Thấy Thanh Ngọc chăm chú quan sát hai viên tinh hạch Lâm Phong biết nàng đang nghĩ gì liền nói:
-Đây là hai viên tinh hạch cấp 3 anh đánh giết hai đầu báo lấy được, nếu đúng như em nói thì giá của chúng nó sẽ rất cao đủ để hai chúng ta đi học, thậm chí nếu còn dư nhiều anh dự tính sẽ mua một căn nhà nhỏ để chúng ta cùng sống, anh không muốn để em phải đi ở trọ mãi. Còn bây giờ anh muốn đi đăng kí kết hôn với em, anh muốn cho mọi người biết em là vợ của anh, đợi khi nào ổn định anh sẽ tổ chức lễ kết hôn.
-Em đồng ý làm vợ anh nhé.
Nói tới chữ cuối cùng Lâm Phong làm ra thế quỳ một gối nắm lấy tay Thanh Ngọc, đáng tiếc Lâm Phong không có nhẫn nếu không sẽ càng giống một lời cầu hôn hơn, cầu hôn mà không có nhẫn rất giống một trò đùa a.
Ở đối diện nghe Lâm Phong nói mà Thanh Ngọc rưng rưng nước mắt, tuy biết Lâm Phong là không phải loại người trốn tránh trách nhiệm nhưng khi nghe được lời cầu hôn Thanh Ngọc vẫn không kìm được những giọt nước mắt hạnh phúc này, nàng rất rõ ràng Lâm Phong không phải đang đùa giỡn, nàng nghẹn ngào nói:
-Em đồng ý, em... em hạnh phúc quá. Nhưng mà anh... anh không hối hận chứ, em chỉ là một cô gái quê mùa.
Câu sau là Thanh Ngọc không tự chủ được thốt ra, nàng thật sự chỉ là một cô gái đến từ một trấn nhỏ, không xinh đẹp tuyệt vời cũng chẳng giàu có gì, nói trắng ra nàng rất bình thường trong số những người bình thường, còn Lâm Phong sắp sửa trở thành một đại gia rồi, hai viên tinh hạch cấp ba đáng giá bằng cả một gia tài đấy.
Lâm Phong đứng dậy vươn tay khẽ lau đi nước mắt trên mặt Thanh Ngọc nhu hòa nói ra:
-Đồ ngốc, câu hối hận anh phải hỏi em mới đúng, có thể em không biết nhưng anh rất may mắn mới gặp được em, không phải em may mắn mới gặp được anh. Hơn nữa em không ngại mắt anh bị tật sao.
Thanh Ngọc liên tục lắc đầu như thể sợ Lâm Phong chạy mất:
-Em không hối hận, cũng không ngại, vĩnh viễn sẽ không.
Lâm Phong mỉm cười:
-Vậy em chuẩn bị một chút rồi mình đi đăng kí kết hôn, anh nóng lòng muốn danh chính ngôn thuận trở thành chồng của em lắm rồi.
Nghe vậy Thanh Ngọc bật cười:
-Phì, anh nói chuyện như con gái thế, chỉ có con gái chúng em mới mong có danh phận chứ. Bất quá nghe anh nói vậy em rất vui, anh đợi em một chút nha, em ra ngay.
Nói xong Thanh Ngọc nhanh nhảu đứng dậy trở về phòng sửa soạn, còn Lâm Phong đi theo nàng rồi đợi ở ngoài chứ không cần chuẩn bị nhiều, nam nhân, rất nhanh gọn lẹ a.
Đồng thời mấy câu nói trên hoàn toàn là lời thật lòng của Lâm Phong, hắn cảm thấy bản thân rất may mắn mới gặp được Thanh Ngọc giữa vô số con người, có thể nàng không xinh đẹp, không tài giỏi, không giàu có nhưng trong lòng Lâm Phong nàng là tất cả của hắn, đây... là một loại cảm giác khó nói thành lời.
Lâm Phong chỉ biết rằng tuy hai người mới gặp nhau nhưng dường như hai người đã quen thuộc từ rất lâu rồi, và cuộc đời này hắn không muốn rời xa nàng.
