Đỉnh Phong Chí Tôn

Chương 288: Tu sửa hoàn tất




Củng cố tu vi sau khi đột phá đại cảnh giới là một chuyện thiết yếu bắt buộc phải làm nếu tu sĩ muốn đi xa hơn trên con đường tu luyện, không có ngoại lệ, ngay cả những người có Hỗn Độn Bảo Vật trợ giúp như Lâm Phong cũng không dám bỏ qua bước này.

Bởi vì mỗi khi đột phá lên một cảnh giới mới bên trong tu vi sẽ đồng thời gặp phải chất biến lẫn lượng biến.

Giữa hai cái “chất” mới là thứ làm nên sự khác biệt giữa đại cảnh giới với nhau chứ không phải “lượng”, đồng nghĩa chưa làm quen với “chất” đã vội vàng tích lũy “lượng” đề thăng cảnh giới sẽ khiến căn cơ bị lung lay.

Mà căn cơ bị lung lay đương nhiên khó có thể đi xa được trên con đường tu luyện, trừ phi gặp được kì ngộ tu bổ lại căn cơ.

Giải thích rõ ràng hơn là tu vi càng lên cao tầng bình cảnh đột phá càng vững chắc, mấu chốt để đột phá bình cảnh nằm ở chỗ đề thăng bản chất linh lực lên một độ cao tương ứng, hoặc cao hơn, nếu không ngươi sẽ bị tầng bình cảnh đó ngăn chặn không tiến thêm được bước nào.

Cụ thể nếu so sánh linh lực ở Ngưng Khí kì giống như không khí bình thường thì bình cảnh để Ngưng Khí đột phá lên Trúc Cơ giống như một tờ giấy mỏng, sau đó bình cảnh để Trúc Cơ đột phá lên Kết Đan sẽ là một xấp giấy dày, lên cao nữa bình cảnh sẽ là một tảng đá, một tấm thép,…

Ban đầu dùng không khí bình thường đục thủng một tờ giấy mỏng không khó, nhưng sau đó muốn dùng không khí để đục thủng một xấp giấy dày liền biến vô cùng khó khăn chứ đừng nói tới dùng không khí phá tan một tảng đá hay một tấm thép, gần như không có khả năng.

Từ đó muốn phá tan những tầng bình cảnh kiên cố kia ngươi phải biến linh lực “không khí” thành dạng khác phù hợp hơn với cảnh giới như là dao rọc giấy để cắt xấp giấy dày, búa lớn để đập tan tảng đá, mũi khoan để đâm xuyên tấm thép…

Đành rằng dao rọc giấy, búa lớn, mũi khoan,… là những dạng linh lực tương ứng với tu vi hiện có, nghĩa là ngươi không cần làm gì chúng nó đã tự biến đổi nhưng dao rọc giấy, búa lớn, mũi khoan,… cũng phân thành chất lượng cao và chất lượng thấp.

Chỉ có hàng chất lượng cao mới giúp ngươi dễ dàng đột phá, còn hàng chất lượng thấp khi gặp bình cảnh phải đập nhiều lần hơn, có khi trong quá trình đập tan bình cảnh cái vỡ nát lại chính là búa lớn, mũi khoan, tương đương với đột phá thất bại.

Mà hàng chất lượng cao phải trải qua tinh luyện mới thành chứ không phải cứ lấy một đống tài liệu tạp nham gom vào một chỗ liền có được một thanh búa lớn đập nát được đá hay mũi khoan xuyên phá được thép.

Đồng nghĩa có nhiều tài nguyên chưa chắc đã có thể đột phá bình cảnh, nếu không trong tu chân giới sẽ không tồn tại hai từ “bình cảnh”, trên thực tế có rất nhiều người sở hữu nhiều tài nguyên nhưng suốt đời vẫn không đột phá được bình cảnh đấy thôi.

