Dưới sự bảo vệ của Nhật Nguyệt Phá Hư Thần Đồng, lúc này Lâm Phong đang lâm vào trạng thái “ngủ đông”, không hề nhận biết tình cảnh ở bên ngoài. Thế nhưng sâu tận linh hồn Lâm Phong vẫn cảm thấy rất lạnh lẽo, rõ ràng có một giọng nói kêu gọi hắn thức tỉnh đi, nhưng hắn không làm được, mỗi khi hắn cố gắng thức tỉnh lại có một luồng lạnh buốt đánh vào linh hồn hắn. Sinh mệnh của hắn đã kết tinh thành băng giá, nếu gượng ép bản thân thức tỉnh hắn sẽ tử vong thật sự.
Không biết trải qua bao lâu, chỉ biết đã vô số lần Lâm Phong muốn tỉnh lại, giọng nói kia chính là chấp niệm của hắn, hắn cần phải thức tỉnh, dù có phải chết. Tuy nhiên lại có một hình bóng luôn bảo vệ hắn, khiến mỗi khi luồng khí lạnh giá kia quét tới đều không ảnh hưởng tới Lâm Phong, nhưng hình bóng ấy mỗi lúc một mờ dần. Thâm tâm Lâm Phong rất đau, chấp niệm của hắn khiến hắn muốn thức tỉnh, nhưng hắn phát hiện ra… hắn thức tỉnh để tìm lại thân ảnh kia, vậy mà giờ đây hình ảnh đó lại vì hắn mà dần tan biến.
Điểu này khiến Lâm Phong dần tuyệt vọng, hắn phải làm gì, thức tỉnh rồi chấp nhận rằng mối liên hệ với Thanh Ngọc đã tan biến, hay hắn phải trầm luân trong bóng tối để mặc Thanh Ngọc cô độc, con đường nào cũng quá tàn khốc.
Ngay khi Lâm Phong tuyệt vọng, một luồng khí nóng nhu hòa đột nhiên xuất hiện, không biết tại sao Lâm Phong lại cảm thấy dòng khí này vô cùng quen thuộc, dường như trong huyết mạch của hắn cũng có một chút khí tức này. Bản năng nói cho Lâm Phong biết luồng khí này có thể giúp hắn thức tỉnh, Lâm Phong liền tham lam hấp thụ luồng khí này.
Tại ngoại giới, Mộ Dung Tuyết vì để không lãng phí máu huyết nàng không dùng pháp khí để cắt vết thương, mà dùng chính răng của mình cắn lên cổ tay, ngậm máu trong miệng sau đó nhỏ lên băng điêu. Bởi vì nhiệt độ nơi đây quá thấp, máu huyết của nàng vừa rời khỏi thể nội sẽ bị đóng băng, không còn tác dụng.
Mỗi khi nàng cắn vào cổ tay một lần chỉ lấy được một ngụm máu, sau đó vết thương sẽ ngay lập tức bị đóng băng, không cách nào lại lấy thêm, ngoại trừ lại tiếp tục cắn vào vết thương. Mộ Dung Tuyết dùng miệng áp sát vào băng điêu, truyền một ngụm huyết dịch cho Lâm Phong.
Cũng không biết bằng phương pháp nào mà ngụm huyết dịch kia có thể xuyên thấu tầng băng, tới thẳng “thi thể” Lâm Phong, sau đó mang theo một chút sinh mệnh kết tinh bị hòa tan chui vào từng vết thương, thậm chí là cả xương cốt của Lâm Phong. Nhưng chỉ một ngụm là không đủ, Mộ Dung Tuyết lại tiếp tục cắn xuống cổ tay, một ngụm lại một ngụm được truyền tới Lâm Phong.
