Đỉnh Phong Chí Tôn

Chương 235: Ám điện mở ra




Giải quyết xong hai huynh đệ Dương Lưu Phong Lâm Phong bắt tay vào bố trí đường lui, trải qua nửa canh giờ Lâm Phong dùng một đống tài liệu cao cấp cùng với bốn vạn hạ phẩm linh thạch làm năng lượng duy trì trận pháp đã hoàn thành một tòa tam phẩm truyền tống trận tạm thời.

Qua thêm nửa canh giờ nữa Lâm Phong khắc cho mỗi người một tấm lệnh bài truyền tống có chứa linh hồn ấn kí của hắn và Tang Thương chi lực đề phòng trường hợp có người ngăn cản truyền tống hắn mới yên tâm, Tang Thụ hiện tại chưa khôi phục hoàn toàn nhưng mấy loại chuyện hỗ trợ này Tang Thụ vẫn làm được.

Sau khi kiểm tra mọi thứ đã đầy đủ Lâm Phong mang theo tam nữ đi tới Ám Điện, lần này Lâm Phong không đứng phía xa quan sát mà quyết định lao thẳng vào vòng chiến phá hủy màn sáng, hành động của bốn người Lâm Phong trong mắt người khác không có gì bất thường, chim chết vì mồi, người chết vì tiền a.

Chỉ có một vài người nhãn lực cao như Nguyên Thiên, Lưu Linh biết hai huynh đệ Dương Lưu Phong bám theo nhị nữ khá thắc mắc khi thấy bốn người Lâm Phong gia nhập vòng chiến, nhị nữ trở về vậy hai huynh đệ Dương Lưu Phong đâu rồi, họ không hề nghĩ tới chuyện hai huynh đệ Dương Lưu Phong bị bốn người Lâm Phong xử lí.

Ba cái Kết Đan viên mãn cộng thêm một Kết Đan hậu kì giết được hai huynh đệ Dương Lưu Phong nổi tiếng có thể phối hợp lẫn nhau bày ra chiến lực Nguyên Anh hậu kì sao, có lẽ hai huynh đệ Dương Lưu Phong phát hiện bảo vật khác nên đổi mục tiêu, dù sao ở đây có tới sáu Nguyên Anh hậu kì, hai huynh đệ Dương Lưu Phong có ở lại cũng không chiếm được thứ tốt nhất.

Có loại ý nghĩ này không ai chủ động chạy tới làm phiền bốn người Lâm Phong, màn sáng đã sắp vỡ, tranh thủ thời gian phá màn sáng chiếm tiên cơ tranh đoạt bảo vật mới là chính đạo.

Về phần Lâm Phong đến gần công kích không phải vì tranh đoạt bảo vật, hắn biết khi màn sáng vỡ nát chắc chắn sẽ xảy ra đại sự không tốt, càng đứng gần càng nguy hiểm nhưng hắn không thể chỉ đứng phía xa quan sát được, nếu có biến cố hắn sẽ là người giải quyết biến cố này.

Bởi vì thoạt nhìn màn sáng kia giống với màn sáng bảo hộ nhưng Lâm Phong có loại cảm giác… màn sáng đó không phải màn sáng bảo hộ mà là màn sáng phong ấn, tác dụng của màn sáng phong ấn không cần nói cũng biết… nó đang phong ấn một thứ gì đó khó giết chết, giết được thì đâu cần phong ấn làm gì.

Khả năng lớn… bên trong Ám Điện đang phong ấn một tên Ma Tướng hoặc Ma Binh gì đó tay sai của Ma Vương.

Cơ sở để Lâm Phong đưa ra loại suy đoán này là khí tức dễ chịu Ám Điện tản ra Lâm Phong vô cùng quen thuộc, hỗn độn chi khí, tuy tia hỗn độn chi khí trong đó đã bị cải biến đến mức nhị nữ thường xuyên được nhận hỗn độn chi khí từ Lâm Phong cũng không nhận ra nhưng Lâm Phong có hỗn độn chi tâm, chỉ cần có liên quan tới hỗn độn chi khí Lâm Phong sẽ nhận ra được.

Liên hệ với kiếp trước ở Tu Nghệ Cầu có người dùng hỗn độn chi tâm phong ấn Ma Vương thì ở đây có người dùng hỗn độn chi khí phong ấn Ma Tướng không có gì lạ.

Nếu suy đoán của Lâm Phong không sai thì người có thể ngăn chặn thảm họa xảy ra khi Ma Tướng được giải phong ấn chỉ có duy nhất một mình hắn, đừng nhìn ở đây có ba nghìn người Kết Đan viên mãn trở lên nhưng nếu không có phương pháp đặc biệt tất cả chỉ là huyết thực trong miệng Ma Tướng mà thôi.

