Đỉnh Phong Chí Tôn

Chương 169: Liên tục hai kiếp




Kiếm vừa trảm xuống, thiên đạo dường như nhận ra ý định của Lâm Phong liền nổi giận, cưỡng ép ngưng tụ một đạo hắc bạch lôi kiếp giáng xuống ngăn cản, tia lôi kiếp này mang theo nồng đậm sinh tử chi lực gào thét khóa chặt sinh tử đạo vận của Lâm Phong mà hướng tới, thiên đạo đã bất chấp tất cả rồi.

Để đánh ra tia lôi kiếp này thiên đạo phải trả giá rất lớn, chỉ một đạo lôi kiếp mà lôi vân tiêu tán hầu như không còn, bởi vì nó đã đi trái với nguyên tắc của thiên đạo, bất quá đạo lôi kiếp này vẫn rất mạnh mẽ, dù là Hóa Thần hay Hợp Thể tu sĩ một khi gặp phải cũng chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ chứ đừng nói đến Lâm Phong chỉ có tu vi Kết Đan hậu kì.

Lôi vân tiêu tán, trên bầu trời để lại một lỗ hổng khổng lồ giống như một con mắt, bất kì ai nhìn vào con mắt này đều có chung một loại cảm giác… đó chính là hờ hững vô tình. Nó không phải thiện cũng chẳng phải ác, nó giống như một loại quy tắc của thế giới này, thuận theo quy tắc… ngươi được sống, còn nghịch với quy tắc… ngươi phải chết.

Đây chính là thiên đạo chi nhãn, bởi vì nó đã sinh ra linh trí nên mới “vô tình”, thực chất thì thiên đạo không có tình, cũng chẳng vô tình. Đơn giản thiên đạo là một loại ý chí chí cao vô thượng nhưng lại không thể tùy ý tham dự vào hiện thế, chỉ khi nào xuất hiện tình huống đặc thù thì thiên đạo mới có quyền xuất hiện.

Thiên đạo chi nhãn nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, nó không có lực sát thương nhưng sự xuất hiện của nó lại để uy áp đè lên Lâm Phong tăng cao mấy lần, cộng thêm phải đối mặt với tia lôi kiếp kinh khủng khiến Lâm Phong thương càng thêm thương, bất quá Lâm Phong dường như không để ý thương thế vẫn điên cuồng điều động tất cả lực lượng chém xuống một kiếm.

Kiếm hạ, Lâm Phong ngẩng đầu hướng lên thiên đạo chi nhãn hét lớn:

-Cút.

Sinh Tử Đoạn Hồn Kiếm trảm tới đâu tang thương chi lực khiến cho vận mệnh chi tuyến của Lâm Phong bị ăn mòn tới đó, vận mệnh chi tuyến vốn dĩ đã mờ nhạt khi đối đầu với tang thương chi lực lại càng ảm đạm hơn, đến cuối cùng vận mệnh chi tuyến không còn đủ sức giằng co với Sinh Tử Đoạn Hồn Kiếm liền ầm ầm tan vỡ, nhất kiếm lưỡng đoạn.

Một đạo lại một đạo vận mệnh chi tuyến tan vỡ, Lâm Phong cảm thấy có một sợi xích trói buộc bản thân đang dần nới lỏng, khí thế của Lâm Phong theo càng nhiều vận mệnh chi tuyến đứt đoạn càng trở nên mạnh mẽ hơn, một cỗ cảm giác thoải mái tự do mãnh liệt hơn bao giờ hết thúc giục Lâm Phong rằng hắn phải chém hết vận mệnh chi tuyến, giành lại vận mệnh của chính mình.

Ngược lại thì lực lượng khóa chặt sinh tử đạo vận từ thiên đạo bởi vì vận mệnh chi tuyến bị trảm càng trở nên yếu nhược, sinh tử đạo vận nguyên bản bị thiên đạo áp chế gắt gao vào giờ phút này nhân cơ hội vùng lên, dù nó rất nhỏ yếu thì nó cũng muốn thoát khỏi sự khống chế của thiên đạo, bởi vì nó là từ Lâm Phong mà sinh, ý chí của Lâm Phong chính là ý chí của nó, ý chí muốn tự do.

