Đỉnh Phong Chí Tôn

Chương 170: Lâm Phong chết?




Màu đỏ lôi kiếp điên cuồng khóa chặt Lâm Phong, không gian bốn phía trở nên đặc sệt giống như rơi vào bùn lầy khiến Lâm Phong không có cách nào di chuyển bị đinh sát cứng ngắc trên không trung, thậm chí ngay cả thần thức và linh lực cũng bị lực lượng lôi kiếp khóa lại không thể vận dụng chút nào.

Không gian tù lung của lôi kiếp lần này đặc biệt mạnh mẽ, nó không chỉ khóa lại không gian mà còn dính tới thời gian quy tắc, Lâm Phong có cảm giác hắn bị cố định tại một khoảnh khắc, linh lực cùng thần thức rõ ràng đang vận chuyển nhưng thực chất chúng nó lại bất động, cảm giác này vô cùng kì quái, mặc kệ hắn giãy dụa như thế nào đều không có tác dụng,.

Bất quá Lâm Phong phát hiện ra thiên kiếp chỉ nhắm vào hắn cho nên ngoại trừ bản thân ra thì những cái khác không chịu ảnh hưởng bởi thời gian quy tắc, ngoại lực vẫn có thể giúp Lâm Phong chống đỡ lôi kiếp. Trong đầu Lâm Phong nhớ ngay tới Thiên Lôi Tử, hắn bị khóa lại thần thức nhưng Thiên Lôi Tử có thể trợ giúp hắn lấy ra pháp bảo a.

Trong linh hồn Thiên Lôi Tử có nô ấn của Lâm Phong, không cần Lâm Phong ra lệnh lão đã hiểu ý mở ra không gian nhẫn trữ vật, ngoại trừ Huyết Châu và Huyết Hồn Phiên thì mấy chục món pháp bảo cướp đoạt từ trước đến giờ đều được ném ra ngoài tự bạo ngăn cản lôi kiếp, không cần biết đẳng cấp cao hay thấp, thậm chí Thiên Lôi Tử còn có một loại xúc động muốn lao ra chống đỡ cho Lâm Phong nhưng đã bị Lâm Phong ngăn lại đồng thời phong bế luôn Thiên Lôi Châu.

Nếu đây là Nguyên Anh hậu kì công kích thì Lâm Phong sẽ để Thiên Lôi Tử ra ngăn cản nhưng đây là thiên kiếp, thiên kiếp đối với linh hồn thể rất có lực sát thương, một khi Thiên Lôi Tử đi ra chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, hắn không muốn Thiên Lôi Tử hy sinh vô ích, đối với Lâm Phong thì Thiên Lôi Tử vừa giống bằng hữu vừa giống nửa người sư phụ, kiến thức của Thiên Lôi Tử đã giúp hắn rất nhiều.

-Ầm ầm ầm ầm, bang.

Lớp phòng hộ tạo thành từ mấy chục món pháp bảo chỉ cản lại được một thành uy lực của lôi kiếp liền vỡ tan tành, lôi kiếp tiếp tục gào thét hướng tới Lâm Phong. Kết quả này đã được Lâm Phong đoán trước nên hắn không có gì bất ngờ, càng không có bao nhiêu tiếc nuối đống pháp bảo, ngoại trừ Huyết Châu và Huyết Hồn Phiên thì đống pháp bảo đó chỉ là Trúc Cơ và Kết Đan pháp bảo không đáng giá, cản lại được một thành uy lực là quá tốt rồi.

Cái này không phải là Lâm Phong tiếc rẻ Huyết Châu và Huyết Hồn Phiên không lấy ra mà là bên trong hai món pháp bảo này ẩn chứa tử vong chi lực và vô số hồn phách, sử dụng chúng nó để chống đỡ lôi kiếp có khi còn không hiệu quả bằng mấy món pháp bảo thông thường, hơn nữa Lâm Phong còn có ý định siêu độ hồn phách bên trong Huyết Hồn Phiên, trực giác nói cho hắn biết việc này trong tương lai sẽ vô cùng có lợi.

Cuối cùng Lâm Phong dứt khoát từ bỏ phòng ngự cùng giãy dụa, hắn biết với thực lực hiện tại không thể phá nổi “tù lung lôi kiếp” thì không cần phí sức nữa, thời gian quy tắc không phải chuyện đùa, dù cho không có bị khóa lại lực lượng sợ rằng Lâm Phong cũng không thoát nổi “không gian tù lung” chứ đừng nói bây giờ còn bị dính cả “thời gian tù lung”.