Cũng vì lí do trên nên cái quyết định thời gian dài hay ngắn của việc củng cố tu vi là tài nguyên dùng để củng cố có phù hợp hay không chứ không phải số lượng tài nguyên được sử dụng.

Ví dụ trong trường hợp của Phượng thì Phượng dùng năng lượng từ hỏa chủng, trong khi đó hỏa chủng là gốc của Niết Bàn Cửu Phượng Anh nên Phượng chỉ cần mười ngày đã có thể vững chắc tu vi tại Nguyên Anh sơ kì, còn nếu dùng linh thạch hoặc linh khí thiên địa sẽ cần thời gian lâu hơn, có khi tốn mấy năm không phải chuyện gì lạ.

Thậm chí nếu người bình thường dùng quá nhiều linh thạch để củng cố tu vi còn đem lại rất nhiều tai họa ngầm, linh thạch chung quy chỉ là lượng, không phải chất, lượng quá nhiều sẽ dẫn tới khó khống chế làm loãng chất.

Còn trường hợp những người thông qua đoạt xá sống lại có thể liên tục dùng tài nguyên đắp lên tu vi mà không gặp trở ngại gì là vì những người đó đã quá quen với cảnh giới thấp rồi, cái họ đang làm là khôi phục chứ không phải tu luyện, cho nên không được tính là ngoại lệ.

Lúc này Tuyết cũng đang trong quá trình củng cố tu vi sau khi đột phá, cái nàng dùng để củng cố tu vi là mười hai viên đan dược ngưng tụ từ “sương mù dược hương” khi ở Ám Điện cộng thêm một đống linh đan các loại do Lâm Phong ném ra.

Cứ cho rằng nguồn gốc của “sương mù dược hương” chỉ là linh dược nhất phẩm nhị phẩm nhưng Đan Mạch không kén chọn, chỉ cần là những thứ liên quan tới “đan” hay “dược” Tuyết đều có thể biến thành đan khí thích hợp để hấp thu, từ số lượng lớn Tuyết có thể biến thành chất lượng tốt.

(Không mâu thuẫn với ý bên trên vì đan dược rất phù hợp với Tuyết).

Dưới sự phối hợp từ hai nguồn, mười ngày sau Tuyết giống như Phượng hoàn toàn củng cố tu vi vững chắc tại Nguyên Anh sơ kì, năm vòng Đan Mạch lúc đột phá có hơi “yếu ớt” do thiếu đan khí nhờ đó cũng trở nên “khỏe mạnh” hơn, Tuyết có cảm giác bây giờ nếu để nàng luyện tứ phẩm linh đan sẽ rất dễ dàng.

Đan Mạch Chủ, chính là có lợi thế như vậy trong luyện đan, căn bản không sợ không luyện ra được đan dược đồng cấp để phục dụng, nói không chừng Tuyết còn có thể vượt cấp luyện chế đan dược nữa kìa.

Ngoài ra Tuyết có một điểm khác Phượng là nàng đột phá xong khí tức Đan Mạch không có toát ra ngoài, thứ nhất Tuyết đột phá khá bình thường nên nước thuốc không có mất đi hiệu lực, thứ hai sau khi đột phá Tuyết đã phần nào “định đoạt” được nhân sinh của mình.

Mà Đan Mạch là một phần nhân sinh của nàng, Đan Mạch đã đi theo nàng từ khi sinh ra tới tận ngày hôm nay, nếu nàng muốn nàng đã có thể che giấu Đan Mạch rất hoàn mỹ, từ bây giờ không cần nước thuốc hay Lâm Phong bố trí trợ giúp Tuyết vẫn có thể qua mặt được lão tổ Hợp Thể.

Củng cố xong tu vi Tuyết bay về phía Lâm Phong mỉm cười:

-Bây giờ muội và Phượng tỷ sẽ bảo vệ huynh.

Lâm Phong thấy vậy mỉm cười đưa tay nắm lấy tay nhị nữ chân thành nói:

-Là chúng ta bảo vệ lẫn nhau.