Ngoài ra Lâm Phong muốn nhanh chóng đăng kí kết hôn còn để bảo vệ Thanh Ngọc, ở bất cứ nơi đâu, bất cứ thời đại nào đều không thiếu trường hợp bức hôn, chỉ khi nào Thanh Ngọc có chồng trên danh nghĩa thì luật pháp mới bảo vệ được nàng, ít nhất ngoài sáng không ai có thể quấy rối nàng nữa.
Rất nhanh Thanh Ngọc đã thay một bộ quần áo khác, trên mặt cũng nhiều hơn một lớp trang điểm giống với lúc đi chơi, đây không phải nàng điệu đà mà đây là một dịp trọng đại a, thậm chí còn trọng đại hơn vụ hẹn hò nhiều.
Sau đó hai người cùng nhau đi tới nơi đăng kí kết hôn.
Trên đường đi Thanh Ngọc cười rất nhiều, có thể nói hai ngày này nàng cười nhiều còn hơn cả hai mươi năm trước cộng lại, trong lòng thầm nghĩ phải chăng đây là thiên duyên tiền định mà người ta thường nói tới sao, nếu quả thật là vậy thì cảm tạ ông trời đã cho con gặp được Lâm Phong.
Một giờ sau hai người đã tới được trụ sở đăng kí giấy tờ, Thanh Ngọc cùng Lâm Phong nhìn xung quanh tìm chỗ trống làm thủ tục đăng ký kết hôn, dù sao Thanh Ngọc cũng là lần đầu tiên tới đây nên không biết các bước tiến hành như thế nào, hết nhìn đông lại nhìn tây không có mục đích.
Đang lúc nhìn quanh đột nhiên một giọng nữ vang lên gọi Thanh Ngọc:
-Thanh Ngọc, chị đến đây làm gì vậy, có cần em giúp gì không.
-A, Lam Tuyết, chị đang muốn nhờ em giúp thật nè.
Người lên tiếng là Lam Tuyết, bạn thân và là em kết nghĩa của Thanh Ngọc.
Lam Tuyết sống từ nhỏ tại Cực Hưng thành, gia đình mở một tiệm buôn bán vũ khí cho các mạo hiểm giả có thể coi là khá giả, khi Thanh Ngọc mới tới Cực Hưng Thành không có ai nương tựa chính Lam Tuyết là người đưa tay ra giúp đỡ Thanh Ngọc trải qua ngày tháng khó khăn. Vì Lam Tuyết được học hành đàng hoàng ở Cực Hưng thành nên có một chân việc làm tại "công sở", bất quá đây chỉ là việc làm lúc rảnh rỗi của Lam Tuyết khi có kỳ nghỉ học.
Lam Tuyết chạy tới chỗ Thanh Ngọc cười cười:
-Lâu rồi không thấy chị cười vui như thế này, sao nào, có chuyện gì vui sao, kể cho em nghe với được không.
Nói rồi Lam Tuyết để ý thấy Lâm Phong đứng bên cạnh Thanh Ngọc, lại còn nắm tay Thanh Ngọc nữa. Lam Tuyết vội vàng kéo Thanh Ngọc ra khỏi Lâm Phong đi về một phía thấp giọng nói:
-Tên này là ai vậy, có phải hắn ăn hiếp chị nên chị muốn đưa hắn tới đây để hỏi tội không, cứ để đó cho em, em sẽ cho hắn biết tay.
Sở dĩ Lam Tuyết nghĩ như vậy vì chưa từng thấy Thanh Ngọc gần gũi với nam nhân nào cả.
-Không phải không phải. Anh ấy là Lâm Phong, hôm nay chị đến đây để đăng kí kết hôn với anh ấy.
Thanh Ngọc luống cuống giải thích, càng nói về sau càng nhỏ hơn, khuôn mặt nàng đỏ chín hết cả lên như quả cà chua vậy.
-Cái gì, em thấy hắn nhỏ tuổi hơn chị a, có khi còn nhỏ hơn cả em, có phải hay không hắn uy hiếp chị ép buộc chị cưới hắn không. Chị cứ nói ra em xử lý được hết, em gặp vài vụ như thế này rồi.