Thay vào đó Lâm Phong quyết định tập trung vào chữa thương sau khi trúng lôi kiếp, một khi lôi kiếp qua đi “tù lung” sẽ tự động biến mất, hắn đánh cược vào phương pháp luyện thể thứ ba sẽ giữ lại cho bản thân một mạng, vừa rồi đốn ngộ không phải chỉ tạo ra sinh tử đạo vận mà hắn còn nghĩ ra một môn thần thông cực kì hữu dụng.

Tất cả những ý tưởng này nói rất dài dòng nhưng thực chất chỉ trong nháy mắt Lâm Phong đã thành lập từng bước hành động một cách kĩ càng, ngay từ khi nhận thấy “tù lung lôi kiếp” có vấn đề hắn đã nghĩ xong rồi.

Không thể không nói dòng suy nghĩ tốc độ cao của Lâm Phong quá khủng khiếp, đối mặt với nguy cơ sinh tử mà vẫn bình tĩnh tìm ra phương hướng giải quyết vấn đề, đây là thành quả của thói quen nghiên cứu từ hai kiếp trước và thường xuyên minh tường phục chế hình ảnh, kinh nghiệm khi còn là nhà nghiên cứu đem lại rất nhiều lợi ích cho Lâm Phong trong quá trình tu luyện.

Người khác đối mặt với thiên kiếp phần lớn đều mang tư thế sợ hãi thiên kiếp, bọn hắn phải chuẩn bị kĩ càng rất lâu rồi mới độ kiếp, và khi độ kiếp chỉ biết rập khuôn làm theo từng bước chuẩn bị trước đó, một khi có dị biến xảy ra bọn hắn sẽ không biết làm gì ngoại trừ đổ lỗi cho “vận mệnh” hay “xui xẻo”.

Rất ít người có thể giữ vững tâm cảnh bất biến như Lâm Phong, trong bất kì hoàn cảnh nào hắn đều tỉnh táo nghĩ cách đối phó, hắn luôn làm hết sức mình khi gặp vấn đề khó khăn, hắn đặt niềm tin vào bản thân chứ không phó thác vào số mệnh cũng như thiên đạo, bởi vì Lâm Phong đi theo con đường nghịch thiên không hề phụ thuộc vào thiên đạo.

Đương nhiên tu luyện là một quá trình vừa thuận thiên vừa nghịch thiên, hấp thu linh khí tranh đoạt tạo hóa không phải nghịch thiên thì là cái gì. Bất quá cái “nghịch thiên” thông thường vẫn nằm trong sự cho phép của thiên đạo, còn chân chính nghịch thiên như Lâm Phong lại không có mấy người.

Thế nên tu sĩ đối với thiên đạo luôn tồn tại một tia sợ hãi nhất định, đứng trước thiên kiếp luôn cảm thấy bản thân vô cùng nhỏ bé giống như sâu kiến, theo tu vi càng cao thì cảm giác này lại càng thấp nhưng chung quy lại nó vẫn tồn tại, đến thời khắc mấu chốt thiên đạo có thể lợi dụng điều này khống chế vận mệnh của tu sĩ.

Đây chính là hậu thủ của thiên đạo hiện tại, thiên uy... không thể khinh nhờn, thiên đạo… không thể siêu việt.

Lần trước Lâm Phong cũng có cảm giác nhỏ bé trước thiên kiếp, chính điều này khiến Lâm Phong không có nắm chắc có thể sống sót dưới thiên kiếp dẫn tới trong lòng tồn tại một tia do dự không biết có nên liều mạng hay không, cái giá phải trả cho việc thất bại là quá đắt, hắn trả không nổi, cũng không muốn trả.

Nếu không phải giọng nói của Mộ Dung Tuyết và Thanh Ngọc cảnh tỉnh hắn thì dù Lâm Phong có liều mạng cũng không có chút phần thắng nào, chỉ cần hắn có ý nghĩ không thể chiến thắng thì hắn thực sự sẽ không thể chiến thắng, đấu với thiên kiếp… không chỉ đơn thuần là so về sức mạnh, mà còn là một trận chiến về ý chí, tu sĩ ý chí càng kiên định tỉ lệ vượt kiếp lại càng lớn và ngược lại.