Nghe Lâm Phong nói nhị nữ đều gật đầu biểu lộ ý tứ tán thành ý kiến, gia đình… là phải bảo vệ lẫn nhau.

Qua một phen mùi mẫn nhẹ nhàng Lâm Phong hỏi Tuyết:

-Ta cảm giác được Nguyên Anh của nàng không đơn thuần là Nguyên Anh, liệu có ảnh hưởng gì không?

Tuyết biết Lâm Phong đang lo lắng điều gì bắt đầu giải thích:

-Nguyên Anh của muội lấy Sinh Mệnh Lãnh Diễm làm gốc nhưng Sinh Mệnh Lãnh Diễm hơi khác với Niết Bàn Chi Hỏa của Phượng tỷ ở chỗ trước khi gặp muội Sinh Mệnh Lãnh Diễm đã có linh trí nhất định, sau khi được muội thu phục nó vẫn còn một điểm linh trí nhỏ nhoi.

-Tuy bây giờ Sinh Mệnh Lãnh Diễm không còn tác dụng kéo dài tuổi thọ cho muội nữa nhưng muội đã coi Sinh Mệnh Lãnh Diễm như một người bạn, cho nên muội không muốn hoàn toàn xóa đi linh trí của Sinh Mệnh Lãnh Diễm biến nó hoàn toàn thành Nguyên Anh.

-Có thể nói Sinh Mệnh Thiên Hỏa Anh của muội là một loại Nguyên Anh đặc thù vừa là Nguyên Anh vừa là Sinh Mệnh Lãnh Diễm, bất quá muội cảm thấy không có ảnh hưởng gì tới chiến đấu hay tu luyện, ngược lại còn tăng phúc cho muội không ít.

Nghe vậy Lâm Phong yên tâm hơn, Tang Thụ nói Nguyên Anh của Tuyết cũng là lần đầu tiên nó thấy nên không biết như thế nào, chỉ là trên lý thuyết Nguyên Anh không hoàn toàn là Nguyên Anh thông thường không được ổn định cho lắm Lâm Phong mới lên tiếng hỏi.

Lần này tới Phượng hỏi:

-Phải rồi, muội nhận được chỗ tốt gì nói cho tỷ nghe đi, tỷ rất nóng lòng muốn biết.

Nhìn vẻ mặt Phượng vừa tò mò vừa có ý tứ ganh đua Tuyết không chậm trễ nữa khai báo:

-Sau khi đột phá thành công muội cũng nhận được hai chỗ tốt, một là thiên phú luyện đan tăng cao, còn hai là muội có thể áp dụng thêm nhân sinh ý cảnh vào thần thông Mệnh Đan khiến cho Mệnh Đan có được lực công kích nhất định, đại ý là dưới Mệnh Đan nhân sinh của người trúng chiêu đã bị định đoạt phải tử vong.

Phượng vừa vui cho Tuyết vừa buồn cho bản thân nói:

-Tỷ thực sự ghen tị với muội đó, thiên phú luyện đan a.

Ở bên cạnh, Lâm Phong cười cười:

-Được rồi, nàng không cần như vậy, ta nghĩ nàng có thể luyện khí, đợi có cơ hội ta sẽ dạy lại cho nàng luyện khí xem sao.

Nghe vậy hai mắt Phượng lóe sáng hỏi lại:

-Thật không?

Lâm Phong nhún vai:

-Ta chỉ suy đoán thôi, không phải ngày xưa nàng đã tự luyện ra được Hắc Tháp sao, tuy nói Hắc Tháp không tinh xảo lắm nhưng nàng không có nhiều kiến thức làm được như vậy đã là rất tốt. Hơn nữa theo ta tính chất của Niết Bàn Chi Hỏa rất có lợi trong luyện khí.

Phượng cười vui vẻ tự cho ý kiến luôn:

-Xem ra sắp có một thiên tài luyện khí ra đời.

