Đỉnh Phong Chí Tôn

Chương 198: Thương lượng




-Ngươi biết gì không, Phong Quân đế quân dẫn theo đội hình hùng hậu tới Lâm gia cướp đoạt bảo vật lại bị Lâm gia quát lui.

-Cái gì, không thể nào, không phải Phong gia luôn đè đầu cưỡi cổ tứ đại gia tộc khác sao, lại nói Lâm gia có bảo vật gì xuất hiện mà đến cả Phong Quân phải tự mình đến cướp.

-Nghe đồn một tháng trước Lâm gia bế môn sau đó liền thu được bảo vật, Lâm gia dựa vào bảo vật này chuẩn bị xưng bá thiên hạ rồi, không tin ngươi có thể đi hỏi, chuyện này rất nhiều người tận mắt chứng kiến.

-Chiêu này của Lâm gia quả nhiên đủ độc, mở cửa Lâm Thành không hạn chế nhân số hóa ra lại là muốn có người truyền tin miễn phí a.

-Aizz, không ngờ ta vừa mới bế quan mấy ngày mà nhiều chuyện xảy ra như vậy, hy vọng Phong Quốc không nổi lên nội chiến nếu không tu sĩ cấp thấp như chúng ta sống không nổi.

Rất nhiều lời đồn tương tự như vậy truyền khắp Phong quốc, có người nói Lâm gia có bảo vật kinh thiên trấn áp được Phong Quân, có người lại nói Phong gia có cao nhân ở sau lưng bảo vệ, cũng có người nói Lâm gia phô trương thanh thế nhưng đại ý trong lời đồn là giống nhau… Phong Quân bị Lâm gia quát lui.

Tuy Phong Quân rất muốn hạn chế việc tin đồn lan ra nhưng hắn không làm được, người tới Lâm Thành nhiều lắm, nhận biết tất cả còn khó chứ đừng nói đến muốn bịt miệng tất cả, cái này cho Phong Quân cảm giác rất khó chịu dường như hắn đang bị Lâm gia đùa bỡn nhưng lại không làm gì được.

Từ đó tin đồn lấy một tốc độ khó tin khuếch tán ra ngoài, chỉ mới một ngày mà gần như một phần ba Phong Quốc đã biết tin tức Lâm gia quật khởi, dựa theo xu thế này một thời gian ngắn nữa thôi sợ rằng mấy quốc gia bên cạnh cũng biết chuyện mất mặt của Phong gia… mà Phong gia sợ nhất là chuyện này truyền tới tai Thủy Quốc.

Người khác không biết nhưng Phong Quân biết việc Phong gia ép buộc Lâm gia giải trừ hôn ước là mong muốn của Thủy Quốc, khi Vũ Ngưng tới Thủy Quốc liền lộ ra thiên phú khủng bố cùng dung mạo vô song khiến không ít người tới cầu thân nhưng Vũ Ngưng một mực cự tuyệt với lí do… nàng là người đã có hôn ước từ trước.

Nếu là từ chối những người bình thường thì cũng thôi, ở đây Vũ Ngưng còn từ chối cả những thiên tài bậc nhất đến từ tứ đại đế quốc khác với một lí do mà người khác cho rằng Vũ Ngưng đang xem thường họ… đính hôn với một người đã chết, khiến cho tứ đại đế quốc khác gây áp lực lên Thủy Quốc.

Chuyện này khiến Thủy Quốc rất đau đầu, thái độ của Vũ Ngưng vô cùng ương ngạnh, hết lần này đến lần khác nàng không nghĩ ra lí do khác để từ chối mà chỉ dùng lí do đính hôn với Lâm Phong để từ chối, trong mắt Thủy Quốc thì Vũ Ngưng đúng là đang xem thường người khác, bất quá nàng có tiền vốn để xem thường, nàng được gọi là thiên tài vạn năm khó gặp của Ngũ Hành Tinh, hai mươi ba tuổi đã tu luyện đến Nguyên Anh sơ kì.

Cuối cùng Thủy Quốc đánh chủ ý lên Lâm gia, ban đầu Thủy Quốc muốn dùng số lớn tài nguyên mua chuộc Lâm gia để Lâm gia tuyên bố giải trừ hôn ước với Vũ Ngưng nhưng nghĩ lại Vũ Ngưng là người Phong gia chắc hẳn nàng không thích Phong gia bị Lâm gia vượt mặt.