Còn hiện tại khi trảm hết vận mệnh chi tuyến Lâm Phong đã thoát ly khỏi khống chế của thiên đạo, hắn đã không còn là sâu kiến trước mặt thiên đạo, không còn bị bóng ma thiên đạo ảnh hưởng, thiên kiếp đối với hắn… không khác nào một tia lôi điện bình thường có thêm diệt tuyệt chi ý gia trì, thiên uy đối với hắn căn bản không có tác dụng quá nhiều.

Đây cũng là lí do mà thiên đạo quyết tâm tiêu diệt Lâm Phong, nếu nói sinh tử đạo vận có thể uy hiếp thiên đạo thì bây giờ Lâm Phong chắc chắn sẽ uy hiếp thiên đạo, đạo vận chỉ là tử vật, còn Lâm Phong lại là tu sĩ, một tu sĩ Kết Đan kì không bị thiên đạo hạn chế có quá nhiều không gian để phát triển, sợ rằng chẳng bao lâu nữa Lâm Phong sẽ cực kì đáng sợ.

-Phốc. Ầm.

Lại qua một cái nháy mắt, màu đỏ lôi kiếp hóa thành huyết long đánh thẳng lên cơ thể Lâm Phong không gặp bất kì trở ngại nào, Lâm Phong bị đánh bay ghim thẳng xuống mặt đất, hắn không nhịn được phun ra mấy ngụm máu tươi, khí tức uể oải không còn chút sức lực nào, nằm im bất động trên mặt đất.

May mắn là nhục thân Lâm Phong đã đạt tới Nguyên Anh sơ kì đỉnh phong lôi thân, thân thể đối với lôi điện có tính kháng nhất định, dù không có linh lực phòng ngự thì lôi kiếp vẫn không đục thủng được, chỉ là diệt tuyệt chi ý bên trong lôi kiếp đang không ngừng tàn phá cơ thể, từ kinh mạch đến đan điền thậm chí là kim đan đều đang bị lôi kiếp phá hoại.

Lôi kiếp đánh trúng mục tiêu, lực lượng khóa lại Lâm Phong liền biến mất, hắn đã có thể điều động linh lực để trị thương, bất quá lượng linh khí khổng lồ vừa rồi Lâm Phong hấp thu tích trữ trong cơ thể lại rất phối hợp với lôi kiếp, lôi kiếp đi đến đâu linh khí liền biến mất tới đấy, thậm chí nó còn kéo theo linh lực của Lâm Phong biến mất, căn bản là không có linh khí thừa để trị thương.

Trong lòng Lâm Phong thầm than may mắn, nếu mà hắn cưỡng ép sử dụng linh khí thiên đạo cho hắn để kết Anh thì sợ rằng khi hắn bị lôi kiếp đánh trúng hắn sẽ chết ngay, bởi vì Nguyên Anh sẽ giống như đám linh khí này mà tan biến, mất đi Nguyên Anh dù hắn có nghịch thiên đến đâu cũng không tránh nổi cái chết, thần thông của hắn mạnh nhưng chết rồi làm sao thi triển?

Bất quá trạng thái hiện tại của Lâm Phong cách cái chết không còn xa, toàn thân tràn đầy tử khí, đây không phải tử khí của tử vong trạng thái mà là Lâm Phong bị diệt tuyệt chi ý đánh cho sắp chết thật, kinh mạch khô héo, huyết dịch bốc hơi, da thịt nứt nẻ, mái tóc bạc trắng, nhật nguyệt kim đan xuất hiện dấu hiệu phá toái, sinh mệnh chi lực điên cuồng trôi đi.

Thiên đạo không còn dư lực cải biến lôi kiếp, đạo lôi kiếp này vừa đánh xuống thì thiên đạo chi nhãn cùng uy áp thiên đạo đều biến mất, thế giới lại quay về quỹ đạo bình thường, những người chứng kiến qua thiên đạo chi nhãn cũng bị thiên đạo cưỡng ép xóa bỏ phần trí nhớ này, ngay cả năm người Minh Chấn Thiên ở gần Lâm Phong nhất cũng không nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra.

Một khắc này rất nhiều người giống như giật mình tỉnh lại từ giấc mộng, cả đám ngơ ngác nhìn nhau hỏi thăm đồng bạn bên cạnh:

-Này, tại sao ta có cảm giác mình đã quên cái gì, ngươi có biết vừa rồi xảy ra chuyện gì không.