Nhìn Phượng tự luyến Lâm Phong và Tuyết lắc đầu cười cười, tuy nhiên những cái trên không phải Lâm Phong nói bậy, hắn thực sự nghĩ Phượng rất có lợi thế trong mặt luyện khí, chẳng qua chưa có cơ hội để nàng luyện tập nhiều thôi.

-Ầm ầm ầm….

Đúng lúc này, một loạt âm thanh chấn động vang lên, Lâm Phong nhìn lại thấy không gian tại địa phương mắt trận xuất hiện vặn vẹo dần biến mất nhưng không giống dấu hiệu mắt trận sụp đổ mà giống mắt trận đang khép lại hơn, có lẽ chín mươi tư người bên trong đã tu sửa mắt trận xong rồi.

Đồng thời Lâm Phong cũng biết nguy hiểm của việc cảm ngộ không gian trong lời Tang Thụ nói là cái gì, đó là khi mắt trận được tu sửa xong nó sẽ thu mình vào một tầng không gian khác, một khi cố tình nán lại bên trong sẽ bị cuốn vào không gian đó luôn.

Cái này… thực sự rất nguy hiểm a, bất quá nếu Phượng vẫn quyết định cảm ngộ Lâm Phong sẽ ủng hộ nàng, kì ngộ nào mà không đi cùng với nguy hiểm đâu, chỉ cần Phượng đừng quá cố chấp ở lại là được.

Lâm Phong nói:

-Đoán chừng mấy người kia đã có thu hoạch rồi, không biết là loại chỗ tốt gì đây. Chúng ta quay lại thôi, hai nàng không cần quá thu liễm tu vi làm gì.

-Ừm.

Nhị nữ gật đầu hiểu ý Lâm Phong không nên để người khác biết hai nàng trong mười ngày đã củng cố được tu vi hơi tản ra một chút uy áp, sau đó cả ba người cùng nhau trở về địa phương mắt trận, nhờ vào đột phá lên Nguyên Anh kì mà nhị nữ đã khống chế được Tinh Không Liên tốt hơn, tốc độ đề thăng ít nhất bốn lần, chỉ hai mươi giây đã mang theo Lâm Phong về tới nơi.

Trên thực tế Lâm Phong không cần nhị nữ mang theo, ở đây hắn chỉ đang tỏ ra không quá đặc biệt thôi chứ với lần cảm ngộ Hỗn Độn thì Lâm Phong đã quá quen với di chuyển trong tinh không, mặc kệ đó không phải thật nhưng Lâm Phong thật đã trôi nổi trong không gian vũ trụ đó rất lâu rất lâu.

Khi ba người quay lại số người đi ra từ mắt trận mới chỉ có một nửa, một nửa còn lại không phải không đi ra được mà đang nán lại với ý đồ cảm ngộ không gian pháp tắc trước khi mắt trận khép lại.

Mãi đến ba mươi giây nữa khi mắt trận chuẩn bị biến mất hoàn toàn những người còn nán lại bên trong mới chịu đi ra hết, toàn bộ chín mươi tư người không thiếu một ai an toàn trở ra, xem ra tu sửa mắt trận thật không có nguy hiểm gì.

Ngoài ra Lâm Phong thầm tính toán thời gian mắt trận cần để khép lại rơi vào khoảng một phút, cứ lấy mốc này mà tính nếu sửa nhiều một mắt trận Phượng sẽ có thêm một phút để cảm ngộ không gian phép tắc, Lâm Phong dự tính trước mắt tranh thủ tu sửa ít nhất năm mắt trận rồi tính tiếp.

Vừa trở ra, Kiều Nguyệt Nguyệt liền phát hiện điểm kì lạ ở Tuyết Phượng giật mình hỏi:

-Hai người đột phá lên Nguyên Anh rồi?

Thật ra rất nhiều người nhìn ra khí tức đột phá trên người Tuyết Phượng chứ không chỉ có Kiều Nguyệt Nguyệt, chẳng qua bọn họ không tiện hỏi hoặc không muốn hỏi, còn Kiều Nguyệt Nguyệt cũng không phải giật mình mới hỏi, nàng hỏi thế cho bên kia biết bên ta cũng có ba Nguyên Anh kì mà thôi.

