Diệt sát Tham Tướng, thu về mảnh vỡ hỗn độn chi tâm nhưng Lâm Phong không vui vẻ chút nào, ánh mắt trào phúng cùng lời Tham Tướng nói trước khi chết để lại cho Lâm Phong rất nhiều suy nghĩ.
Có lẽ Tham Tướng muốn làm hắn lung lạc đạo tâm mới nói cho hắn nghe nhưng không thể phủ nhận rằng những lời nói đó chẳng khác nào đã gián tiếp chứng minh suy đoán của Lâm Phong - người bày kế tám chín phần mười là Ma Vương, chỉ có Ma Vương mới có thể dễ dàng tác động vào Tham Tướng nhất.
Sở dĩ Lâm Phong không dám nói mười thành chắc chắn vì hắn tiếp xúc với thế giới này quá ít, tri thức thiếu hụt quá nhiều, trong ba kiếp sống người có đẳng cấp cao nhất Lâm Phong biết được là Ma Vương cũng không rõ Ma Vương nằm ở đẳng cấp nào, thậm chí Lâm Phong còn chưa gặp qua Ma Vương mà chỉ biết qua lời Oán Tướng kể lại.
Như vậy làm sao biết được hiện tại có người nào mạnh ngang ngửa hay mạnh hơn Ma Vương có khả năng nhúng tay vào tính toán hay không, ít nhất trong quá khứ từng có, nếu không Ma Vương đã không bị phong ấn.
Không biết… không có nghĩa là không có, không gặp qua… cũng không có nghĩa là không bị người tính kế, quan điểm này dù là trong giới khoa học hay giới tu chân đều không bao giờ sai.
Bất quá có một điều chắc chắn rằng người đứng sau bức màn là ai đi nữa thì người đó đều mong muốn hắn sẽ gom đủ mảnh vỡ hỗn độn chi tâm tạo thành hoàn chỉnh hỗn độn chi tâm, có lẽ khi hỗn độn chi tâm được hoàn chỉnh người đó sẽ ra tay cướp lại hỗn độn chi tâm, từ khi còn ở Tu Nghệ Cầu Ma Vương đã muốn thu phục hỗn độn chi tâm rồi.
Đương nhiên vế sau chỉ là suy đoán còn mục đích cụ thể tại sao người đó muốn làm như vậy Lâm Phong không rõ ràng lắm, Lâm Phong chỉ biết đây không phải cái gì tốt lành, đánh chết Lâm Phong cũng không tin người đó muốn giúp hắn thu về hoàn chỉnh hỗn độn chi tâm.
Bởi vì… Lâm Phong có cảm giác hắn đang bị người khác “khống chế” thông qua hỗn độn chi tâm, loại cảm giác này vô cùng mãnh liệt.
Nói thật sau khi trảm hết vận mệnh chi tuyến Lâm Phong cảm thấy vô cùng thoải mái giống như đã thoát khỏi hết tất cả ràng buộc khiến Lâm Phong chưa từng nghĩ tới trường hợp hắn vẫn bị khống chế, nhưng hai từ “đáng thương” trong miệng Tham Tướng cộng thêm những gì trải qua ở Ám Lâm đã khiến Lâm Phong thay đổi suy nghĩ.
Xem ra trảm hết vận mệnh chi tuyến chỉ có thể giúp hắn thoát ra khỏi khống chế của Thiên Đạo chứ chưa hoàn toàn thoát khỏi trói buộc bị người khác khống chế số mệnh, Thiên Đạo tuy mạnh nhưng bị hạn chế rất nhiều thủ đoạn, còn Ma Vương hay đại năng giả gì đó vẫn có thể tác động vào vận mệnh của hắn được.
Trên thực tế đúng như Lâm Phong nghĩ, trảm hết vận mệnh chi tuyến đồng nghĩa không ai có thể trực tiếp tác động đến vận mệnh của Lâm Phong nhưng gián tiếp tác động không phải không được, chỉ cần có thủ đoạn đủ mạnh và trong tình huống nhất định liền có thể gián tiếp tác động vào vận mệnh của bất kì ai.
Bằng chứng rõ ràng nhất là Lâm Phong may mắn hết lần này đến lần khác khi tới Ám Lâm, Ma Vương có thể tác động đến Tham Tướng kéo theo một loạt hành động của Lâm Phong cũng có thể xem là đã tác động đến Lâm Phong rồi.