Thấy vậy Lâm Phong cuồng hỉ, điên cuồng điều động tang thương chi lực phối hợp với đệ thập trùng thiên ngăn cản lôi kiếp, hắn cần phải tranh thủ thời gian, theo tính toán chỉ cần kéo dài thêm ba giây nữa thì sinh tử đạo vận sẽ thoát khỏi trói buộc, đến lúc đó Lâm Phong liền có thể che giấu sinh tử đạo vận, lôi kiếp mất đi mục tiêu uy lực chắc chắn sẽ yếu đi, nếu không Lâm Phong cũng không có cách nào tiếp được đạo lôi kiếp này.

Ngay từ đầu ý định của Lâm Phong đã không phải chống lại thiên kiếp, hắn muốn liều mạng tìm đường sống chứ không phải lao đầu tự sát một cách vô nghĩa, thực lực của hắn không bằng một góc của lôi kiếp này, trực diện đối đầu với thiên kiếp chỉ có một con đường chết.

Khi biết cái thiên đạo nhắm vào là sinh tử đạo vận chứ không phải mình thì Lâm Phong đã nghĩ đến việc che giấu sinh tử đạo vận làm suy yếu lôi kiếp, chỉ có cách này mới có thể giúp hắn tranh thủ một đường sinh cơ, bất quá lực lượng của thiên đạo quá mạnh mẽ nên Lâm Phong phải nhờ tới sự trợ giúp của Tang Thụ.

Đường sinh cơ này ban đầu Lâm Phong không có nắm chắc nhưng bây giờ thì hắn biết mình quyết định đúng, theo thời gian trôi đi hắn càng ngày càng mạnh, còn lôi kiếp càng ngày càng yếu, chỉ cần đủ thời gian hắn tin mình sẽ chống đỡ được đạo lôi kiếp này.

-Ầm ầm ầm ầm.

Lôi kiếp va chạm với màn sáng tạo thành từ đệ thập trùng thiên và tang tương chi lực, vô số tiếng nổ lớn vang lên, màn sáng chấn động kịch liệt nhưng vẫn kiên trì chống đỡ, trùng kích từ lôi kiếp khiến Lâm Phong phản phệ phun ra mấy ngụm máu tươi, thân thể run rẩy nhưng hai tay vẫn nắm chặt Sinh Tử Đoạn Hồn Kiếm, mang theo khí thế thấy chết không sờn tiếp tục chém vào vận mệnh chi tuyến.

May mắn là lôi kiếp này không mang theo ngũ hành chi lực hay bất cứ loại lực lượng nào khác mà là sinh tử chi lực nếu không thì màn sáng phòng ngự sẽ bị phá tan ngay lập tức. Bởi vì đệ thập trùng thiên đối với sinh tử chi lực rất có tính áp chế, hai bên không ngừng giằng co lẫn nhau, lôi kiếp muốn phá tan đệ thập trùng thiên, còn đệ thập trùng thiên lại không ngừng phân giải lôi kiếp.

Bất quá lực lượng của đệ thập trùng thiên còn quá nhỏ bé, nếu nó chỉ có một mình sợ rằng không ngăn cản được lôi kiếp dù chỉ một giây, thế nhưng có thêm tang thương chi lực từ Tang Thụ thì khác, sinh tử chi lực cùng tang thương chi lực không hẹn mà gặp phối hợp lẫn nhau sinh ra một cỗ lực lượng kì dị đối kháng được với lôi kiếp khủng bố, dù cho vẫn bị lôi kiếp tàn phá điên cuồng nhưng kéo dài mấy hơi thở không thành vấn đề.

Một giây… hai giây…ba giây… -Răng rắc….

Ba giây trôi qua, khi chỉ còn một đạo vận mệnh chi tuyến cuối cùng sót lại thì nhật nguyệt tan rã, tang thương chi lực tiêu hao không còn, màn sáng phòng hộ không chịu nổi mà vỡ tan, đạo lôi kiếp bị suy giảm chỉ còn bảy thành uy lực dưới sự điên cuồng gia trì của thiên đạo lại một lần nữa tràn đầy, lôi kiếp giống như ngựa thoát dây cương lấy tốc độ không cách nào tin nổi đánh tới sinh tử đạo vận.

