đáng chú ý nhất là Lâm Phong cảm nhận được một chút hương vị quen thuộc từ Tinh Thần Tháp, qua một phen dò xét từ phía xa Lâm Phong lẩm bẩm:
-Tài liệu luyện chế tháp này… khá giống Hắc Hỏa Nham Thạch, không biết Hắc Tinh Tông có liên quan gì tới Phượng không đây.
Đương nhiên, Lâm Phong tạm thời không có câu trả lời cho câu hỏi trên.
Bỏ qua chuyện Tinh Thần Tháp, Lâm Phong đảo mắt nhìn xung quanh thì thấy toàn bộ mười sáu tên Hợp Thể đều tập trung ở đây, nhưng Lâm Phong hơi ngạc nhiên ở chỗ mười sáu người kia rất bình tĩnh, mỗi người lựa chọn một góc ngồi đả tọa.
Đồng thời khoảng cách giữa mỗi người với Tinh Thần Tháp khá giống nhau, tất cả hợp lại cho Lâm Phong cảm giác mấy người kia đang chờ đợi một cái gì đó.
Bất quá trước đó mấy canh giờ Lâm Phong có cảm nhận được ba động đấu pháp cực lớn từ địa phương này truyền lại chứng tỏ đám người đã đấu với nhau rồi, chẳng lẽ Tinh Thần Tháp không bị hư hại nên bọn họ chuyển sang bắt tay với nhau nghĩ cách mở ra Tinh Thần Tháp sao?
Có suy nghĩ này Lâm Phong nói với nhị nữ phía sau:
-Theo sát ta.
Nhị nữ gật đầu, sau đó ba người cùng nhau tiến lại gần Tinh Thần Tháp để kiểm tra.
Trong quá trình tiến tới Lâm Phong luôn để ý mấy tên Hợp Thể xung quanh, tuy bọn họ che giấu rất tốt nhưng Lâm Phong vẫn biết được họ đang cười nhạo hắn, điều đó khiến Lâm Phong càng chắc chắn hơn với suy đoán rằng rất khó mở ra Tinh Thần Tháp.
Tiếp cận Tinh Thần Tháp, lúc này Lâm Phong mới có cái nhìn trực quan hơn về áp bách của Tinh Thần Tháp, thông qua tin tức thần đồng truyền về và khí tức nóng bức tản ra hắn dám khẳng định Tinh Thần Hắc Minh Diễm đang nằm trong Tinh Thần Tháp.
Lại qua ba phút thăm dò Lâm Phong đưa ra kết luận đúng thật Hắc Tinh Tháp đã bị phong bế hoàn toàn, nói cách khác người bên ngoài muốn mở tháp chỉ có một con đường duy nhất, cường công.
Lâm Phong phân phó:
-Hai nàng lui ra sau một chút đi, bất quá đừng cách ta quá xa.
Vũ Ngưng gật đầu:
-Ừm, huynh nhớ cẩn thận.
Dứt lời hai người Vũ Ngưng, Hiên Phượng lùi ra cách Lâm Phong một đoạn khoảng chừng trăm trượng, đồng thời ba người không quên bố trí thêm mấy tầng trận pháp phòng ngự cho chắc ăn.
Xong xuôi đâu vào đấy, Lâm Phong lật tay đánh ra một chỉ.
-Siêu Cấp Cửu Dương Chỉ.
-Xoẹt… phụp….
Theo tu vi càng cao, Cửu Dương Chỉ của Lâm Phong cũng càng mạnh, kết hợp thêm sức mạnh từ thần đồng gia trì hầu như đánh đâu thắng đó, nhưng lần này Cửu Dương Chỉ đánh vào cửa Tinh Thần Tháp chỉ khiến cánh cửa khẽ rung lên một cái, sau đó… ngay cả một vết tích cũng không có.
Đột nhiên…
-Xoẹt….
Từ cửa Tinh Thần Tháp bắn ra một tia sáng thoạt nhìn rất giống Cửu Dương Chỉ, không, nói chính xác hơn đây chính là một phát Cửu Dương Chỉ, nhưng màu sắc của nó lại là màu đen đặc trưng của Tinh Thần Hắc Minh Diễm và uy lực đã được đề thăng lên Vấn Đạo nhất kích.
Cảnh này khiến Lâm Phong nhớ lại màn khảo hạch trước ‘‘Đại Phản Thạch’’ ở Cực Pháp Học Viện.
Bất quá Lâm Phong không có quá nhiều thời gian hồi tưởng đã phải vội vàng dùng Siêu Cấp Hàn Băng Chỉ toàn lực chống lại Cửu Dương Chỉ ‘‘bản phản lại’’.
