Đỉnh Phong Chí Tôn

Chương 117: Dung hợp thiên hỏa




Phá Thiên Đan dã có, ngày trăng tròn cũng đến, hôm nay thời khắc phá giải phong ấn sắp tới, mọi sự chuẩn bị của Lâm Phong đều đã đầy đủ. Lâm Phong cởi bỏ phong ấn đôi mắt, dưới Nhật Nguyệt Phá Hư thần đồng mặc dù phong ấn đoàn hỏa diễm kia rất chắc chắn nhưng không che dấu được Lâm Phong, các đường vân phong ấn cùng đường vận chuyển linh lực của phong ấn đều hiện rõ.

Đề phòng bất trắc, Lâm Phong thiết lập thêm một phong ấn phía ngoài phong ấn kia, thiên hỏa là bảo vật của thiên địa, ắt có linh tính, một khi phong ấn trấn áp nó bị phá vỡ có thể nó sẽ chạy thoát, hy vọng phong ấn của Lâm Phong sẽ giữ chân được nó trong một khoảnh khắc, như vậy là đủ rồi. Bởi vì thiếu thốn tài liệu bố trí trận pháp nên trận pháp phong ấn này đẳng cấp chỉ ngang với trận pháp cấp ba, đây là vì có chí dương chân khí trợ giúp, Lâm Phong chỉ có thể cầu nguyện không nên có sự cố xảy ra a.

Lâm Phong quan sát rất kĩ, không bỏ qua từng chi tiết nào của phong ấn, thời khắc phong ấn buông lỏng chỉ kéo dài mấy hơi thở, dù liên tục vận chuyển Nhật Nguyệt Phá Hư thần đồng khá tốn sức nhưng hắn không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc kia, vẫn không ngừng quan sát. Mộ Dung Tuyết bên cạnh cũng không làm phiền Lâm Phong, nếu không phải lần dung hợp thiên hỏa này là dung hợp cho nàng thì nàng cũng đã rời đi chỗ khác để Lâm Phong không bị phân tâm.

Màn đêm buông xuống, hàn khí tăng cao, bất quá thời khắc phong ấn buông lỏng đã tới gần. Lâm Phong vẫn không rời mắt khỏi phong ấn, tròng mắt tràn đầy tơ máu, thần kinh cũng căng cứng, cơ hội này một tháng chỉ có một lần, mà hắn chỉ còn mười năm, chậm một lần thì cơ hội sống sót của Mộ Dung Tuyết càng bị rút ngắn, hắn không được phép thất bại.

Ngay lúc này, hàn khí từ bốn phương tám hướng ùa về vị trí phong ấn, ánh trăng lúc này có chứa một loại lực lượng kì dị, kích động hàn khí tạo thành phong bạo hàn khí, vô cùng vô tận ùa về nơi đây.

-Không tốt.

Lần trước dù hàn khí tăng mạnh cũng không đến mức độ như thế này, Lâm Phong cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức vận chuyển tu vi đến mức tận cùng, hắn có thể bỏ đi nhưng hắn không cam tâm, lần này bỏ chạy vậy lần khác thì sao, hắn không có đủ thời gian để tìm cách khác. Mộ Dung Tuyết lo lắng, lần này không biết vì sao dị biến lại mạnh như vậy, tiếp tục như vậy sợ rằng cả hai người đều không thoát nổi:

-Chúng ta mau rời khỏi đây, sợ rằng thiên hỏa đã đến thời gian thành thục, chuẩn bị thoát khốn. Mười năm đối với muội đã quá đủ, muội không muốn huynh lại mạo hiểm.

Đúng vậy, nhưng thiên hỏa này chưa thành thục, chỉ vì nó cảm nhận được Lâm Phong muốn chiếm đoạt nó nên mới dốc sức một lần, liều mạng kích động hàn khí phá tan phong ấn, điều này sẽ khiến nó lại suy yếu nhưng nó muốn chạy trốn trước rồi nói sau. Lâm Phong biết Mộ Dung Tuyết lo lắng cho hắn nhưng hắn không rời mắt khỏi phong ấn kia, chỉ nói với Mộ Dung Tuyết:

-Mười năm đối với ta không đủ, nếu đã chấp nhận nàng thì ta muốn ba người chúng ta sẽ sống tới thiên trường địa cửu, dù là ai cũng không ngăn cản được.