Thanh Ngọc thấy Lam Tuyết nói xấu Lâm Phong liền xụ mặt xuống:
-Không có, không cho phép em nói xấu anh ấy, Lâm Phong là người đàn ông tốt nhất mà chị từng gặp, nhờ có Lâm Phong mà chị mới biết được cuộc sống có thể đẹp như vậy, em mà nói xấu Lâm Phong nữa là chị giận em luôn.
-Được rồi được rồi, em tin chị được chưa.
Lam Tuyết hoàn toàn bó tay với Thanh Ngọc, chiêu này của Thanh Ngọc rất có lực sát thương.
Phía bên kia, Lâm Phong là người tu võ, thính giác tốt hơn người bình thường rất nhiều, Lam Tuyết và Thanh Ngọc nói xấu hắn hắn đều nghe hết, bất quá hắn chỉ cười khổ không nói gì, dù sao đây là do Lam Tuyết muốn tốt cho Thanh Ngọc chứ không có ý gì xấu. Đợi hai nữ quay lại Lâm Phong đứng ra tự giới thiệu với Lam Tuyết:
-Anh là Lâm Phong, anh đã nghe Thanh Ngọc kể về em rất nhiều, cám ơn em đã giúp đỡ Thanh Ngọc.
Lam Tuyết nghe Lâm phong gọi mình là em liền bực bội không thôi, Lâm Phong còn nhỏ hơn cả nàng cơ mà, nhưng không có cách nào khác a, hắn là chồng của chị Thanh Ngọc, mà Thanh Ngọc là chị của nàng, aizz bối phận loạn xà ngầu hết rồi.
-Đương nhiên, chị Thanh Ngọc như là chị ruột của ta vậy, ta giúp đỡ cũng là đúng thôi. Nếu ngươi mà làm chị Thanh Ngọc buồn ta sẽ cho ngươi biết tay.
Vừa nói Lam Tuyết vừa đưa tay ra hiệu hình cái kéo phụp một cái. Hiển nhiên cô nàng vẫn chưa tin tưởng Lâm Phong lắm, ai biết tên này dùng chiêu trò gì để quyến rũ Thanh Ngọc, theo nàng được biết Thanh Ngọc là một cô gái cực kì đơn thuần đáng yêu.
Nhìn "tư thế" kia Lâm Phong cảm thấy lạnh hết cả sống lưng, không biết tại sao Lam Tuyết lại cực phẩm như vậy, đến cả hù dọa mà cũng quá đáng sợ đi. Lâm Phong giơ tay thề thốt:
-Ta, Lâm Phong hứa trước mặt Lam Tuyết sẽ không bao giờ để Thanh Ngọc chịu bất cứ tổn thương nào.
Giọng nói Lâm Phong khá lớn làm mọi người đều quay lại nhìn hắn cười cười, chắc là chưa bao giờ thấy tỏ tình ở nơi này a. Thanh Ngọc thấy nhiều người như vậy nhìn tới liền đỏ mặt lôi kéo Lâm Phong cùng Lam Tuyết vào phòng làm việc của Lam Tuyết để đăng ký kết hôn, nhưng mà trong lòng nàng lại cảm thấy ấm áp hơn bao giờ hết, phải biết nam nhân rất coi trọng mặt mũi, nói như vậy ở chốn đông người vẫn là lần đầu tiên Thanh Ngọc thấy.
Về phần Lam Tuyết dịu xuống không ít, rốt cuộc nàng cũng hiểu được một chút vì sao chị Thanh Ngọc lại yêu Lâm Phong nhiều như vậy, một người nam nhân như Lâm Phong quả thực rất hiếm thấy.
Thủ tục đăng kí kết hôn không rườm rà, hai người Lâm Phong Thanh Ngọc chỉ cần điền thông tin vào giấy đăng kí kết hôn rồi kí tên nên rất nhanh đã hoàn thành xong.