-Xuy xuy xuy….
Chí dương đấu chí hàn, mặc dù Siêu Cấp Hàn Băng Chỉ có uy lực không bằng Cửu Dương Chỉ ‘‘bản phản lại’’ nhưng Lâm Phong có lợi thế về đẳng cấp năng lượng, mặc kệ Tinh Thần Hắc Minh Diễm xếp hạng thứ năm trong Thiên Hỏa Bảng vẫn phải kém bản nguyên Nguyệt Hư Chi Đồng.
Cứ thế, Lâm Phong tương đối dễ dàng hóa giải được nguy hiểm đến từ Tinh Thần Tháp, có điều việc mở cửa tháp coi như thất bại, đồng thời hắn phải chịu một lượng nhỏ cắn trả từ thần đồng.
Đối với việc này, mười sáu tên Hợp Thể ở vòng ngoài hơi rung động, trước đó bọn họ đã thử cường công nên biết rõ sự lợi hại của Tinh Thần Tháp, đòn trả lại mạnh vô cùng, nếu không phải bọn họ đông người đã có người phải ngã xuống rồi.
Vậy mà một mình Lâm Phong lại ngăn cản được đòn trả lại, thậm chí nhìn qua còn không bị thương chút nào, quả nhiên kẻ từng làm mưa làm gió ở Ngũ Hành Tràng không đơn giản.
Đúng lúc này, phía trên đỉnh của Tinh Thần Tháp hiện ra một bóng người hư ảo mặc pháp bào màu đen, ‘‘bóng người’’ đó nhìn xuống Lâm Phong vuốt vuốt cằm nói:
-Có ý tứ, bất quá truyền thừa của lão phu không dành cho Hợp Thể, ngươi không cần phí công vô ích. Ồ, hai tiểu cô nương đứng sau khá hợp cách, hai ngươi có muốn thử khảo nghiệm tiếp nhận truyền thừa không?
Không đợi nhị nữ phía sau lên tiếng, Lâm Phong đã lùi về chắn trước hai người ngẩng đầu lên nói:
-Các hạ là….
Bóng người kia đáp:
-Ngươi đoán không sai đâu, lão phu là Hắc Thần Minh, ngoại hiệu Hắc Tinh Tử, đồng thời cũng là tông chủ của Hắc Tinh Tông.
Lâm Phong gật gù nói:
-Thì ra là một vị Tinh Tử. Bất quá các hạ đã bỏ mình từ lâu, đoán chừng thực lực không còn bao nhiêu làm sao có thể ngăn cản chúng ta vây công? Nếu không các hạ hãy thả ra Tinh Thần Hắc Minh Diễm cho chúng ta tự giải quyết, đổi lại chúng ta không làm phiền các hạ tìm kiếm truyền nhân, như thế nào?
Giống như vừa nghe được một câu chuyện hài, Hắc Thần Minh cười lớn:
-Tuổi trẻ ngông cuồng a, tuy lão phu quả thật chỉ còn lại một tia tàn hồn nhưng Tinh Thần Tháp được bảo tồn vô cùng hoàn hảo, ngay cả những kẻ kia cũng không làm khó được Tinh Thần Tháp thì các ngươi tính là thứ gì, không tin các ngươi cứ việc thử.
Nghe vậy Lâm Phong hơi trầm tư, hắn thực không có cách một mình phá tan Tinh Thần Tháp, thậm chí Lâm Phong nghĩ có hợp sức mười bảy người lại cũng chưa chắc phá được.
Lúc này Lâm Phong đã hiểu mấy người kia ngồi chờ cái gì, đó là chờ đám tu sĩ yếu hơn tới tham gia tranh đoạt truyền thừa, sau đó sẽ ra tay cướp lại Tinh Thần Hắc Minh Diễm từ người kế thừa.
Như vậy cách tốt nhất để chiếm được Tinh Thần Hắc Minh Diễm là để một trong hai người Vũ Ngưng, Hiên Phượng thông qua khảo hạch tiếp nhận truyền thừa, nhưng Lâm Phong không muốn làm thế, hắn có cảm giác bên trong vẫn có uẩn khúc nào đó.
Lâm Phong hỏi tiếp:
-Các hạ không sợ chúng ta chặn giết người thừa kế sao?
Hắc Thần Minh lại cười như không cười nói:
-Sợ? Ngươi đề cao bản thân quá rồi, truyền thừa của lão phu đủ biến một người trong thời gian ngắn không thua gì các ngươi, đánh không lại còn không chạy được sao. Nói không chừng đến lúc đó người phải chạy là các ngươi a.