Nội tâm Mộ Dung Tuyết tràn đầy ấm áp, hàn khí ở đây cũng không dập tắt được sự ấm áp trong lòng nàng lúc này. Nàng chỉ tự lừa dối bản thân, nàng không chỉ muốn bên cạnh hắn mười năm, nàng muốn giống như hắn nói, ba người chúng ta sẽ sống tới thiên trường địa cửu. Mộ Dung Tuyết nắm chặt tay, vận chuyển tu vi tới cực hạn chống lại hàn khí, sẵn sàng phối hợp với Lâm Phong dung hợp thiên hỏa bất cứ lúc nào.

Đột nhiên một tiếng răng rắc vang lên, phong ấn không chỉ bị buông lỏng mà đã sắp tan vỡ, Sinh Mệnh Lãnh Diễm đang chờ đợi khoảnh khắc thoát thân. Ngay lúc này, Lâm Phong cũng không phá vỡ phong ấn như kế hoạch, hắn lại làm một điều ngược lại… chữa trị cho phong ấn. Tạo nghệ phong ấn của Lâm Phong không bằng người bố trí phong ấn này, nhưng việc chữa trị phong ấn vẫn có thể miễn cưỡng làm được, hơn nữa sau khi chữa trị hắn có thể tạm thời đoạt quyền khống chế phong ấn này.

Tử vong chi lực điên cuồng tràn ra, Lâm Phong muốn lợi dụng phong ấn để khiến Sinh Mệnh Lãnh Diễm bị suy yếu, tử vong chi lực là thích hợp nhất để làm việc này, rốt cuộc là sinh mệnh chi lực của ngươi mạnh hay tử vong chi lực của ta thắng. Sinh Mệnh Lãnh Diễm gào thét, nó phải liều mạng thôi động hỏa chủng mới có thể kích động hàn khí khiến phong ấn nứt ra một điểm, vậy mà bây giờ tên này còn chữa trị phong ấn, hơn nữa lại là khí tức mà nó ghét nhất, tử vong chi lực.

Tử vong cùng sinh mệnh điên cuồng ăn mòn lẫn nhau, nếu Sinh Mệnh Lãnh Diễm không bị trấn áp, không tiếc đại giá kích động phong ấn khiến nó vốn đã suy yếu lại càng thêm suy yếu thì tử vong chi lực của Lâm Phong cũng không làm được như vậy, dù sao tu vi của Lâm Phong mới chỉ là Trúc Cơ tầng 9 a. Đây giống như một cọng cỏ cuối cùng khiến ngựa cũng phải nằm xuống, vô cùng biệt khuất a.

Lâm Phong cũng đang cố gắng hết sức, vì khống chế tử vong chi lực nên hắn không thể bảo vệ bản thân khỏi hàn khí, thân thể đã có dấu hiệu bị đóng băng nhưng hắn vẫn không quan tâm, bởi vì hắn tin tưởng Mộ Dung Tuyết. Mộ Dung Tuyết cũng không đứng chơi, đan khí tản ra tràn vào cơ thể Lâm Phong bảo vệ các bộ phận yếu hại, Ngự Thiên Chung cũng được xuất ra bảo vệ cho nàng.

Hai người đều liên tục xuất ra linh đan khôi phục linh lực chèo chống với Sinh Mệnh Lãnh Diễm, cái khác hắn không có nhưng linh đan lại rất nhiều a. Rốt cuộc sau mười phút, lượng linh đan tiêu hao không sai biệt lắm 8 thành, chỉ còn lại những loại linh đan đặc thù như Tử Đan, Phi Lôi Đan,… thì Sinh Mệnh Lãnh Diễm cũng đuối sức, tử vong chi lực kia vậy mà có thể sánh ngang với sinh mệnh chi lực của nó, lại nói tử vong chi lực kia kết hợp với phong ấn khiến nó vô cùng đau khổ.

Bề ngoài Lâm Phong cũng bị một lớp băng mỏng bao phủ, nhưng không quan trọng bởi vì cường độ thân thể hắn đã đạt tới Kết Đan trung kì, đã có Mộ Dung Tuyết bảo vệ thì cũng không gặp vấn đề gì lớn. Chỉ là Ngự Thiên Chung chống đỡ hàn khí không tốt cho lắm, trên Ngự Thiên Chung đã xuất hiện rất nhiều vết nứt, may mắn là hàn khí lúc này đã giảm bớt nên Mộ Dung Tuyết quyết định thu hồi Ngự Thiên Chung.