Sau khi làm xong thủ tục Thanh Ngọc ôm tờ giấy đăng ký vào lòng giống như nó là bảo bối quý nhất của nàng, Lâm Phong thấy thế càng muốn ôm Thanh Ngọc vào lòng chiều chuộng một phen, bất quá ở đây còn có Lam Tuyết nên hắn kiềm chế được. Lâm Phong lật tay lấy ra 3 lá Kim Dương thảo đưa cho Lam Tuyết:
-Đây là quà ra mắt anh gặp em, đồng thời cám ơn em đã giúp anh và Thanh Ngọc, lúc nãy nhiều người quá nên anh không tiện lấy ra, ở đây chỉ có 3 người anh mới lấy ra được. Đây là linh thảo cấp 1 đỉnh cấp, mỗi lần uống trà em có thể cắt một ít cho vào nước trà, nó có thể giúp cơ thể khỏe mạnh hơn đồng thời tiêu trừ được một số bệnh tật. Nhớ kĩ, nếu em muốn cho người không tu võ uống thì chỉ được dùng mỗi lần không tới nửa lá thôi, nhiều quá sẽ gây thương tích đó.
Nhìn ba lá Kim Dương Thảo hai mắt Lam Tuyết sáng lên, đây là đồ tốt a, tuy đây là Cực Hưng Thành nhưng muốn mua linh dược cũng không dễ, thông thường linh dược đều bị người có chức có quyền mua hết rồi. Ba lá cây này có thể cho cha mẹ nàng dùng để có thể khỏe hơn, ai biết cha mẹ nàng sau này có tuổi rồi có còn khỏe mạnh hay không.
-Đa tạ anh Lâm, chúc hai anh chị hạnh phúc tới đầu bạc răng long ^^!.
Lâm Phong thầm nghĩ, đúng là con gái, cứ hễ có quà là biến thành người tốt ngay. Lam Tuyết hình như nhớ lại điều gì:
-Anh Lâm, có phải anh có không gian giới chỉ không.
Lam Tuyết nghi hoặc nhìn Lâm Phong, phải biết nhẫn không gian là một trong những món đồ cực kỳ đắt giá, có tiền chưa chắc đã mua được, chỉ những người có địa vị cao mới có thể có mà thôi, vậy mà Lâm Phong lại có một cái, không phải Lâm Phong là con ông cháu cha đấy chứ.
Lâm Phong không giấu diếm gật đầu.
-Đúng rồi, anh có một cái nhẫn không gian vì lúc trước đi thám hiểm ở Ám Lâm vô tình nhặt được một cái, không biết có vấn đề gì không.
Lam Tuyết vội vàng khuyên:
-Anh không được lộ ra mình có nhẫn không gian, đây là một món đồ cực kỳ quý hiếm, nếu có người biết anh không có thân phận mà có nhẫn không gian coi chừng sẽ bị người giết người diệt khẩu rồi cướp đoạt đó. Nơi đây không an toàn như anh nghĩ đâu.
Lâm Phong gật gật đầu tỏ vẻ hiểu, nói thật hắn cũng biết nên vào tới phòng riêng mới tặng cho Lam Tuyết ba lá Kim Dương Thảo.
-Anh biết rồi, cảm ơn em nhiều nhé. Thanh Ngọc, em đưa anh cất giấy đăng kí vào nhẫn không gian nhé, trong nhẫn không gian rất an toàn.
Thanh Ngọc lắc đầu không muốn:
-Em muốn tự giữ một bản, như vậy giống như chúng ta lại có thêm một mối liên hệ nữa rồi.
Thanh Ngọc nói vậy thì Lâm Phong cũng chiều nàng.
Sau khi tạm biệt Lam Tuyết, Lâm Phong cùng Thanh Ngọc đi tìm một nhà môi giới để bán tinh hạch U Ảnh Báo, hai người đi tới một tiệm vũ khí khá lớn, tên Thanh Long, ở đây bán đủ loại đao kiếm, có cả súng ống hiện đại, thậm chí cả kiếm laze cũng bán luôn.
Thanh Ngọc nói chỉ có quân đội mới mua tinh hạch, mà những chủ tiệm vũ khí lớn sẽ làm trung gian môi giới cho người bán vì không phải ai cũng có thể gặp được chỉ huy cao cấp của quân đội. Lâm Phong thầm than nếu Thanh Ngọc nói sớm một chút hắn đã đi tìm Trần Hùng rồi, dù sao hắn đang bị giám sát nên muốn gặp Trần Hùng rất dễ a.