Thiên đạo không cho phép lần này thất bại, nó đã chịu cắn trả để ra tay nên phải dốc toàn lực, bởi vì sau vô số năm bị tổn thương thì đây là lần đầu tiên nó cảm nhận được thứ có thể uy hiếp nó tồn tại. Thiên đạo chi nhãn giống như thoát lực đã đóng lại chỉ còn một khe hở cuối cùng, nó muốn chứng kiến kết quả liệu sinh tử đạo vận có bị oanh sát hay không mới chịu rời đi.

Lôi kiếp ầm ầm lao đến, Lâm Phong vào lúc này không còn đường lui chỉ có thể tiếp tục chém xuống nhưng đạo vận mệnh chi tuyến này quá vững chắc, trong thời gian ngắn Lâm Phong không cách nào chém đứt được, Lâm Phong có cảm giác muốn cắt đứt đạo vận mệnh chi tuyến này hắn phải ở trong trạng thái tử vong mới cắt được, nhưng mà hắn không đủ thời gian để tiến vào trạng thái tử vong.

Bởi vì đạo vận mệnh chi tuyến này đại biểu cho sinh mạng của Lâm Phong dưới thiên đạo, bất kì ai sinh ra trong giới này đều bị chú định ràng buộc với thiên đạo, chỉ cần ngươi không chết thì đạo vận mệnh chi tuyến này sẽ không bao giờ đứt, trừ phi có phương pháp cải mệnh đặc biệt che giấu được thiên đạo, Sinh Tử Đoạn Hồn Kiếm trên tay Lâm Phong là chưa đủ để cắt đạo vận mệnh chi tuyến này.

Đây không là Sinh Tử Đoạn Hồn Kiếm yếu, Sinh Tử Đoạn Hồn Kiếm là một thanh có thể đoạn được tất cả chi kiếm, vận mệnh chi tuyến nó cũng có thể cắt, bất quá tu vi hiện tại của Lâm Phong quá yếu không cách nào sử dụng được hết uy lực của Sinh Tử Đoạn Hồn Kiếm, một cái Kết Đan kì làm tới bước này đã là trước nay chưa từng có, thế nhưng đây không phải kết quả mà hắn muốn.

Bởi vì dựa theo kết quả này hắn chắc chắn phải chết, hắn không còn lá bài nào có thể ra nữa rồi, nội tâm Lâm Phong điên cuồng hò hét:

-Ta không cam lòng.

Ngay lúc này hỗn độn chi tâm vẫn luôn bất động lại nhảy lên, giống như đáp lại cố gắng của Lâm Phong, một luồng hỗn độn chi khí trong nháy mắt tràn ra khắp toàn thân chữa trị cho Lâm Phong, lại thông qua hai tay Lâm Phong truyền vào Sinh Tử Đoạn Hồn Kiếm, bên trên lưỡi kiếm nhiều ra một tia luân hồi chi lực chân chính, đạo vận mệnh chi tuyến cuối cùng… cứ như vậy bị cắt đứt rồi.

-Xoẹt.

Gần như cùng một lúc với đạo vận mệnh chi tuyến cuối cùng bị cắt đứt thì sinh tử đạo vận liền thoát khỏi trói buộc dung nhập vào Sinh Tử Đoạn Hồn Kiếm sau đó khí tức đạo vận liền biến mất không còn, lôi kiếp theo chân sinh tử đạo vận đánh thẳng lên Sinh Tử Đoạn Hồn Kiếm, nhưng mà vì mất đi mục tiêu… cho nên lôi kiếp đã không còn là lôi kiếp, nó đã trở thành một đạo lôi điện bình thường, không còn là hắc bạch lôi kiếp mang theo ý chí diệt sát hết thảy nữa.

Dù vậy đạo lôi kiếp này vẫn mang theo lực lượng cực kì cuồng bạo tương đương với một kích toàn lực của Hóa Thần trung kì, Sinh Tử Đoạn Hồn Kiếm chỉ chống cự được ba hơi thở liền bị lôi kiếp oanh thành vô số điểm sáng, Lâm Phong vừa được hỗn độn chi khí chữa trị hoàn toàn lại bị lần va chạm này đánh cho phun ra mấy ngụm máu tươi.

Lâm Phong bỏ qua điều chỉnh thương thế ngay lập tức tế ra khôi lỗi màu bạc chặn trước người, lại nuốt thêm bốn viên Bạo Linh Đan còn sót lại đẩy tu vi lên mức tận cùng thi triển Hỏa bộ tránh né lôi kiếp, lôi kiếp này không nhằm vào hắn nên không nhất thiết phải lấy cứng đối cứng, chỉ cần tránh đi là được rồi.