Ngay lúc khí thế của Sinh Mệnh Lãnh Diễm rớt xuống, Lâm Phong vô cùng quả quyết dẫn bạo phong ấn, hắn chỉ có quyền khống chế phong ấn này ba hơi thở, vì để khiến Sinh Mệnh Lãnh Diễm suy yếu đến tận cùng không tiếc tử vong chi lực đã xuất ra liền bạo, sau đó triệt tiêu đan khí, ôm lấy Mộ Dung Tuyết bảo vệ nàng… bởi vì đan khí cũng mang một phần sinh mệnh chi lực (Thiên Biến Vạn Hóa Pháp có thể vừa thu vừa phát).

Dưới sự khống chế của Lâm Phong thì lực lượng phong ấn kia tự bạo kia chủ yếu công kích về phía Sinh Mệnh Lãnh Diễm, bởi vì tử vong cùng sinh mệnh giống như kẻ thù không đội trời chung, tử vong chi lực liền đánh về phía Sinh Mệnh Lãnh Diễm, ảnh hưởng tới Lâm Phong cùng Mộ Dung Tuyết rất ít.

Sinh Mệnh Lãnh Diễm dù linh trí không cao nhưng nó chấp nhận thua lần này vì nó có lòng tin chỉ cần Lâm Phong mang nó ra khỏi phong ấn, trong quá trình dung hợp nó sẽ khiến Lâm Phong phản phệ sau đó trốn thoát, ai biết Lâm Phong lại điên như vậy, đây vốn là muốn diệt nó luôn a.

Phong ấn bạo phát, tử vong chi lực một lần nữa khuếch tán ăn mòn Sinh Mệnh Lãnh Diễm, Lâm Phong có thể nghe thấy rất rõ Sinh Mệnh Lãnh Diễm đang gào thét, nhưng hắn cũng không rủ lòng thương vào lúc này mà triệt tiêu tử vong chi lực, đối với hắn Mộ Dung Tuyết quan trọng hơn rất nhiều. Hơn nữa tử vong chi lực dẫn bạo phong ấn hắn muốn triệt tiêu cũng không được.

Một lúc sau, lực lượng bộc phát tiêu tán, hàn khí cũng bị ăn mòn không còn, dù sao hàn khí kia cũng dùng để phá vỡ phong ấn, lại bị tử vong chi lực cùng phong ấn tự bạo thổi bay. Phong ấn tự bạo uy lực tàn phá cũng không lớn, phần lớn tác dụng chỉ là ăn mòn Sinh Mệnh Lãnh Diễm nên vị trí động phủ này cũng không bị bạo tạc, chỉ là dường như thiếu đi một chút sức sống, cùng với một đoàn hỏa diễm trắng xanh đang lơ lửng, bất quá đoàn hỏa diễm này lại yếu ớt hơn trước rất nhiều.

Lâm Phong ngay lập tức kéo Mộ Dung Tuyết lại gần Sinh Mệnh Lãnh Diễm, nhân lúc Sinh Mệnh Lãnh Diễm bị thương mà dung hợp nó, như vậy xác suất thành công cao hơn rất nhiều, mặc dù sự trợ giúp tăng cường tu vi của Sinh Mệnh Lãnh Diễm lúc yếu ớt là không lớn, nhưng vẫn có được thêm 3 năm thời gian, như vậy là đủ rồi.

Lúc này Sinh Mệnh Lãnh Diễm nhìn qua giống như một đứa trẻ mới sinh ra, rất đơn thuần nhưng sinh mệnh chi lực vẫn rất mạnh mẽ, bổn nguyên hỏa chủng của nó chính là sinh mệnh lực a. Đây là vì thần trí của Sinh Mệnh Lãnh Diễm đã bị thương nghiêm trọng, thần trí của nó vốn chỉ vừa mới hình thành đã bị phong ấn tự bạo đánh tan, quả thực bi ai a.

Dù như vậy khiến phẩm cấp của Sinh Mệnh Lãnh Diễm giảm xuống một bậc nhưng lại là thích hợp nhất đối với Mộ Dung Tuyết, bởi vì Lâm Phong muốn hỏa diễm này trở thành ngụy sinh mệnh chi hỏa, cũng có nghĩa là nó phụ thuộc hoàn toàn vào Mộ Dung Tuyết, nếu nó có thần trí nhất định sẽ không chịu hợp tác.

Hai người ngồi đối diện nhau, chính giữa là Sinh Mệnh Lãnh Diễm, Lâm Phong bấm quyết, dựa theo phương pháp Tang Thụ truyền lại, hắn là người chịu tải lực lượng chính, Mộ Dung Tuyết chỉ là phụ trợ mà thôi. Mộ Dung Tuyết bấm quyết, một giọt máu tươi bức ra từ mi tâm, đó chính là hồn huyết của nàng. Nếu là dung hợp bình thường thì cũng thôi nhưng muốn tạo dựng ngụy Sinh Mệnh chi hỏa thì bắt buộc phải có hồn huyết, điều này khiến quá trình dung hợp rất nguy hiểm, chỉ một sai sót nhỏ liền thân tử đạo tiêu.