Nếu là trường hợp bình thường thì cũng thôi, với thể chất của tu sĩ những vết thương này cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng tại hoàn cảnh khắc nghiệt như thế này linh lực của Mộ Dung Tuyết không đủ để chống đỡ hàn khí, chỉ dựa vào bộ lông của Siêu Khuyển mới có thể miễn cưỡng không bị đóng băng, bây giờ còn tiêu tốn khí huyết để cứu Lâm Phong thì lại như thế nào. Mỗi một lần cắn xuống là nàng lại cảm thấy đau đớn, hàn khí xâm nhập hóa thành ngàn vạn lưỡi đao giày vò nàng, nỗi đau thể xác này quá lớn.
Siêu Khuyển mặc dù không thân thiết với Mộ Dung Tuyết nhưng nó nhìn thấy Mộ Dung Tuyết cũng không đành lòng, không thể làm gì khác vì nó cũng cần Lâm Phong sống sót, nó nhớ tới nhẫn trữ vật của Lâm Phong, liền dùng bộ lông bao phủ lại sau đó ném nhẫn trữ vật cho Mộ Dung Tuyết.
Mộ Dung Tuyết tiếp nhận nhẫn trữ vật, quay sang mỉm cười với Siêu Khuyển, bất quá nụ cười này có chút thê lương. Trong nhẫn trữ vật của Lâm Phong chứa rất nhiều linh đan, những linh đan này có thể khôi phục khí huyết cho Mộ Dung Tuyết một chút, dù sao lượng máu của một người là có hạn, cần phải tĩnh dưỡng khôi phục.
Ngày đầu tiên trôi qua, Mộ Dung Tuyết cắn xuống bốn mươi ngụm máu tươi, cổ tay nàng lúc này đã không còn hình dáng gì nữa, có phải chăng chỉ là những vết sẹo cực kì xấu xí. Lâm Phong trong vô thức hấp thụ bốn mươi ngụm huyết dịch chi lực, sinh mệnh lực của Lâm Phong được huyết dịch của Mộ Dung Tuyết kích thích trở nên sinh động hơn, đã thoát khỏi trạng thái kết tinh được một phần.
Từng ngày trôi qua, mỗi ngày Mộ Dung Tuyết đều cắn xuống huyết dịch truyền cho Lâm Phong, hôm nay đã là ngày thứ mười sáu. Ngày thứ hai nàng chỉ cắn xuống 38 ngụm, ngày thứ ba chỉ cắn xuống 30 ngụm,… đến bây giờ Mộ Dung Tuyết đã cực kỳ suy yếu, một ngày chỉ còn cắn xuống được năm ngụm.
Mặc dù có linh đan bồi dưỡng nhưng huyết dịch cùng sinh mệnh chi lực không phải nói khôi phục liền khôi phục đơn giản như vậy, tu vi của Mộ Dung Tuyết cũng chỉ là Trúc Cơ hậu kì, nếu không phải Cửu Chuyển Đan Quyết cùng đan khí ẩn chứa sinh mệnh chi lực lớn hơn công pháp bình thường thì nàng cũng không gắng gượng được tới ngày hôm nay.
Tang Thụ cũng không phải tàn nhẫn như vậy, nó vẫn âm thầm truyền một chút mộc bản nguyên cho Mộ Dung Tuyết để giữ vững sinh mệnh căn cơ cho nàng, tuy nhiên mộc bản nguyên này được giấu rất sâu trong cơ thể Mộ Dung Tuyết, cần chờ đợi đúng thời cơ hoặc Tang Thụ mở ra thì mới bộc phát, mười năm thời gian kia chỉ là nó muốn… Lâm Phong trong mười năm đạt tới Hóa thần, đại nạn của giới này đã gần tới.
Trải qua mười sáu ngày, Mộ Dung Tuyết đã là nỏ mạnh hết đà, nàng nhìn Lâm Phong đang dần khôi phục, trong lòng lại có thêm động lực, nàng có thể làm được. Tảng băng kết tinh từ sinh mệnh chi lực của Lâm Phong đã hòa tan được 6 phần, thân thể Lâm Phong cũng khôi phục không sai biệt lắm, tuy nhiên bốn phần còn lại vô cùng khó hòa tan.