Cho nên Thủy Quốc đổi sang kế hoạch dùng Phong gia gây áp lực lên Lâm gia để Lâm gia xóa bỏ hôn ước, đến lúc đó Vũ Ngưng không còn lí do để từ chối nữa, hoặc ít nhất là kiếm một lí do nào đó hợp lí hơn, việc này giúp Thủy Quốc vừa giải trừ áp lực từ tứ đại đế quốc mà vừa đạt được lợi ích liên minh với một đế quốc khác.

Vì để Vũ Ngưng không phản cảm với Thủy Quốc nên phương pháp Thủy Quốc đưa ra rất ôn hòa, ban đầu là để Phong gia trợ cấp cho Lâm gia sau đó tạo áp lực bằng cách giảm bớt trợ cấp và tăng cường kiểm soát buộc Lâm gia phải phụ thuộc vào Phong gia, một khi Phong gia nắm trong tay Lâm gia thì giải trừ hôn ước là chuyện dễ dàng.

Nhưng bây giờ Lâm gia đã thoát ra khỏi tầm kiểm soát của Phong gia, nếu để Thủy Quốc biết chuyện thì phiền toái lớn, rất có thể Thủy Quốc sẽ bỏ rơi Phong gia mà tập trung vào Lâm gia đổi lấy cơ hội giải trừ hôn ước, Phong gia phải bàn bạc kỹ càng bước đi tiếp theo mới được, chuyện này quan hệ rất lớn đến tương lai Phong gia sau này.

Tại cung điện Phong gia, Phong Quân sắc mặt âm trầm ngồi trên ngai vàng chủ trì nghị sự, phía dưới là toàn thể cao tầng Phong gia, không cần đoán cũng biết nghị sự này mở ra với mục đích đối phó với Lâm gia và cho Thủy Quốc một câu trả lời hợp lí.

Phong Quân âm trầm nói:

-Theo những gì ta vừa nói thì chúng ta phải mau chóng giải quyết Lâm gia nhưng hộ trận của Lâm gia không đơn giản, ngay cả ta cũng chưa chắc phá được hộ trận này, lại nói người bố trí được hộ trận này ít nhất cũng là Nguyên Anh kì, các vị có ý kiến gì hay không.

Cả đại điện đều trầm mặc, ngay cả Phong Quân còn không có nắm chắc đánh tan hộ trận thì bọn họ đi vào chỉ để chịu chết mà thôi, nếu Phong gia bỏ ra cái giá lớn mượn binh lực từ ba nhà còn lại cùng tấn công Lâm gia không phải là không được nhưng cái đó không còn là tranh đấu nữa mà là chiến tranh.

Cuộc chiến này này không giống với lần Thi Điểu Tông bị diệt, Phong Quân nghe nói chuyện diệt Thi Điểu Tông là nhờ vào sức của một người, không sai, chỉ một người đã có thể diệt Thi Điểu Tông nên Đại Điểu Quốc không chịu ảnh hưởng gì nhiều, còn Phong gia không có ai có thực lực cường đại đến mức dựa vào một người xóa sổ Lâm gia.

Lúc trước có thể… nhưng bây giờ thì không.

Một khi chiến tranh nổ ra là cả quốc gia chịu thiệt thòi, không khéo Phong Quốc còn bị quốc gia khác nhòm ngó xâm chiếm, tình thế này… tiến thoái lưỡng nan.

Một nữ trưởng lão Giả Anh tên là Phong Thiến nói:

-Gia chủ, có khi nào Lâm gia chỉ đang phô trương thanh thế hay không, hộ trận kia nói không chừng không có mạnh như vậy, ta không chứng kiến nhưng ta nghe nói một tát của gia chủ khiến hộ trận Lâm gia run rẩy không ít.

Phong Quân lắc đầu ngưng trọng nói:

-Ta dám chắc việc hộ trận run rẩy không phải do thực lực của ta mạnh mà là Lâm gia cố tình bày cho chúng ta thấy, ý nói Lâm gia không hề sợ chúng ta vây công.

Một trưởng lão Giả Anh khác nói:

-Nói vậy chiến không được mà không chiến cũng không xong, chẳng lẽ chúng ta chịu bó tay ngồi nhìn Lâm gia phát triển sao.

Cả đại điện một lần nữa rơi vào trầm mặc, một lát sau Phong Thiến đưa ra đề nghị:

-Hay là chúng ta dùng lượng lớn tài nguyên đổi lấy việc giải trừ hôn ước, không cần Lâm gia phụ thuộc Phong gia nữa, ta nghĩ Lâm gia sẽ đồng ý thôi. Chỉ cần giải trừ được hôn ước Thủy Quốc sẽ ban thưởng lại gấp mấy lần, lúc đó chúng ta vẫn có thể cạnh trạnh vị trí đệ nhất gia tộc rồi.