Đương nhiên Lâm Phong không có tốt đến mức có ý tứ đứng ra làm đấng cứu thế cứu đám đệ tử thiên tài ở Ám Lâm mà hắn làm việc này vì chính bản thân.

Oán Tướng có thể dựa vào oán hận khôi phục bản thể ai có thể nói trước được tên Ma Tướng đang bị phong ấn không thể dựa vào hấp thu ba nghìn người ở đây khôi phục tu vi, đám người này không chết bản thân Lâm Phong mới được an toàn.

Đồng thời đã muốn ra tay phải lựa chọn thời khắc Ma Tướng yếu nhất – thời khắc màn sáng bị phá vỡ, thời gian Ma Tướng thoát ra càng dài Lâm Phong càng bất lợi, tuy Ma Tướng không thể khôi phục tới Hóa Thần kì khi còn trong Ám Lâm nhưng chỉ cần Ma Tướng khôi phục tới Nguyên Anh viên mãn Lâm Phong liền thua rồi.

Lâm Phong đã từng chứng kiến sự quỷ dị của Oán Tướng, một Ma Tướng là người có thể thao túng cả tinh cầu làm sao có thể đơn giản được, tu vi ngang nhau nhưng Ma Tướng nằm ở một đẳng cấp hoàn toàn khác so với tu sĩ, một Ma Tướng Nguyên Anh viên mãn sợ rằng có thể giết luôn Hóa Thần viên mãn.

Đã vậy tại sao Lâm Phong không ngăn cản mà còn ra tay công kích màn sáng?

Đáp án rất đơn giản, Lâm Phong có một ý định điên cuồng, hắn muốn trảm Ma Tướng, hắn đặt cược vào khả năng tên Ma Tướng đang bị phong ấn tình trạng giống với Oán Tướng bị thương nặng chưa khôi phục được bao nhiêu, ở Tu Nghệ Cầu Lâm Phong không có thực lực đánh giết Oán Tướng, hiện tại gặp một Ma Tướng trọng thương làm sao có thể bỏ qua.

Người khác giết không được Ma Tướng không có nghĩa Lâm Phong không giết được, người khác không có thần đồng còn Lâm Phong có, Lâm Phong có thể dùng một phần Vũ Trụ Chân Tủy đánh thức thần đồng trong chốc lát, chỉ cần canh thời điểm chuẩn xác Lâm Phong có thể nhất kích tất sát Ma Tướng.

Lại nói… Lâm Phong có muốn cũng vô lực ngăn cản, hắn không có cách giết sạch ba nghìn người ở đây, mỗi người ném một chiêu Lâm Phong đủ chết rồi a, phương án đột phá kéo tới thiên kiếp giết sạch tất cả có thể thực hiện nhưng Lâm Phong tạm thời bỏ phương án này sang một bên, đột phá phải cần linh khí nhiều lắm, Lâm Phong không tin tưởng loại linh khí ở Ám Lâm.

-Răng rắc…. răng rắc….

Một loạt âm thanh thanh thúy vang lên, bằng mắt thường có thể thấy được màn sáng bao phủ Ám Điện đã xuất hiện vô số vết nứt chấn động kịch liệt, đoán chừng qua vài lần công kích nữa màn sáng sẽ vỡ vụn, lối vào Ám Điện sẽ được mở ra. Nguyên Thiên hét lớn:

-Tiếp tục công kích.

Không cần Nguyên Thiên lên tiếng ba nghìn người đã tiếp tục phát động công kích, sáu ngày liên tục công kích chính là vì giây phút này.

Thậm chí ba nghìn người không chỉ công kích mà trong lúc “vô tình” còn trái ý Nguyên Thiên tiến lại gần Ám Điện không ít, hiện tại trong đầu tất cả mọi người chỉ có một ý nghĩ duy nhất, tranh thủ cơ hội cướp đoạt rồi tính sau, đắc tội hay không đắc tội đã không còn quá nhiều ý nghĩa.

Nguyên Thiên cũng không tính toán tâm tư của đám người này, hắn đúng là người mạnh nhất ở đây nhưng không dám làm quá, đứng ra thống lĩnh ba nghìn thiên tài cao ngạo trong sáu ngày đã phi thường tốt rồi, lúc này là lúc giả vờ không biết gì chú tâm vào cướp đoạt, hắn có lòng tin sẽ chiếm được thứ tốt nhất trong Ám Điện.

-Răng rắc… răng rắc….Bang.

Dưới sự điên cuồng công kích của ba nghìn tu sĩ, màn sáng phong ấn không chịu nổi tan vỡ, một cỗ khí tức hỗn độn không thuần túy bằng hỗn độn chi khí trong cơ thể Lâm Phong nhưng nồng nặc hơn ban đầu rất nhiều trong nháy mắt này tràn ra mãnh liệt, mỗi một tu sĩ đang ở bình cảnh liền có cảm giác… tu vi rục rịch muốn đột phá.