Ý tứ rằng ‘‘phân chia đồng đều là các ngươi chiếm lợi thế chứ không phải chúng ta chiếm lợi thế, chúng ta là người tốt a’’.

Phượng cười cười gật đầu:

-May mắn mà thôi, ta cùng Tuyết thường xuyên tu luyện cùng nhau nên ta đột phá Tuyết cũng thuận thế đột phá theo.

Nghe thế cả đám bên liên minh Kiều Nguyệt Nguyệt nhao nhao nói mấy câu chúc mừng, đám người bên liên minh Đằng Mã Thiên dù không vui vẻ lắm cũng đành phải lên tiếng chúc mừng, bọn họ làm sao nghe không hiểu ý tứ Kiều Nguyệt Nguyệt đâu.

Thế nhưng bọn họ khá bất ngờ khi chỉ ba tháng ngắn ngủi mà cả hai người đều đột phá lên Nguyên Anh kì, hai người này… không đơn giản, nhất là mấy người bên Hồng Lưu Quốc nhận được nhiệm vụ để ý Lâm Phong càng đặt nhiều sự chú ý về chuyện này hơn.

Trở về chủ đề chính, Kiều Nguyệt Nguyệt xòe tay đưa ra năm viên đá bề ngoài hơi trong suốt nhưng bên trong là một mảnh đục ngầu lớn bằng một ngón tay nói tiếp:

-Nếu ta đếm không sai trong lúc tu sửa mắt trận tổng số linh khí kết tinh hai bên thu thập được là năm mươi ba viên, con số này có hơi lẻ, ta đề nghị chia cho Lâm đ*o hữu trước một viên, năm mươi hai viên còn lại hai bên chia đều, không biết Đằng đạo hữu và Tống đạo hữu có ý kiến gì không?

Đằng Mã Thiên ra vẻ hào sảng nói:

-Không có vấn đề, đây là Lâm đ*o hữu nên được.

Sau đó từng người từng người lấy ra viên đá gọi là ‘‘linh khí kết tinh’’ giao cho đội trưởng hai bên, tính ra bên Đằng Mã Thiên chiếm được nhiều hơn bên Kiều Nguyệt Nguyệt năm viên, tỉ số hai mươi chín hai mươi tư, đoán chừng Nguyên Anh dễ thu ‘‘linh khí kết tinh’’ hơn Kết Đan.

Lại qua phân chia một phen mỗi bên chiếm được hai mươi sáu viên ‘‘linh khí kết tinh’’ rồi đội trưởng phân phát trước cho những thành viên có đóng góp mỗi người một viên.

Những người không có đóng góp thì dựa theo hình thức bốc thăm phân chia số còn dư, cuối cùng Phượng bộc phát may mắn chiếm được một viên, cộng thêm một viên trong tay Lâm Phong thì Lâm Phong có tổng cộng hai viên ‘‘linh khí kết tinh’’.

Phân chia xong xuôi Đằng Mã Thiên mở miệng:

-Lần này hợp tác với Kiều đạo hữu rất vui vẻ, bất quá ta nghĩ chúng ta vẫn nên tách ra thì hơn.

Kiều Nguyệt Nguyệt không có ý định níu kéo nói:

-Vậy chúng ta chia tay tại đây, hy vọng tương lai chúng ta sẽ có cơ hội tiếp tục hợp tác.

Nói thêm một hai câu khách khí nữa hai bên liên minh mỗi bên chia ra một hướng khác nhau di chuyển, sau lần này mọi người đều có ý định tu sửa mắt trận trước cái khác tính sau, dù sao ‘‘linh khí kết tinh’’ là một loại tài nguyên tu luyện rất tốt, nhanh nhanh chiếm đoạt mắt trận mới là chính đạo.