Phong Quân gật đầu:

-Cách nghĩ của Thiến trưởng lão có lẽ là lựa chọn tốt nhất, hiện tại chúng ta chịu thiệt một chút vậy.

Vừa dứt lời thì Phong Quân đã nhớ ra một điểm không đúng, nội tâm hắn lúc này giống như kinh đào hải lãng tràn ngập khiếp sợ, bất quá ngoài mặt lại vô cùng bình tĩnh không lộ ra chút nào, không hổ là đế quân một nước che giấu cảm xúc rất lão luyện.

Phong Quân cố gắng trấn áp lại khiếp sợ đứng dậy nói:

-Các vị giải tán đi, ta sẽ sắp xếp chuyện này. Tin tức về Thủy Quốc hôm nay là bảo mật, ai truyền ra ngoài… giết không tha.

Nghe vậy tất cả đều nghĩ Phong Quân lựa chọn phương án Phong Thiến đưa ra nên đều rời đi mà không có chút thắc mắc nào, trong mắt mọi người đây là phương án tốt nhất để giải quyết chuyện này vì họ chắc chắn Lâm gia không biết chuyện Thủy Quốc, ngay cả họ chỉ vừa mới biết do chính miệng Phong Quân nói ra mà thôi.

Trong đại điện một mình Phong Quân ngồi đó với vẻ mặt ngưng trọng, bởi vì hắn đã nhận ra… người thanh niên trào phúng hắn là Lâm Phong, dù khuôn mặt đã khác xưa rất nhiều nhưng ánh mắt ấy không thể nhầm được, giống y hệt ánh mắt khi mà Lâm Phong khiêu chiến Điền Thắng trong yến tiệc năm xưa.

Hơn nữa… thanh niên ấy còn nói “đã lâu không gặp”, chỉ có một người duy nhất trong đám đệ tử Lâm gia có tư cách nói ra câu này, Lâm Phong, bởi vì ngoại trừ Lâm Phong ra chưa có đệ tử nào được bái kiến hắn cả.

Phong Quân nhớ lại tất cả những việc có liên quan tới Lâm Phong.

-Mười năm trước Phong Tấn phái Lãnh Túc đi giết Lâm Phong là Kết Đan kì, khi đó ta nghĩ Lãnh Túc vì đoạt được bí mật kinh thiên gì đó trên người Lâm Phong nên đã phản bội Phong gia rời đi nhưng xem ra ngày đó Lãnh Túc không phải rời đi mà là bị Lâm Phong giết chết.

-Mười năm trước dùng tu vi Ngưng khí tầng bảy… giết Kết Đan kì, mười năm sau hắn lại mạnh như thế nào, nhất là… ta không nhìn ra tu vi của hắn, hắn… mạnh hơn ta, ngoài ra hộ trận Lâm gia tám chín phần mười là do hắn bố trí.

-Không chỉ tu vi mạnh mà thủ đoạn của hắn mới là thứ đáng sợ, việc hắn bước ra trào phúng không phải ngẫu nhiên mà là muốn nói cho ta biết… hắn đã trở về, và hắn không sợ ta, hắn… đang chờ ta. Có khi hắn còn biết Thủy Quốc đang nhúng tay vào chuyện này rồi.

-Giữa hắn và Thủy Quốc ta chỉ có thể chọn một trong hai, phải thế nào mới tốt cho Phong gia đây.

…………………….

Ba ngày sau, Phong Quân một người tiến vào Lâm Thành, hiện tại Lâm Thành không có ai nên không ai biết Phong Quân lại tới Lâm gia một lần nữa, Phong Quân hoài nghi việc phong bế Lâm Thành là chủ ý của Lâm Phong để hắn “thuận tiện” tới Lâm gia.

Phong Quân đứng nhìn đại môn Lâm gia chần chờ, nói thực hắn vẫn hơi lo lắng vì hắn chọn Lâm Phong chứ không phải Thủy Quốc, nếu người khác biết lựa chọn của Phong Quân chắc chắn sẽ nói Phong Quân bị điên rồi, chỉ có điên mới chọn một kẻ ở tu chân quốc cấp hai thay vì chọn Thủy Quốc trong Ngũ đại đế quốc.

