Trở về động phủ, Lâm Phong thấy Mộ Dung Tuyết đã luyện xong ba phần đan dược, lúc này nàng đang cảm ngộ đan ý. Lúc trước Mộ Dung Tuyết luyện đan bằng “linh thảo sống” còn lần này là lần đầu tiên nàng dùng “tử thảo” để luyện, hơn nữa còn là dùng đan khí để luyện “tử thảo” thành đan.
Chính là vì “tử thảo” nên lượng đan khí rất ít, thế nhưng lại giúp Mộ Dung Tuyết tăng lên rất nhiều trong cảm ngộ về “tử ý đan khí”. “Tử ý” lúc trước của Mộ Dung Tuyết không hẳn chân chính là tử vong, tử ý đó thiên về độc ý nhiều hơn vì “Tử Đan” Lâm Phong luyện là một viên độc đan, cũng chính là nằm trên phương diện “đi tới tử vong” chứ không phải chân chính tử vong.
Còn lần này là chân chính tử vong chi ý, linh thảo kia đã là tử thảo, không còn linh tính, vậy khi thành đan có coi là linh đan hay không? Phải biết đan ý của Mộ Dung Tuyết chính là nhân sinh đan ý, khởi đầu của nhân sinh đan ý chính là xem đan là một vật thể sống, không phải tử vật. Nhưng nếu luyện đan từ tử thảo thì thế nào, vật chết có thể luyện thành vật sống hay không? Đáp án là có, bởi vì khi đan thành thì Mộ Dung Tuyết cảm nhận được đan kia có một tia ý thức nhỏ bé, đó là do đan khí của Mộ Dung Tuyết làm dẫn, khiến cho đan kia có một cuộc sống mới, bất quá tia ý thức kia giống như bản năng hơn, chỉ lóe lên một cái rồi biến mất.
Từ tử hóa sinh, giống như “Tử Đan”, thân mang tử khí nhưng vẫn là vật sống, chính tử khí đó… lại khiến nó sống. Như vậy tử ý và sinh ý lại liên quan như thế, liệu tử vong có phải điểm cuối cùng của sinh mạng hay không. Mộ Dung Tuyết không có đáp án, hiện tại nàng chỉ biết tử vong chính là không còn sinh cơ, không còn tồn tại. Điều này nếu không có người hướng dẫn hoặc kỳ ngộ chắc chắn Mộ Dung Tuyết rất khó để đột phá tử ý một lần nữa, chỉ có thể chuyển sang loại đan ý khác… bởi vì thế giới này đã không có luân hồi.
Mộ Dung Tuyết mở mắt, dã là sáng hôm sau, Lâm Phong cũng không luyện đan để tránh làm phiền nàng, dù sao sau khi thi đấu lôi đài vẫn còn thời gian, Lâm Phong có thể không khiêu chiến hôm nay cũng được.
-A, huynh trở về rồi, ta luyện đan có chút cảm ngộ.
-Ừm, ta cũng cảm nhận được Tuyết có tiến bộ trong đan ý, đi thôi, hôm nay chúng ta sẽ tăng độ khó lên một chút, lấy một địch hai như thế nào.
Trước đó Lâm Phong cũng có chút không quá an tâm khi để Mộ Dung Tuyết lấy một địch hai, bất quá vừa rồi nàng lại có cảm ngộ về tử ý đan khí, như vậy đã khiến Lâm Phong không còn lo ngại khi đưa ra quyết định này. Mộ Dung Tuyết đối với quyết định của Lâm Phong cũng không có phản bác gì, ít nhất một đấu một nàng đã không thấy quá nhiều áp lực.
Cả hai cùng đến lôi đài, vẫn không có linh thú Kết Đan nào, bất quá cũng không sao, hôm nay Lâm Phong dự tính luyện cho hết đống linh thảo của Ngư Điểu, cũng không có thời gian tiếp nhận khiêu chiến. Hôm nay Lâm Phong chọn ra 6 đầu phi cầm, chia làm ba cặp đấu, cặp thứ nhất là hai đầu Hắc Ám Khủng Điểu, cặp thứ hai là Phi Lôi Điểu cùng Phong Sát Điểu, cặp thứ ba là Cự Trảo Thiết Điêu và một đầu Nhị Dực Long Xà, tất cả đều có tu vi Trúc Cơ hậu kì.
Trận đầu tiên là Mộ Dung Tuyết đối đầu với hai đầu Hắc Ám Khủng Điểu. Hắc Ám Khủng Điểu thân hình là một màu đen kịt, có chút giống quạ, có bốn cánh, điều đặc biệt là đôi mắt của nó rất lớn, cũng chỉ có một màu đen, nhìn qua vô cùng đáng sợ.
Mộ Dung Tuyết tản ra tử ý đan khí, một đấu một thì còn có thể kéo dài thời gian, còn một đấu hai chắc chắn phải dứt điểm nhanh chóng, đây là kinh nghiệm Lâm Phong truyền cho Mộ Dung Tuyết. Bởi vì một khi địch nhân đông hơn ngươi mà kéo dài thời gian thì lượng linh lực sẽ không chống đỡ nổi, hơn nữa khi lấy một địch nhiều rất có áp lực về tâm lí, làm không tốt một bước sẽ liên tục bại lui, từ đó việc chuyển bại thành thắng gần như là không thể nào.