-Kì quái, ta cũng có cảm giác giống như ngươi vậy.

-Ta cũng vậy, ta đã nghĩ nát óc mà cũng không nhớ nổi chuyện gì, đây chắc chắn không phải ngẫu nhiên, không lẽ có tiền bối nào thi triển pháp thuật xóa đi kí ức của chúng ta.

-Rất có khả năng là như vậy rồi, chúng ta không cần suy nghĩ nhiều nữa, nếu không lại đắc tội với tiền bối đó thì có mười mấy cái mạng cũng không đủ chết.

-Ngươi nói đúng, tốt nhất chúng ta nên quên chuyện này đi.

Những người càng ở gần Lâm Phong thì càng bị xóa đi nhiều trí nhớ, những người không chứng kiến hay không biết thiên đạo chi nhãn lại không chịu ảnh hưởng quá nhiều, chỉ có một số ít người giống như Mộ Dung Tuyết và Liễu Phượng hay đại năng giả khủng bố mới không có bất kì di chứng nào để lại.

Có vài người vì chịu uy áp thiên đạo mà bị đánh bật ra khỏi bế quan tu luyện dẫn tới trọng thương không ngừng nghiến răng nghiến lợi chửi rủa Lâm Phong, bất quá bọn họ cũng không biết Lâm Phong là ai hay vì sao lại xuất hiện uy áp thiên đạo, chửi rủa một hồi không có mục tiêu cụ thể lại hậm hực trở về bế quan khôi phục thương thế.

Đương nhiên chuyện này không thể trách Lâm Phong được, hắn cũng là nạn nhân a, thậm chí so với người khác còn thê thảm hơn vô số lần, không nhìn thấy hắn đang ngắc ngoải sắp chết rồi hay sao.

Minh Chấn Thiên là người tỉnh lại đầu tiên, hắn thấy hiện trường không có gì thay đổi, ngoại trừ có thêm một cái hố cực lớn, bên trong còn có từng đạo lôi điện nổi lên. Cách cái hố đó không xa là Lâm Phong đang nằm bất động trong một cái hố nhỏ hơn, nhìn qua Lâm Phong không khác người chết là bao nhiêu. Còn có mấy người Thương Lưu Tinh bất tỉnh nằm ở bốn phía.

Minh Chấn Thiên nhíu mày, hắn không nhớ được chuyện gì đã xảy ra, chẳng lẽ vừa rồi ở đây vừa xảy ra đại chiến gì hay sao, vậy kẻ thù đâu, tại sao chỉ còn lại sáu người bọn họ nằm la liệt ở đây. Lại nói ngoại trừ Cao Phong bị trọng thương ra thì những người khác không có thương thế gì đáng ngại, như vậy Cao Phong có phải vì bảo vệ họ mà bị đánh đến như vậy hay không?

Càng suy nghĩ thì Minh Chấn Thiên càng cảm thấy điều này không có khả năng, nếu có đại chiến thì hắn không thể nào không nhớ gì cả, mà hiện trường cũng không giống với bị đại chiến xào qua. Như vậy khả năng lớn nhất là có người thần không biết quỷ không hay đụng chạm đến ký ức của hắn, nếu vậy thì người này vô cùng đáng sợ.

Nghĩ vậy Minh Chấn Thiên liền rùng mình, hắn quyết định không truy cứu nữa, đối mặt với người như vậy còn sống đã là tốt lắm rồi, trước mắt trợ giúp mấy người Thương Lưu Tinh tỉnh lại rồi nói sau.

Về phần Lâm Phong thì Minh Chấn Thiên không dám lại gần, hắn sợ nếu trợ giúp Lâm Phong sẽ đắc tội với tiền bối thần bí kia, mà hắn cũng không có ý định giết chết Lâm Phong, tiền bối kia còn không giết được Lâm Phong thì hắn có thể sao? Dù Lâm Phong trọng thương thì Minh Chấn Thiên cũng không muốn mạo hiểm.

Tốt nhất cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên, nếu Lâm Phong chết thật thì Minh Chấn Thiên không ngại thu chỗ tốt từ Lâm Phong, còn nếu Lâm Phong có thể sống sót thì hắn cũng không có đắc tội qua Lâm Phong, mặt ngoài Lâm Phong lại phải cảm kích vì hắn không bỏ đá xuống giếng, hai đường đều có lợi a.