Lại qua thêm bốn ngày nữa, Mộ Dung Tuyết chỉ hòa tan được thêm một phần kết tinh, lúc này nàng đã cảm giác… mình không còn nhiều thời gian, nếu cứ tiếp tục như vậy sợ rằng khi nàng ngã xuống Lâm Phong cũng không trở lại được. Ánh mắt Mộ Dung Tuyết lộ ra vẻ quả quyết, nàng bấm quyết, cố gắng ép ra tinh huyết của bản thân, huyết dịch bình thường đã không được thì nàng sẽ dùng tinh huyết.
Lại qua thêm mười ngày, mỗi ngày một giọt tinh huyết bị bức ra, sinh mệnh của Mộ Dung Tuyết đã đi đến bước cuối cùng, vẫn còn một phần kết tinh chưa bị hòa tan, phần kết tinh này lại không phải là băng… mà nó lại có ánh kim giống như kim loại, từ ba ngày trước nàng đã dùng tinh huyết nhưng không thể nào hòa tan nó được một chút nào.
Lúc này Mộ Dung Tuyết đột nhiên mỉm cười, nụ cười của nàng không còn thê lương mà là nụ cười đẹp nhất nàng từng có, thì thào trong lòng của mình, nàng đã không còn cách nào nói ra được thành lời:
-Từ nay sinh mệnh của chàng là của ta, sinh mệnh của ta cũng là của chàng, hãy thức tỉnh đi.
Một giọt hồn huyết được bức ra, giọt hồn huyết này có màu ánh kim giống như phần kết tinh kia của Lâm Phong, trên giọt hồn huyết này tản ra một cỗ sinh mệnh chi lực cực kì cường đại, mạnh hơn tất cả huyết dịch trước đây Mộ Dung Tuyết cộng lại. Thế nhưng dùng hồn huyết để hòa tan kết tinh kia cũng đồng nghĩa với việc Mộ Dung Tuyết sẽ chết, thế nhưng nàng không hối hận, từ nay nàng đã trở thành một phần của Lâm Phong, chỉ như vậy là đủ rồi.
Hồn huyết bức ra, hàn khí cũng không thể đóng băng được nó, Mộ Dung Tuyết bò lên tảng băng Lâm Phong, nàng gục trong ngực của hắn, một giọt nước mắt rơi xuống:
-Đáng tiếc, mười năm muội mong chờ sẽ không đến, tạm biệt huynh.
Nhưng đúng lúc này, linh hồn Lâm Phong đang kêu gào, hắn phải tỉnh dậy, hắn có cảm giác nếu hắn tiếp tục ngủ say hắn sẽ vô cùng hối hận, hắn sẽ không thể nào tha thứ cho bản thân, thân ảnh kia trong thâm tâm hắn cũng mỉm cười gật đầu rồi biến mất, Lâm Phong trở nên điên cuồng, đây chỉ là ác mộng, hắn phải thoát khỏi cơn ác mộng này.
Mảnh kết tinh ánh kim kia đột nhiên phát ra từng tiếng răng rắc, vỡ vụn, vậy mà nó lại không dung nhập vào cơ thể Lâm Phong, nó… lại hướng về Mộ Dung Tuyết. Lâm Phong mở mắt, một cỗ khí tức cực kì mạnh mẽ bộc phát, tất cả sinh mệnh chi lực giờ phút này đều hóa thành bàn đạp giúp hắn đề cao tu vi, nếu có thể tu luyện có lẽ hắn sẽ một hơi đột phá Kết Đan kì.