Hai lần bị xem thường, mười sáu người Hợp Thể đang đả tọa bên ngoài cũng phải nhíu mày, nói thật đã từ rất lâu rồi bọn họ chưa bị người miệt thị qua, vậy mà hôm nay lại bị một cái tàn hồn chết không biết bao nhiêu năm không để vào mắt, cảm giác đủ khó chịu.
Nhưng phần lớn bọn họ đều tin Hắc Thần Minh không nói chơi, nếu Tinh Thần Tháp không có người điều khiển còn tốt, chứ bây giờ có Hắc Thần Minh tọa trấn bọn họ khó lòng phá được, cho dù có vây công kết quả cũng thế thôi.
Bỗng nhiên, Hồng Nghiệp đứng dậy lùi ra sau lớn tiếng nói:
-Các vị, ta có một tòa đại trận có thể phá được Tinh Thần Tháp.
Câu nói này, giống như sét đánh giữa trời quang khiến toàn bộ giật mình, kể cả Hắc Thần Minh.
Trong đó đám Hợp Thể học theo Hồng Nghiệp lập tức lùi ra xa, duy nhất chỉ có Lâm Phong vẫn đứng gần Tinh Thần Tháp, dù sao hắn không có hứng thú làm chuyện xấu chung với Hồng Nghiệp, và hắn cũng không sợ phải đấu với Hắc Thần Minh. (Từ động thái lùi ra xa đã biết là làm chuyện xấu rồi).
Đứng ở khoảng cách đủ xa, một người Hợp Thể sơ kì gọi Lăng Triều lập tức hỏi:
-Ồ, không biết Hồng đạo hữu có thể nói rõ được hơn hay không?
Hồng Nghiệp gật đầu:
-Đương nhiên. Trong một lần vô tình ta đã chiếm được một quyển trục có ghi lại một tòa đại trận ăn mòn rất khủng bố, đoán chừng có sáu thành phá vỡ được Tinh Thần Tháp. Bất quá… đại trận này yêu cầu phải huyết tế một số người mới đạt được hiệu quả cao nhất.
Nghe câu trước mọi người vô cùng hào hứng, đến câu sau thì một nửa trong đó bỗng trầm xuống, hóa ra… ngay từ đầu Hồng Nghiệp đã nhắm tới việc huyết tế mới loan ra tin tức về Tinh Thần Hắc Minh Diễm, vậy cái lệnh bài kia đơn giản chỉ là một mồi nhử.
Bất quá, tu chân giới vô cùng tàn khốc, Lục Thống cười lạnh tiếp lời:
-Chẳng phải ở đây chúng ta có gần một vạn người tình nguyện sao?
Theo kế hoạch, hai người Nghiêm Chính và Hầu Mã Thiên cũng đứng ra đồng tình:
-Chỉ cần chiếm được Tinh Thần Hắc Minh Diễm trong chúng ta sẽ có người tiến vào được Vấn Đạo, đến lúc đó cả tinh cầu đều được nhờ, đây chính là phúc lớn của Ngũ Hành Tinh, đợi ra ngoài ta sẽ tuyên dương những người tình nguyện tham gia vào việc lớn này.
Không thể không nói những lời trên quá mức ‘‘quang minh chính đại’’, từ huyết tế đã biến thành vinh quang khiến những người còn lại cũng thuận nước đẩy thuyền hùa theo:
-Tốt, ta đồng ý với biện pháp của Hồng đạo hữu.
-Ta cũng vậy.
Bên phía Lâm Phong, Hiên Phượng không nhịn được văng tục:
-Đám khốn kiếp này, bọn họ coi sinh mạng người khác là thứ gì vậy, chúng ta có nên đi thông báo cho mọi người không?
Lâm Phong lắc đầu:
-Một mình ta không giữ chân được hết toàn bộ, sớm muộn gì những người kia cũng bị bắt thôi.
Hiên Phượng bứt rứt nói:
-Chẳng lẽ chúng ta cứ trơ mắt nhìn bọn họ bị huyết tế sao?
Đối với câu hỏi này Lâm Phong chỉ trầm mặc không trả lời, nhưng thực tế hắn lại âm thầm câu thông với Hắc Thần Minh:
-Chắc các hạ nghe hết bọn họ nói cái gì rồi, và ta tin chắc các hạ hiểu bây giờ có lấy ra Tinh Thần Hắc Minh Diễm cũng không thay đổi được chuyện gì, bọn họ vẫn sẽ tiếp tục giữ kế hoạch huyết tế đề phòng bất trắc. Đã như vậy, chi bằng… chúng ta làm một giao dịch đi?