-Rầm rầm rầm, oanh.

Nhục thân mức độ Nguyên Anh hậu kì của khôi lỗi màu bạc vậy mà chỉ cản được lôi kiếp một giây đã bị lôi kiếp đánh cho chia năm sẻ bảy, bất quá một giây là quá đủ để Lâm Phong tránh thoát khỏi đường đi của lôi kiếp, dù không có hỏa chân khí bản nguyên phụ trợ thì Hỏa bộ vẫn còn là một loại cao cấp yếu quyết thân pháp.

Đúng như Lâm Phong dự đoán, mất đi mục tiêu nên lôi kiếp không đuổi theo hắn, sau khi đánh tan khôi lỗi màu bạc thì lôi kiếp theo quán tính lao thẳng xuống đại địa tạo thành một cái hố cực lớn tràn đầy vết tích lôi điện cách Lâm Phong hơn mười trượng khoảng cách.

Lâm Phong thở phào nhẹ nhõm, cục diện phải chết cuối cùng cũng được hóa giải mặc dù cái giá phải trả khá lớn, đến bây giờ hai mắt hắn vẫn không nhìn lại được bất quá kết quả này còn tốt hơn là chết, Nhật Nguyệt Phá Hư thần đồng chỉ là bị suy yếu mà thôi, không phải hoàn toàn hỏng mất vẫn có thể khôi phục lại được.

Đột nhiên một cỗ linh khí vô cùng nồng nặc cùng thuần túy từ hư vô xuất hiện bao phủ lấy Lâm Phong, không đợi Lâm Phong phản ứng linh khí đã điên cuồng tràn vào cơ thể đẩy tu vi của hắn lên cao.

Lâm Phong biến sắc, tu vi tăng lên là một chuyện vui vẻ nhưng bây giờ hắn vui không nổi, bởi vì... nguy cơ sinh tử lại một lần nữa xuất hiện, mà xuất phát điểm của cỗ nguy cơ lần này lại là vì tu vi tăng cao. Sinh tử đạo vận không bị phá hủy, Lâm Phong đối với cảm giác của mình vô cùng tin tưởng, đặc biệt là cảm giác về sinh tử so với người khác mạnh hơn vô số lần, bởi vì đây chính là mệnh của hắn, hắn đã nắm trong tay vận mệnh của mình, còn có ai khác hiểu mệnh của mình hơn chính mình a.

Ngay lập tức Lâm Phong vận chuyển Thiên Biến Vạn Hóa Pháp không ngừng phân giải linh khí đẩy ra ngoài, bất quá hiệu quả không quá tốt, hắn đẩy ra một phần... thì linh khí lại tràn vào năm sáu phần, tu vi từ Kết Đan hậu kì đã tăng lên tới Kết Đan viên mãn và đang không ngừng tăng cao, nếu cứ tiếp tục thì chẳng mấy chốc hắn sẽ đột phá Nguyên Anh kì mất.

Đến bây giờ Lâm Phong làm sao còn không hiểu thiên đạo đang nhúng tay đẩy tu vi của hắn đột phá lên Nguyên Anh kì, đây là thiên đạo muốn lợi dụng thiên kiếp diệt sát hắn, người khác đột phá Nguyên Anh không có lôi kiếp nhưng hắn có a. Bởi vì trước đó hắn không đột phá nên thiên kiếp không nhắm vào hắn được, nhưng nếu hắn thực đột phá lên Nguyên Anh kì hắn sẽ phải đối diện với thiên kiếp một lần nữa, trong khi đó lực chiến của hắn không còn lại bao nhiêu.

-Không thể như thế được, không có đan dược cùng đệ thập trùng thiên ta căn bản không tiếp nổi thiên kiếp.

Biết vậy nhưng Lâm Phong không có cách giải quyết, sợ rằng lần này hắn bị cưỡng ép đột phá rồi, điều duy nhất bây giờ có thể làm là lợi dụng đám linh khí này đem thực lực đẩy lên cao bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu. Thế là Lâm Phong cắn răng một bên không ngừng phân giải và áp súc, phong ấn linh lực ngăn cản không cho bản thân đột phá quá sớm, một bên lại vận chuyển công pháp luyện thể hấp thu linh khí, nhục thân mạnh thêm một phần lại thêm một tầng bảo đảm.