Nhưng Lâm Phong không làm như vậy, bởi vì hắn phát hiện trong ngực của mình là Mộ Dung Tuyết, bề ngoài của nàng vẫn như vậy nhưng không thoát khỏi cặp mắt của hắn, sinh mệnh chi hỏa của Mộ Dung Tuyết gần như đã tắt. Hơn nữa trước mắt Lâm Phong còn có một giọt hồn huyết, đó chính là hồn huyết của Mộ Dung Tuyết, nhìn lại những vết cắn trên tay nàng hắn chợt hiểu ra, hóa ra những luồng khí tức mà hắn hấp thu chính là sinh mệnh chi lực của Mộ Dung Tuyết, sinh mệnh của hai người bây giờ đã hòa vào nhau, nhưng sinh mệnh chi hỏa của nàng đã sắp lụi tàn, chỉ để hắn còn sống.
Lâm Phong cũng không quan tâm tại sao sinh mệnh chi hỏa của Mộ Dung Tuyết như vậy mà nàng vẫn còn sống, dù rất suy yếu nhưng vẫn còn sống, như thế là đủ rồi. Lâm Phong ôm lấy Mộ Dung Tuyết đang ngơ ngác nhìn mình, trong ánh mắt của nàng là một sự vui mừng không thể diễn tả được, hóa ra trước khi chết nàng vẫn có thể nhìn thấy hắn sống lại, nàng đã mãn nguyện rồi:
-Xin lỗi, là ta làm khổ nàng rồi.
Nói rồi Lâm Phong chỉ một cái, hồn huyết kia trở về cơ thể mộ Dung Tuyết. Mộ Dung Tuyết lắc đầu, lần đầu tiên trong giọng nói của Lâm Phong có chứa một chút cảm xúc giành cho nàng, chỉ cần như vậy đã đủ để nàng đánh đổi tất cả, thì ra… ta vẫn còn hy vọng bước vào trái tim huynh, dù cái giá phải trả bằng cả mạng sống của ta thì ta cũng đã bước được vào trái tim huynh rồi. Lâm Phong vuốt mái tóc của Mộ Dung Tuyết, nói ra:
-Nàng nằm ngủ một chút, sau khi tỉnh dậy sẽ khá hơn rất nhiều.
Mộ Dung Tuyết khẽ ừm, dù rằng rất muốn ngắm nhìn Lâm Phong nhưng nàng vẫn nhắm mắt lại ngủ bởi vì nàng đã quá mệt mỏi, nàng muốn ngủ một giấc thật sung sướng, cũng không biết vì cái gì mà nàng có thể gắng gượng đến bây giờ, có lẽ là tình yêu? Sinh mệnh chi lực bộc phát, Lâm Phong vận chuyển Thiên Biến Vạn Hóa Pháp truyền sinh cơ vào cơ thể Mộ Dung Tuyết, dù sao đây cũng là sinh mệnh chi lực của nàng nên không có chút bài xích nào, nhưng Lâm Phong vẫn không thể khiến sinh mệnh chi hỏa của nàng bùng cháy, chỉ có thể làm nàng khỏe mạnh hơn một chút mà thôi.
Tu vi của Lâm Phong lúc này cũng đã là Trúc Cơ tầng 9, nhưng hắn không có chút nào vui mừng, một giọt nước mắt rơi xuống, hắn nhớ lại thân ảnh đã tan biến trong thế giới hắc ám kia, chính là người hắn yêu. Có thể Thanh Ngọc không hoàn toàn chết khi thân ảnh kia biến mất, nhưng mối liên hệ duy nhất giữa hắn và nàng đã không còn.
-Xin lỗi em, Thanh Ngọc. Anh không thể hi sinh một người giống như Mộ Dung Tuyết chỉ để được sống, dù mối liên hệ giữa chúng ta đã không còn nhưng anh chắc chắn sẽ tìm được em.
Nói về tình cảm, Lâm Phong yêu Thanh Ngọc, hắn cũng không có cảm giác gì đối với Mộ Dung Tuyết quá nhiều, thế nhưng bằng cách đánh đổi sinh mạng, Mộ Dung Tuyết đã bước một bước vào cuộc đời hắn, dù sau này có thế nào hắn cũng sẽ bảo vệ nàng. Giữa Thanh Ngọc và Mộ Dung Tuyết hắn sẽ không ngần ngại chọn lựa Thanh Ngọc, nhưng nếu muốn hắn chọn Mộ Dung Tuyết chết để hắn tìm lại Thanh Ngọc thì hắn không làm được.