Bất quá nếu chỉ tác động được đến Tham Tướng còn chưa đủ khiến cho tất cả mọi việc suôn sẻ như vậy, chỉ cần một cái may mắn không xảy ra Tham Tướng sẽ thoát được ngay, Lâm Phong dám chắc người kia có thể thông qua một thứ gì đó tác động đến cả hắn khi hắn bước chân vào Ám Lâm.
Mà thứ có thể gián tiếp tác động lên Lâm Phong chỉ có thần đồng hoặc hỗn độn chi tâm vì hai thứ này đi theo hắn từ kiếp sống ở Tu Nghệ Cầu sang kiếp sống hiện tại, giữa hai cái Lâm Phong nghiêng về hỗn độn chi tâm hơn, dù sao thần đồng đã chân chính nhận hắn làm chủ, hỗn độn chi tâm thì chưa.
Lại nói hỗn độn chi tâm trong cơ thể hắn là đoạt từ trong tay Ma Vương, có bị Ma Vương làm chút tay chân cũng là chuyện bình thường.
Từ đó Lâm Phong sinh ra do dự… không biết có nên thu mảnh vỡ hỗn độn chi tâm vào cơ thể để hoàn chỉnh hỗn độn chi tâm hay không, đây không phải Lâm Phong sợ “âm mưu” của Ma Vương, trước đó Lâm Phong đã có suy đoán mà vẫn đưa ra quyết định đoạt mảnh vỡ hỗn độn chi tâm đấy thôi.
Chẳng qua bây giờ có thêm suy đoán bị “kiểm soát” nên Lâm Phong mới do dự, nếu suy đoán chính xác thì ngày nào còn hỗn độn chi tâm trong người ngày đó Lâm Phong còn nằm trong sự kiểm soát của người khác, lúc bình thường không có những yếu tố nhất định Lâm Phong sẽ không bị người thao túng nhưng hắn không thể trốn tránh đề phòng mãi được, chỉ cần một chút lơi là cũng đủ để Lâm Phong vạn kiếp bất phục.
Nhưng hỗn độn chi tâm là khởi điểm của Thiên Biến Vạn Hóa Pháp, bỏ đi hỗn độn chi tâm chỉ dựa vào hỗn độn đan điền tạo từ hỗn độn song thạch thai Thiên Biến Vạn Hóa Pháp sẽ yếu đi nhiều lắm, đồng nghĩa con đường tu luyện tương lai sẽ biến khó khăn vô cùng.
Một bên là cơ duyên leo tới đỉnh phong, một bên là tự do, cả hai đều vô cùng quan trọng đối với Lâm Phong, nói Lâm Phong không do dự là không thể nào, quá khó để đưa ra lựa chọn.
Tam nữ ở bên cạnh không biết tại sao Lâm Phong trầm tư nhưng không ai hỏi nhiều, ba nàng biết có hỏi cũng không giải quyết được vấn đề, việc ba nàng có thể làm là im lặng đứng một bên chờ đợi ủng hộ Lâm Phong, ít nhất sự có mặt của ba nàng có thể giúp Lâm Phong về mặt tinh thần.
Một lúc sau Lâm Phong hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt lộ ra vô cùng kiên định, nếu chỉ vì sợ hãi từ bỏ hỗn độn chi tâm vậy lần sau hắn phải từ bỏ cái gì nữa, thần đồng hay người bên cạnh, từ bỏ… không phải thói quen của Lâm Phong.
Nghĩ thông suốt điểm này Lâm Phong quyết định thu phục hỗn độn chi tâm, một khi hỗn độn chi tâm chân chính nhận hắn làm chủ chắc chắn sẽ đem lại cho hắn rất nhiều lợi ích, tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn, đồng thời có lẽ sẽ giảm thiểu được khả năng bị khống chế.
Cứ như vậy Lâm Phong sẽ có tư cách bảo trụ những gì thuộc về hắn, trừ phi hắn chết nếu không sẽ không ai có thể đoạt đi được bất cứ thứ gì từ hắn, Ma Vương là như vậy, người mạnh hơn Ma Vương… cũng là như vậy.
Không hề do dự, không hề sợ hãi thêm một giây nào nữa, khí thế trên người Lâm Phong không phải vì đệ thập trùng thiên hay bất cứ thứ gì gia trì tự động dâng cao, một cỗ tự tin bộc phát so với trước đó mãnh liệt hơn vô số lần, bên cạnh cỗ tự tin ấy còn là một sự kiêu ngạo bất khuất, hắn kiêu ngạo vì chính bản thân mình.