Có điều không có ai nhân cơ hội này ngồi xuống tu luyện, tất cả cứ để mặc đợt hỗn độn chi khí tản ra, thậm chí còn không thèm suy nghĩ khí tức này là cái gì đã lao vào Ám Điện, mục tiêu của bọn họ chỉ có bảo vật ở bên trong Ám Điện, vào sớm một bước sẽ có cơ hội chiếm nhiều hơn người khác một phần.

Khi vừa bước vào tất cả đều hít vào một ngụm lãnh khí… trước mặt bọn họ quả nhiên là một núi siêu cấp bảo vật so với tưởng tượng của họ còn khoa trương hơn, linh đan pháp đan tứ phẩm ngũ phẩm rơi đầy đất, từng món pháp bảo linh bảo lóe ra hào quang chói lòa bị vứt lung tung, công pháp địa giai thiên giai nhiều vô kể...

Một giây sau toàn bộ ba nghìn tu sĩ đã bị lòng tham làm mờ mắt lao lên cướp đoạt, họ không nghĩ tới tại sao bảo vật trong Ám Điện lại được bảo tồn kĩ lưỡng không chút sứt mẻ sau nhiều năm bị bỏ hoang, chỉ nhìn tinh thú linh dược bên ngoài đã biết Ám Lâm căn bản không có người sống rồi.

Có lẽ họ nghĩ tới đấy nhưng đối mặt với bảo vật có ai lại có thể kiềm lòng được, nhất là bảo vật ở đây không giống giả tạo, họ có thể sờ được, có thể cảm nhận được ba động bên trong bảo vật, đống này là bảo vật một trăm phần trăm, so với vàng thật còn phải thật hơn.

Thế là một vòng hỗn chiến giữa các Kết Đan viên mãn nổ ra, từng quang mang pháp thuật không ngừng được đánh ra, có người bị vài người vây công nổ tan xác, rất nhiều tiếng kêu thảm thiết vang lên, chỉ trong nháy mắt đã có mấy chục Kết Đan viên mãn ngã xuống.

Về phần Nguyên Anh kì không thèm thu thập bảo vật ở vòng ngoài chút nào đã thi nhau phóng vào sâu hơn trong Ám Điện, không phải họ không có lòng tham mà là lòng tham của họ lớn hơn, nhìn thôi đã biết bảo vật ở vòng ngoài bị người ta coi là rác rưởi, thứ tốt hơn đều nằm ở trung tâm Ám Điện.

Duy nhất chỉ có Lâm Phong và tam nữ hơi khựng lại một chút không vội đi vào, vừa rồi một đợt hỗn độn chi khí tràn ra có một phần tự động chui vào người hắn, hỗn độn chi tâm trong cơ thể hắn dường như cảm nhận được “cái thiếu hụt” đang không ngừng thúc giục Lâm Phong tìm kiếm khởi nguồn của hỗn độn chi khí.

Đồng thời hỗn độn chi tâm còn tự hành lôi kéo toàn bộ đợt hỗn độn chi khí vừa rồi vòng trở lại không cho chúng nó tràn ra bên ngoài với ý đồ muốn hấp thu tất cả, tuy nhiên Lâm Phong lại gửi cho hỗn độn chi tâm một ý nghĩ không nên hấp thụ mà chỉ gom hỗn độn chi khí lại để đó, Lâm Phong có dự tính riêng của mình.

Hỗn độn chi tâm lần này nghe lời Lâm Phong chỉ kéo hỗn độn chi khí lại vờn quanh Ám Điện tạo thành một “vòng bảo hộ” mới bằng hỗn độn chi khí, không ai phát hiện ra được hành động này của Lâm Phong, mọi người đang tranh đoạt bảo vật làm gì thừa sức chú ý tới một Kết Đan viên mãn cơ chứ.

Lúc này Lâm Phong đã chắc chắn rằng hỗn độn chi tâm chưa nhận hắn làm chủ hoàn toàn bởi vì hỗn độn chi tâm có thiếu hụt, không biết thiếu hụt nhiều hay ít nhưng ít nhất đang có một mảnh hỗn độn chi tâm đang ở đây, quả nhiên Ám Lâm mở ra là do hỗn độn chi tâm thức tỉnh dẫn đến, có lẽ trong đó có một phần là âm mưu, đồng dạng Ám Lâm chính là cơ duyên của Lâm Phong.

Một cơ duyên cực lớn, không chắc sẽ thu được hoàn chỉnh hỗn độn chi tâm nhưng sẽ tiến thêm một bước trong việc hoàn thiện hỗn độn chi tâm, và có thể nhờ điều này mà hắn sẽ đột phá lên được Nguyên Anh hắn mong muốn, Hỗn Độn Nguyên Anh.