Bất quá lỡ tới rồi vào xem thử một chút ở đây có thứ gì hấp dẫn không, Lâm Phong còn dư bốn mươi cái vuốt U Ảnh Báo nha. Lâm Phong và Thanh Ngọc vừa bước vào, đã có vài tiếng cười nhạo truyền tới:
-Một tên nhóc con hỉ mũi chưa sạch cũng đến tập tành mua vũ khí kìa anh em.
-Chậc, lại thêm một tên nhóc không biết sống chết tới đây tập tành làm anh hùng.
-Con bà nó, tiểu cô nương kia thật ngon a, tiểu cô nương lại đây với đại gia, tên nhóc này sớm muộn gì cũng chết yểu thôi. Hắc hắc.
Nghe những lời không mấy tốt đẹp Thanh Ngọc nhíu mày, nàng không thích người khác nói xấu Lâm Phong cả nhưng nàng thấy Lâm Phong vẫn bình tĩnh nên chỉ im lặng đứng sau Lâm Phong thôi, nàng không có võ a.
Bất quá Thanh Ngọc không biết mặt ngoài nhìn Lâm Phong rất bình tĩnh chứ trong lòng Lâm Phong càng tức giận hơn Thanh Ngọc rất nhiều, là một nam nhân hắn không cho phép bất kì người nào vũ nhục nữ nhân của hắn, hắn tiến lên chỉ thẳng tay vào một tên cao to đen hôi:
-Mày có ngon thì lập lại lời vừa nói một lần nữa xem.
-A, tên này láo, ông nói là tiểu cô nương kia thật ngon a, đến đây hầu hạ đại gia thì sung sướng hơn đi theo tên nhóc ngươi nhiều. Sao, có gì không. Tính ra vẻ trước mặt mỹ nhân hả. Haha.
Cả đám cười ồ lên, không coi Lâm Phong vào mắt.
Một lần nữa nghe những lời kia hai mắt Lâm Phong lóe lên sát khí, hắn tụ khí vào chân đạp xuống "rầm", đối phó với một võ giả hắn không cần tới Tam Dương chưởng, chỉ dùng một chưởng rất bình thường đánh tới.
Tốc độ Lâm Phong cực nhanh chỉ trong nháy mắt đã tới trước mặt tên này, một chưởng vào bụng.
-Ầm.
Một tiếng va chạm rõ to vang lên, ngay sao đó tên cao to bị đánh văng hơn mười thước, sùi bọt mép, bất tỉnh nhân sự. Mấy tên còn lại đều im miệng, vũ khí cũng không rút ra vì trong thành không cho phép chém giết trực diện, chỉ có thể ám toán nên đâu còn thái độ đối với Lâm Phong nữa, ai biết một tên nhóc thoạt nhìn 17 18 tuổi lại là hung thần ác sát cơ chứ. Thực lực Lâm Phong bày ra sợ rằng võ sư cũng không phải đối thủ a.
-Mau gọi lão đại tụi bây ra đây, tao có vụ giao dịch lớn đây.
Lâm Phong đạp lên người tên bị đánh, nói lớn.
Đối với người hung ác mình phải hung ác hơn, dù cho có luật pháp nhưng đây vẫn là thế giới mà kẻ mạnh làm vua, luật pháp chỉ bảo vệ ngươi một phần mà thôi. Nói thật nếu không phải Lâm Phong sợ phiền phức khi giết người hắn đã làm thịt tên kia rồi, dám sỉ nhục Thanh Ngọc là chạm tới mốc giới hạn của hắn.
Về phần Thanh Ngọc đôi mắt chớp động nhìn Lâm Phong như si như mê, nàng không để ý tới mặt hùng hổ dọa người của Lâm Phong chút nào, theo nàng Lâm Phong làm gì đều đúng, đồng thời Lâm Phong càng ưu tú thì nàng càng tự hào hơn chứ không tự ti, Lâm Phong chính là nam nhân của nàng a.