Hồn huyết vừa ra, dung nhập với Sinh Mệnh Lãnh Diễm, may mắn rằng lần này Sinh Mệnh Lãnh Diễm vậy mà cực kì ngoan ngoãn, chủ động mở ra hỏa chủng để hồn huyết của Mộ Dung Tuyết tiến vào, sau đó dựa vào bí pháp khiến nó hoàn toàn nhận Mộ Dung Tuyết làm chủ. Đây là vì thần trí của Sinh Mệnh Lãnh Diễm đã không còn, bản năng mách bảo Mộ Dung Tuyết cùng nó rất thích hợp.

Một luồng khí tức từ Sinh Mệnh Lãnh Diễm truyền vào Lâm Phong, Lâm Phong dựa vào Thiên Biến Vạn Hóa Pháp giữ lại phần lớn khí tức băng hàn, chỉ để lại hai thành băng hàn cùng sinh mệnh chi lực truyền qua Mộ Dung Tuyết. Cứ như vậy vô cùng vô tận hàn băng chi lực cùng sinh mệnh chi lực truyền vào cơ thể Lâm Phong và Mộ Dung Tuyết, hơn nữa hai loại khí tức này lúc trước phân tán trong Bách Hỏa sơn giờ phút này cũng đều gom hết về đây, đây đều là sức mạnh của Sinh Mệnh Lãnh Diễm.

Trải qua ba ngày hấp thu Sinh Mệnh Lãnh Diễm, lúc này nó chỉ còn lại hỏa chủng, tu vi của Lâm Phong cùng Mộ Dung Tuyết cũng đạt đến Trúc Cơ viên mãn, lại có dấu hiệu đột phá Kết Đan kì.

Mộ Dung Tuyết khẽ hấp, hỏa chủng bay vào miệng nàng, bí pháp lúc này bộc phát hiệu quả, những văn tự trên hồn huyết của Mộ Dung Tuyết dung nhập vào hỏa chủng, tại hỏa chủng kia hình thành một “tiểu Mộ Dung Tuyết” màu xanh cực kì đáng yêu. “Tiểu Mộ Dung Tuyết” kia đột nhiên bốc cháy, dung nhập vào linh hồn của nàng, hóa thành ngụy Sinh Mệnh chi hỏa.

Mộ Dung Tuyết giờ khắc này cảm giác được một cỗ sinh cơ vô cùng mãnh liệt, dù rằng theo lời Tang Thụ căn cơ sinh mệnh của nàng đã đoạn nhưng khi hoàn toàn dung nhập được hỏa chủng thì cảm giác “căn cơ” đã quay trở lại, không biết đây có phải là ảo giác của nàng hay không, bất quá sống thêm 3 năm chắc hẳn không thành vấn đề.

Sinh mệnh chi lực lúc này tràn đầy, nhưng lại quá tràn đầy, nếu Mộ Dung Tuyết không đột phá lúc này thì có khả năng sẽ bạo thể, nếu không muốn bạo thể thì phải tống khứ sinh mệnh chi lực này ra ngoài, như vậy sẽ rất lãng phí sinh mệnh chi lực, sợ rằng sẽ khiến ngụy Sinh Mệnh cho hỏa vừa mới hình thành lại trở nên bất ổn, ba năm kia cũng sẽ tan thành mây khói.

Ngay lúc này Lâm Phong mở mắt, hắn cũng đã có thể đột phá Kết Đan kì, lượng linh lực tích lũy trong cơ thể Lâm Phong cũng đã rất lớn, nhưng hắn lo cho Mộ Dung Tuyết hơn. Lâm Phong biết Mộ Dung Tuyết nếu muốn đột phá thì phải đột phá đan ý, liền đưa cho Mộ Dung Tuyết một gợi ý:

-Tuyết, tử cực hạn chính là sinh.

Ánh mắt Mộ Dung Tuyết lóe sáng, nàng biết đây là tiền đề để nàng đột phá đan ý mà Lâm Phong đưa cho nàng, dường như nắm bắt được cái gì, Mộ Dung Tuyết quyết định trong thời khắc sinh tử này lựa chọn đột phá, nếu không đột phá liền tử, chỉ có đột phá được mới là sinh, lại rất giống với câu nói “tử cực hạn chính là sinh”.