Lâm Phong ngồi xuống, hắn biết Mộ Dung Tuyết không thể nào tới tận đây để cứu hắn, không phải vì nơi đây là trung tâm Bách Hỏa Sơn mà vì nơi đây quá mức lạnh lẽo, tu vi của Mộ Dung Tuyết căn bản là không chống đỡ nổi, thậm chí nếu Lâm Phong không có Nhật Nguyệt Phá Hư thần đồng cùng bản thân ở nơi này quá lâu thì cũng không chống đỡ nổi.
Tiến vào thức hải, Lâm Phong vô cùng phẫn nộ, hắn có thể cảm giác được Tang Thụ chính là kẻ chủ mưu của tất cả việc này, hắn cần phải làm rõ vấn đề này, nếu không thì dù có hứa với Tang Thụ hắn cũng sẽ không đem theo nó bên mình, cảm giác bị người khác khống chế hắn đã trải qua rồi, hắn không cho phép tình cảnh đó lại lặp lại:
-Tang Thụ, có phải ngươi muốn Mộ Dung Tuyết hi sinh để ta trở nên mạnh mẽ, sau đó hoàn thành mục đích của ngươi, nếu không có lời giải thích rõ ràng thì ngươi cút ngay cho ta.
Tang Thụ hiện ra, cũng không giấu diếm gì, cái nó cần đã hoàn thành:
-Đúng vậy, nhưng nàng sẽ không chết ngay bây giờ, ít nhất nàng còn mười năm, nếu không phải nàng ngươi sẽ không bao giờ tỉnh lại, ta chỉ đưa ra gợi ý, còn nàng có làm hay không chính là do nàng tự nguyện.
Lâm Phong cũng biết điều Tang Thụ nói hoàn toàn chính xác, nếu không phải Mộ Dung Tuyết hắn sẽ không bao giờ để cho hình bóng Thanh Ngọc tan biến, cũng đồng nghĩa với việc hắn không bao giờ có thể thức tỉnh, trừ phi có kì tích xảy ra, nhưng lúc đó là bao nhiêu năm, một năm, mười năm, trăm năm hay vạn năm sau kì tích mới xảy ra hắn cũng không biết. Nhưng hắn vẫn phẫn nộ, ít nhất Tang Thụ phải nói cho hắn biết, hắn cảm giác tang Thụ che dấu hắn nhiều lắm:
-Ta không quan tâm những việc ngươi làm, nhưng từ nay ta cần ngươi thề, nếu muốn làm việc liên quan tới ta phải nói cho ta biết, dù tốt hay xấu cũng phải nói, nếu không ta sẽ không bao giờ để một con sói ở bên người.
Lời thề trong giới tu sĩ vô cùng nghiêm ngặt, dù Tang Thụ có là tồn tại mạnh cỡ nào cũng phải tuân thủ lời thề, nếu không chắc chắn sẽ bị phản phệ. Tang Thụ rất dõng dạc thề thốt:
-Được, từ nay về sau ta thề phàm là việc liên quan tới ngươi, Lâm Phong, ta sẽ nói cho ngươi biết tất cả, nếu không thần hồn câu diệt. Hơn nữa ta thừa nhận lần này ta có chủ đích sắp đặt để Mộ Dung Tuyết hi sinh nên sau này ta sẽ bồi thường cho nàng, đồng thời bây giờ ngươi có việc muốn hỏi cứ tự nhiên, ta sẽ trả lời.
Lâm Phong không tìm được kẽ hở trong lời thề của Tang Thụ, cũng không thể đuổi Tang Thụ đi lúc này, hắn còn muốn nhờ Tang Thụ chữa trị Mộ Dung Tuyết mới trầm ngâm nói ra:
-Ngươi nói nàng còn mười năm, đây là vì sao, có cách nào giúp nàng khôi phục không.