Lâm Phong còn muốn để cho đệ thập trùng thiên cùng song đồng hấp thu linh khí để khôi phục nhưng hắn phát hiện ra loại linh khí này căn bản là rất bài xích đệ thập trùng thiên và song đồng, hấp thu vào chỉ khiến cho chúng nó bị thương tổn thêm mà thôi. Bất đắc dĩ Lâm Phong phải từ bỏ ý định này, dồn hết sức lực vào việc áp súc tu vi và luyện thể.

Rất nhanh tu vi của Lâm Phong đã áp súc đến cực hạn không thể áp súc thêm được nữa, lượng linh khí phong ấn trong cơ thể cũng đã tối đa, nhục thân khi đạt tới Nguyên Anh sơ kì đỉnh phong lại không cách nào tiến thêm một bước, linh khí này giống như có ý thức vậy mà đoạn luôn con đường luyện thể của Lâm Phong, thiên đạo làm mọi cách đẩy tu vi của Lâm Phong lên cao nhưng lại hạn chế thực lực của hắn một cách gắt gao.

-Ầm ầm ầm ầm, rắc rắc.

Khí thế của Lâm Phong không ngừng bạo tăng, nhục thân phát ra từng tiếng răng rắc đại biểu cực hạn, nếu trì hoãn thêm nữa thì không cần thiên đạo ra tay hắn sẽ bị bạo chết. Ánh mắt Lâm Phong lóe lên vẻ quyết tuyệt, cởi bỏ phong ấn linh lực, tu vi một hơi đột phá lên Nguyên Anh sơ kì, bất quá hắn không có ngưng tụ được Nguyên Anh, tu vi vô cùng phù phiếm, tình trạng này giống với Giả Anh tu sĩ hơn là Nguyên Anh tu sĩ.

Đây à ý định của Lâm Phong đồng thời cũng là ý định của thiên đạo. Tu vi như vậy mặc dù cũng coi là Nguyên Anh nhưng là Nguyên Anh yếu nhất trong Nguyên Anh, lại thỏa mãn điều kiện giáng xuống thiên kiếp, thiên đạo càng nắm chắc tiêu diệt Lâm Phong hơn là để Lâm Phong ngưng tụ ra Nguyên Anh, một ngày này thiên đạo đã bị phản phệ quá nhiều, lần này không làm triệt để thì lần sau muốn nhúng tay thêm một lần nữa không biết phải đợi đến bao giờ.

Mà Lâm Phong cũng không muốn đột phá Nguyên Anh theo cách như vậy, đây chỉ là tu vi tạm thời. Thứ nhất Lâm Phong chưa tìm hiểu qua làm thế nào để kết Anh nhưng Lâm Phong tin Nguyên Anh cũng có mạnh yếu khác nhau giống với số lượng long văn Kim Đan, nếu đã kết Anh thì hắn muốn kết thành Nguyên Anh mạnh nhất. Thứ hai là thứ mà "kẻ thù" mang tới chắc chắn không phải thứ gì tốt, nếu mà kết Anh theo kiểu này thì tai họa ngầm vô cùng lớn, có khi bây giờ không nhận ra nhưng sau này nói không chừng thiên đạo lại tìm ra được kẽ hở của hắn.

Lâm Phong hét lớn khiêu khích:

-Tới đây đi.

Trên bầu trời, thiên đạo chi nhãn ầm ầm nổ vang tan vỡ, bên trong còn có tiếng gầm giận dữ, những mảnh vỡ của thiên đạo chi nhãn ngưng tụ lại thành một đám lôi vân màu đỏ tràn đầy diệt tuyệt chi ý, đây không nghi ngờ gì chính là thiên kiếp lôi vân. Khí thế đợt thiên kiếp này rất mạnh mẽ có thể đạt tới Nguyên Anh hậu kì thậm chí viên mãn, bất quá nó lại vô cùng méo mó không hoàn chỉnh, giống như ngưng tụ đến vậy đã là cực hạn rồi.

Ngay sau đó lôi vân run rẩy vỡ nát, một đạo lôi kiếp màu đỏ tương đương với Nguyên Anh hậu kì hóa thành một đầu huyết long khóa chặt Lâm Phong vọt tới.