Hỗn độn chi tâm là bảo vật của thiên địa lại như thế nào, trong mắt Lâm Phong bản thân hắn còn có giá trị hơn hỗn độn chi tâm nhiều, hỗn độn chi tâm cần hắn mới đi theo hắn chứ hắn chưa từng cầu xin hỗn độn chi tâm phải đi theo hắn, hỗn độn chi tâm không nhận hắn làm chủ thì hắn sẽ thu phục hỗn độn chi tâm làm tôi (tôi tớ).
-Các ngươi có tự tin sắp đặt ta vào âm mưu, có lòng tin cướp về hỗn độn chi tâm từ tay ta, lại có thể thông qua hỗn độn chi tâm gián tiếp tác động tới ta thì như thế nào, ngươi có tự tin của ngươi ta cũng có tự tin của ta, dù cho đây có là sắp đặt của các ngươi thì hỗn độn chi tâm vẫn do ta tự đoạt được chứ không phải các ngươi bố thí.
-Một ngày nào đó… ta sẽ vượt qua các ngươi, ta sẽ đập tan toàn bộ kế hoạch khốn kiếp của các ngươi, để các ngươi hối hận vì tạo cho ta cơ hội thu về hoàn chỉnh hỗn độn chi tâm, ta sẽ cho các ngươi biết… ai mới là người thắng cuối cùng.
-Hỗn độn chi tâm, ngươi cam lòng bị người khác lợi dụng sao, nếu ngươi không cam lòng thì đến đây đi, ta không biết tại sao ngươi lại chọn ta nhưng bây giờ ta mới là người chọn ngươi, cùng ta ngươi sẽ trở nên hoàn chỉnh, cùng ta… ngươi sẽ vượt qua hai món hỗn độn bảo vật khác, cùng ta… ngươi sẽ vượt qua cả bản thân ngươi đã từng.
-Ta muốn ngươi chính thức nhận ta làm chủ nhân, nếu không, ta không cần ngươi.
Khí thế dâng cao, nội tâm gào thét, Lâm Phong để cho hỗn độn chi tâm tự mình quyết định, Lâm Phong đã nói rõ hắn không cần hỗn độn chi tâm, nếu hỗn độn chi tâm lựa chọn ở lại hắn sẽ tiếp tục thu thập mảnh vỡ hỗn độn chi tâm giúp hỗn độn chi tâm hoàn chỉnh trở lại.
Còn nếu hỗn độn chi tâm không nhận hắn làm chủ hắn sẽ dùng lực lượng thần đồng cưỡng ép hỗn độn chi tâm đi ra ngoài, khi ở Tu Nghệ Cầu thần đồng có thể đánh phá hỗn độn chi tâm một lần thì bây giờ thần đồng vẫn có thể làm được, một là chọn hắn, còn hai… tìm nhà mới mà ở, hắn không rảnh chăm sóc một thứ không thuộc về mình.
Đây không phải Lâm Phong nói chơi hay hù dọa hỗn độn chi tâm mà hoàn toàn là lời nói thật lòng, Lâm Phong chỉ lo lắng cho những gì bên cạnh hắn, đối với những thứ khác Lâm Phong đều không quan tâm, thậm chí có phần lãnh khốc vô tình, hỗn độn chi tâm cũng không ngoại lệ, đã muốn theo hắn phải hoàn toàn lấy hắn làm chủ, nhận chủ nửa vời thì biến đi.
Dù cho hỗn độn chi tâm có là bảo vật kinh thiên Lâm Phong cũng sẽ không chứa chấp một kẻ “hai mang”, không cần biết đó là vô tình hay cố ý Lâm Phong đều không chấp nhận một thứ như vậy ở trên người, trừ phi hỗn độn chi tâm chính thức nhận hắn làm chủ nhân trở thành “người bên cạnh hắn”.
Lúc này hỗn độn chi tâm trong cơ thể bị khí thế cùng lời nói của Lâm Phong làm cho rung động, hỗn độn chi tâm bị vỡ thành nhiều mảnh nhưng mảnh trong người Lâm Phong là gốc của cả hỗn độn chi tâm, nó có linh tính nhất định hiểu được những gì Lâm Phong muốn biểu đạt. (Linh tính không phải linh trí nhé).
Bất quá cái khiến hỗn độn chi tâm rung động không phải dụ hoặc trong lời Lâm Phong mà là ý nghĩ không giống ai của Lâm Phong, trên thực tế hỗn độn chi tâm không để ý tới những dụ hoặc đó cho lắm, linh tính không phải thứ nghĩ đến lợi ích nhiều mà linh tính đại biểu cho một loại cảm giác nhiều hơn.