-Bởi vì Mộ Dung Tuyết đã dùng quá nhiều sinh mệnh chi lực để giải thoát cho ngươi nên căn cơ sinh mệnh của nàng đã bị đoạn, nhờ bí pháp của ta mà nàng có thể sống thêm mười năm, bất quá nếu trong mười năm nàng có thể đột phá Nguyên Anh thì lại có thêm thời gian.
Lâm Phong hiểu ra vấn đề này càng đau hơn, mười năm, trong mười năm để nàng từ Trúc Cơ hậu kì đột phá Nguyên Anh kì là rất khó, hơn nữa “có thêm thời gian” theo lời Tang Thụ chắc chắn sẽ không quá nhiều, hắn phải làm sao đây.
-Có cách nào trong mười năm khiến nàng đột phá Nguyên Anh kì hay không, hơn nữa phải đạt tới độ cao nào mới có thể chữa trị được tình huống này.
-Có. Thân mang Đan Mạch lại là Đan Mạch biến dị, Mộ Dung Tuyết có thể thôn phệ đan mạch của người khác để tăng tiến tu vi, cách này vô cùng nhanh chóng, còn tùy vào đẳng cấp đan mạch bị thôn phệ thì nàng sẽ đột phá càng nhanh. Vấn đề thứ hai thì trừ phi nàng đột phá thành tiên mới có hy vọng chữa trị.
Thôn phệ Đan Mạch, có lẽ Tang Thụ nói đúng nhưng dường như phương pháp này quá mức độc ác, nếu là Mộ Dung Tuyết cũng sẽ không đồng ý, Lâm Phong càng không đồng ý, nhưng nếu không có phương pháp nào khác thì Lâm Phong quyết định sẽ giấu Mộ Dung Tuyết, một mình hắn làm việc này là được rồi. Lâm Phong hỏi tiếp một vấn đề mấu chốt quyết đinh làm hay không làm:
-Người bị thôn phệ đan mạch sẽ thế nào.
-Ta biết ngươi sẽ hỏi vấn đề này. Nếu người mang đan mạch tình nguyện giao ra đan mạch thì ta có một cách khiến họ không chết, bất quá khi mất đi Đan Mạch họ sẽ trở thành phàm nhân không thể tu luyện được nữa. Nhưng ta nói cho ngươi biết, người mang Đan Mạch không phải ai cũng may mắn như Mộ Dung Tuyết, hầu hết bọn họ đều có thân phận đáng thương, dù ngươi giết họ cũng là giải thoát cho họ, thành phàm nhân đã là con đường tốt nhất dành cho họ.
Lâm Phong biết Tang Thụ nói đúng, người mang đan mạch hầu hết đều bị người ta chà đạp, có lẽ con đường này có thể thực hiện được, nếu họ tự nguyện thì là tốt nhất rồi. Nếu muốn tranh đoạt đan mạch thì Lâm Phong cũng phải nhanh chóng mạnh mẽ, ít nhất trong mười năm hắn cũng phải đạt tới Nguyên Anh kì, nếu không dù hắn có lòng cũng không đủ sức. Đây mới là điều mà Tang Thụ mong muốn, nhưng nó còn muốn tốt nhất trong mười năm Lâm Phong đôt phá Hóa Thần, có như vậy mới gánh vác được trọng trách của nó.
Trải qua một phen trò chuyện với Tang Thụ thì Lâm Phong cũng có chút yên tâm, ít nhất hắn còn có mười năm, nhìn thấy Mộ Dung Tuyết phải dùng bí pháp để giữ lại dung mạo thì Lâm Phong cũng biết đây là Mộ Dung Tuyết không muốn hắn có cảm giác mắc nợ nàng nên cũng không nói cho nàng rằng hắn đã biết tất cả, dù sao nói hay không nói cũng không có gì khác biệt, nàng đã để lại một dấu vết trong lòng của hắn.