Nhưng Phong Quân không hề điên, hắn vô cùng sáng suốt khi đưa ra quyết định này. Theo đánh giá cá nhân của Phong Quân thì Lâm Phong so với Thủy Quốc càng đáng sợ hơn, Thủy Quốc có hạn chế khi xuất thủ còn Lâm Phong căn bản là không có hạn chế nào, Lâm Phong muốn diệt Phong gia thì Phong gia không chống đỡ nổi nên hắn dứt khoát không muốn gây thù với Lâm Phong.

Còn có một lí do khác ảnh hưởng đến quyết định này là Phong Quân nghĩ cho Vũ Ngưng, người khác nghĩ Vũ Ngưng với Lâm Phong chỉ là cái cớ để nàng từ chối việc cầu thân nhưng hắn là cha của Vũ Ngưng hắn hiểu rõ Vũ Ngưng yêu Lâm Phong là sự thật nên hắn không muốn là nguyên nhân trực tiếp đẩy Lâm Phong vào chỗ chết.

Bất quá quyết định này vẫn là một canh bạc rất lớn.

Trong khi Phong Quân còn do dự thì đại môn Lâm gia đã mở ra, người đi ra đón tiếp là Lâm Tác. Lâm Tác nói:

-Phong huynh vào đi, gia chủ chúng ta đang đợi.

Lời nói của Lâm Tác không khiến Phong Quân ngạc nhiên chút nào, hắn đã đoán được gia chủ của Lâm gia là ai rồi. Bất quá thái độ của Lâm Tác khiến Phong Quân yên tâm hơn nhiều, xem ra Lâm gia không có nhân cơ hội này làm thịt hắn.

Phong Quân không tỏ vẻ cao cao tại thượng nữa mà ôm quyền nói:

-Đa tạ, Tác huynh dẫn đường đi.

Không do dự nữa, Phong Quân cuối cùng vẫn chọn Lâm Phong.

Vừa bước vào Lâm gia Phong Quân liền không nhịn được hít một hơi thật sâu, hắn chỉ mới bước vào một bước mà mọi thứ đã khác một trời một vực so với ngoài cổng, linh khí nồng nặc, sinh khí tràn đầy, khắp nơi đều là trận pháp cấp ba, đây thật là Lâm gia sao, đây thật là gia tộc ở tu chân quốc cấp hai sao, nếu có người nói ở đây là Cực Pháp Học Viện hắn cũng sẽ tin tưởng.

Đập vào mắt Phong Quân là rất nhiều đồ chơi kì quái hắn không biết, còn có cả một tòa tháp ở giữa Lâm gia khiến Phong Quân chú ý, ba động linh khí từ tháp tỏa ra khiến Phong Quân kinh hãi không thôi, hắn suy đoán nếu mà tòa tháp này nổ thì cả Phong gia sẽ tan thành khói bụi ngay, bất quá theo lời giới thiệu của Lâm Tác thì tòa tháp này dùng để tu luyện chứ không phải chiến đấu.

Đi một đoạn nữa là tới đình viện của Lâm Phong, trên đường đi Phong Quân không gặp qua bất kì ai ở Lâm gia, xem ra Lâm Phong rất có nắm chắc hắn sẽ tới nên đã bày ra hết tất cả để “đón tiếp” hắn rồi. Lâm Tác ra dấu mời:

-Mời Phong huynh.

Phong Quân lần nữa ôm quyền tiến vào đình viện, trong đình viện không có gì nhiều ngoài một cái bàn tròn, linh khí còn không nhiều bằng những nơi khác, nếu không phải hắn nhìn thấy một thanh niên đang ngồi nhâm nhi trà nóng hắn còn nghĩ rằng Lâm Tác đang chơi mình.

Phong Quân dò hỏi:

-Chắc hẳn… ngươi là gia chủ Lâm gia trong bóng tối, Lâm Phong.

Lâm Phong đặt chén trà xuống bàn gật đầu xác nhận:

-Phong đế quân đoán không sai, ta chính là Lâm Phong, và là Lâm Phong mà ngươi đang nghĩ tới. Mời.

Nói xong Lâm Phong rót thêm một chén trà nữa, Phong Quân thấy vậy cũng không sợ hãi mà đi tới bàn tròn ngồi đối diện với Lâm Phong nâng chén trà lên nhấp một ngụm cảm thán:

-Không ngờ chỉ mười năm mà ngươi đã lắc mình thành cường giả ngang hàng với ta, chẳng trách Vũ Ngưng một mực không muốn hủy bỏ hôn ước với ngươi.