Cái không giống ai đầu tiên để hỗn độn chi tâm ấn tượng nhất về Lâm Phong là ngay lần gặp mặt đầu tiên Lâm Phong đã lựa chọn đánh nát nó, tuy lúc đó nó bị đánh nát thành hỗn độn chi khí thật nhưng đồng thời Lâm Phong đã vô tình giải thoát cho nó khỏi vòng vây của Ma Vương.
Từ đó linh tính của nó mách bảo rằng Lâm Phong là người vô cùng thích hợp làm chủ nhân của hỗn độn chi tâm hơn cả những chủ nhân trước đó, kể cả Đại Giới Chủ phong ấn Ma Vương là chủ nhân được công nhận gần nhất cũng không đem lại cho nó cảm giác này nên nó mới lựa chọn cùng Lâm Phong chuyển thế.
Hiện tại lại một lần nữa Lâm Phong làm ra hành động không giống ai… Lâm Phong muốn đuổi nó đi.
Lần trước Lâm Phong không biết hỗn độn chi tâm ra tay đánh nát nó còn hiểu được, bây giờ Lâm Phong biết rõ hỗn độn chi tâm có tác dụng như thế nào vẫn đuổi nó đi là ý tứ gì, mấy người trước đó được nó chấp nhận có kẻ nào không tìm cách để được chấp nhận đâu, duy nhất chỉ có Lâm Phong mới có ý nghĩ này.
Nếu là người khác nói ra những lời kia hỗn độn chi tâm sẽ rời đi ngay, tuy nhiên Lâm Phong nói ra lại khiến nó do dự, dù sao nó đã có ý định nhận Lâm Phong làm chủ nhân từ trước, chẳng qua nó muốn sau khi hoàn chỉnh mới chính thức nhận chủ.
Bởi vì nếu không tập hợp đủ các mảnh vỡ đã chính thức nhận chủ nó buộc lòng phải đơn phương cắt đứt mối quan hệ với những mảnh hỗn độn chi tâm còn lại, đồng nghĩa sau này có thu về được các mảnh vỡ nó cũng khó mà đạt tới mức hoàn chỉnh, không hoàn chỉnh thì nó đâu còn là hỗn độn chi tâm nữa.
Những thứ này Lâm Phong đều không biết, mà dù có biết hắn cũng không thay đổi quyết định, hắn có niềm tin thực hiện được những gì hắn nói.
Hiện tại Lâm Phong muốn hỗn độn chi tâm chân chính nhận chủ khiến nó buộc phải chọn một trong hai con đường, rời đi tìm chủ nhân khác hoàn thiện chính mình hoặc đi theo Lâm Phong trở thành một “hỗn độn chi tâm hoàn toàn mới”, mới ở đây có thể là thiếu hụt cũng có thể là hoàn mỹ hơn cả ban đầu.
Thông thường những loại bảo vật có linh tính sẽ lựa chọn con đường thứ nhất vì con đường thứ hai mang quá nhiều mùi vị đánh cuợc không phù hợp với bản chất linh tính của bảo vật, chúng nó chỉ cần hoàn chỉnh chứ không cần hoàn mỹ hơn.
Đặc biệt là hỗn độn bảo vật lại càng như vậy, bản thân hỗn độn bảo vật đã là bảo vật hoàn mỹ nhất của một giới làm sao hoàn mỹ hơn được nữa, điều Lâm Phong hứa hẹn quá mức xa vời, căn bản không thể thực hiện được.
Nhưng không hiểu sao hỗn độn chi tâm lại có cảm giác… Lâm Phong sẽ làm được, cho nên… nó lựa chọn con đường thứ hai, trước đó nó còn hưng phấn thúc giục Lâm Phong thu về mảnh vỡ hỗn độn chi tâm thì bây giờ nó đã không thèm hấp thu mảnh vỡ hỗn độn chi tâm trên tay Lâm Phong nữa.
Ngược lại hỗn độn chi tâm trong cơ thể Lâm Phong chủ động cắt đứt mối liên hệ giữa nó với các mảnh vỡ, nó lựa chọn chỉ một mình nó trở thành trái tim Lâm Phong, nó… đã thay thế cho trái tim của Lâm Phong, và trái tim của Lâm Phong… cũng chính là một viên hỗn độn chi tâm hoàn toàn mới.
P/s: Khi đọc tiêu đề các bạn có suy đoán ra nội dung chương không, bất quá... theo ta nghĩ các bạn đều đoán hơi sai có phải không, hắc hắc.