Lâm Phong giải thích:

-Ngươi tin hay không thì tùy, ta chỉ xem Vũ Ngưng là muội muội mà thôi, việc ta ra mặt trong yến tiệc là vì ta thấy nàng đáng thương mới trợ giúp một phen.

-Không nói chuyện này nữa, chắc hẳn ngươi đã đoán được bốn tháng sau ta sẽ rời Lâm gia để tham gia tuyển chọn đệ tử vào Ngũ Đại đế quốc nên mới tới đây thương lượng, nói đi, ngươi cần cái gì.

Nghe Lâm Phong nói mà Phong Quân hít vào một ngụm lãnh khí, người này… so với hắn tưởng tượng còn đáng sợ hơn, từng bước hành động của hắn đều bị Lâm Phong đoán trước, không, phải nói là hắn đã bị cuốn theo lối hành động của Lâm Phong mới đúng, trước mặt Lâm Phong hắn không che giấu được bất kì tâm tư nào.

Bất quá Phong Quân không đưa ra điều kiện ngay mà hỏi Lâm Phong:

-Ngươi có biết chuyện giải trừ hôn ước giữa ngươi và Vũ Ngưng là do Thủy Quốc sắp đặt không.

Lâm Phong trả lời:

-Cái này ta đã đoán được một hai, chỉ không ngờ chính là Thủy Quốc.

Phong Quân nói tiếp:

-Vậy ngươi có biết nếu tin tức ngươi còn sống truyền tới tai Thủy Quốc sẽ thế nào không, Thủy Quốc không tiện nhúng tay vào sự vụ Phong Quốc nhưng xử lí ngươi cùng Lâm gia là vẫn có thể làm được.

Lâm Phong nhíu mày nói:

-Ngươi uy hiếp ta?

Thấy Lâm Phong nhíu mày Phong Quân liền giật mình, tuy Lâm Phong không tản ra khí thế bức người nhưng Phong Quân có cảm giác tiếp theo chỉ cần nói sai một lời hắn sẽ chết ngay, và cái chết của hắn không phải bị hộ trận giết chết mà là bị Lâm Phong giết chết. Thế là Phong Quân lắc đầu nói:

-Đây không phải uy hiếp, mà là sự thật, chỉ cần Thủy Quốc phái người tới điều tra họ sẽ biết ngay. Người ta đánh giá Vũ Ngưng là đệ nhất thiên tài của Ngũ Hành Tinh nhưng ta đánh giá ngươi so với Vũ Ngưng còn cao hơn, bất quá tâm cơ của ngươi quá sâu nên ngươi là “mối nguy hại” chứ không phải thiên tài.

Lâm Phong không có ý kiến về việc Phong Quân đánh giá hắn là “mối nguy hại” nhưng cũng không phản bác.

-Ồ, không biết Phong đế quân có kế sách nào không?

Phong Quân thành thật nói:

-Ta nghĩ Lâm gia nên tuyên bố giải trừ hôn ước với Vũ Ngưng, chỉ có như vậy hai bên mới đều có lợi. Đây cũng là điều kiện của ta, ta thề nếu ngươi đáp ứng thì ta sẽ không gây hấn với Lâm gia, kể cả khi ngươi không có mặt ta cũng không đụng tới Lâm gia. Còn nữa, chuyện ngươi còn sống ta chưa nói cho người khác biết.

Phương án này Lâm Phong đã nghĩ qua, đây đúng là phương án tốt nhất vào hiện tại. Lâm Phong hỏi Phong Quân:

-Ngươi có cách nào liên lạc với Vũ Ngưng hay không?

-Có, nhưng ta không dám chắc không có người phát hiện.

-Vậy ngươi đưa cho Vũ Ngưng viên thuốc này, sau đó Lâm gia sẽ hủy bỏ hôn ước với Vũ Ngưng. Ta nể mặt Vũ Ngưng nên Lâm gia dù có phát triển cũng sẽ không đánh chủ ý lên đầu Phong gia các ngươi. Đồng thời ngươi mang tới đây một chút tài nguyên đi, như thế sẽ thật hơn.

Phong Quân nhìn viên thuốc “cùi bắp” Lâm Phong đưa cho hắn liền không hiểu, viên thuốc này thậm chí còn không có chút thành phần nào là linh dược a, đưa cho Vũ Ngưng làm cái gì, bất quá hắn không hỏi nhiều, Lâm Phong đã làm là có mục đích cả, còn hắn đã đạt được mục đích của mình nên thương lượng một chút nữa liền trở về.