Hai đầu Hắc Ám Khủng Điểu triển khai thế trận bánh mì kẹp thịt, bao vây Mộ Dung Tuyết ở giữa, sau đó cả hai cùng hú lên quái dị, phun ra một làn khói màu đen. Làn khói đen này dần dần bao phủ lôi đài, Mộ Dung Tuyết cũng không biết làn khói đen này có tác dụng gì nhưng chắc chắn không phải thứ gì tốt, liền triển khai tử ý đan khí tới mức tận cùng, ý đồ đánh tan làn khói đen.
Hắc Ám Khủng Điểu cũng không để mặc Mộ Dung Tuyết tự do hành động, trong khi chờ đợi làn khói đen hoàn toàn bao phủ sàn đấu thì cả hai cùng lao về phía Mộ Dung Tuyết. Lúc này đôi mắt luôn nhắm của Hắc Ám Khủng Điểu trước mặt mở ra, một thế giới đen kịt đập vào đại não của Mộ Dung Tuyết. Còn đầu Khủng Điểu phía sau lưng Mộ Dung Tuyết thì gồng mình, những sợi lông trên thân của nó đột nhiên kéo dài ra đánh về phía Mộ Dung Tuyết.
-Không tốt, đây là linh hồn công kích.
Thực ra đầu Khủng Điểu kia thi triển không phải là linh hồn công kích, chỉ là một dạng mê hoặc đối thủ mà thôi, chân chính linh hồn công kích không phải chỉ ảnh hưởng bằng huyễn cảnh, mà còn phải đánh vào thần thức, đại não thậm chí là cả linh hồn của kẻ địch. Mộ Dung Tuyết cũng gặp qua loại công kích này nên không hoảng sợ, nàng liền vận dụng đan khí bảo vệ tâm thần, sau đó liền dùng thuấn di để thoát khỏi những sợi lông kia.
Một kích thất bại nhưng lúc này làn khói đen cũng đã bao phủ sàn đấu, tử ý đan khí của Mộ Dung Tuyết ngay khi nàng phòng ngự đã trở nên tán loạn không ngăn cản được làn khói đen khuếch tán, nếu là Lâm Phong thì có thể làm đươc cả hai việc còn Mộ Dung Tuyết hiện tại chưa thể nhất tâm nhị dụng, không thể cùng một lúc sử dụng hai loại đan khí được.
Hắc Ám Khủng Điểu lợi hại về mê hoặc đối thủ, bọn chúng liền dung nhập vào làn khói đen, thần thức của Mộ Dung Tuyết cũng không tìm ra dược vị trí của bọn nó. Làn khói đen không che được thần đồng của Lâm Phong, Lâm Phong quan sát rất rõ ràng, nếu có chuyện hắn sẽ lập tức ra tay.
Hai đầu Hắc Ám Khủng Điểu không ngừng di chuyển trong làn khói, không ngừng hú lên những tiếng quái dị, âm ba công kích. Công kích này khiến Mộ Dung Tuyết vô cùng khó chịu, nếu muốn phòng ngự rất hao tốn linh lực nhưng hiệu quả lại không cao. Ánh mắt Mộ Dung Tuyết lóe lên vẻ quả quyết, bỏ qua phòng ngự, tử ý đan khí được khuếch tán lúc trước dưới sự khống chế của Mộ Dung Tuyết liền tụ về phía lòng bàn tay nàng, sau đó tử ý đan khí từ thể nội lại tiếp tục bộc phát, một viên hắc cầu được hình thành trên tay Mộ Dung Tuyết. Đây là chiêu thức mà Mộ Dung Tuyết nghĩ ra dựa trên “Tử Đan”, trong tay nàng là một viên “Tử Đan” được tạo thành từ tử ý đan khí.
Mộ Dung Tuyết giơ tay ném viên “Tử Đan” lên không, niệm quyết, sau đó xuất ra Ngự Thiên Chung phòng ngự. Viên “Tử Đan” kia đột nhiên nổ tung, tử vong chi ý bùng nổ lan ra tứ phía, một màn vô cùng mỹ diệu xuất hiện tại lôi đài, lấy vị trí của Mộ Dung Tuyết làm trung tâm, hắc ám liên tục bị quang minh thay thế, đây là do hắc ám chi lực bị tử vong chi lực lấn áp, từ đó ánh mặt trời lại trở lại với sàn đấu.
Nhờ sự phòng ngự của Ngự Thiên chung mà Mộ Dung Tuyết cũng không bị tổn hao cái gì, hai đầu Khủng Điểu kia thì thê thảm hơn, bị tử vong chi lực đánh trúng đồng thời bị phản phệ từ làn khói đen bị phá vỡ, phun ra một ngụm máu tươi, mất đi lực chiến đấu. Lâm Phong thấy vậy cũng ném ra hai viên linh đan trị thương cấp 1 cho hai đầu điểu, dù sao linh đan cấp một hắn có rất nhiều, mất một hai viên cũng không sao.
Đây là do Mộ Dung Tuyết chưa hoàn toàn khống chế “Tử Đan” bộc phát nên mới sử dụng Ngự Thiên Chung để phòng ngự, tử vong không chừa một ai, dù đó có là chiêu thức của ngươi nhưng cũng rất dễ bị phản phệ, một khi tử ý của Mộ Dung Tuyết đại thành thì nàng mới có thể tùy tâm sở dục được.
Lại qua nửa canh giờ khôi phục, Mộ Dung Tuyết tiếp tục trận thứ hai chiến đấu với Phi Lôi Điểu và Phong Sát Điểu, đây đều là hai con phi cầm thiên về tốc độ, Lâm Phong chọn chúng nó một cặp để Mộ Dung Tuyết luyện thân pháp.
Trận đấu này diễn ra khá lâu, Mộ Dung Tuyết căn bản không có cơ hội xuất chiêu, tốc độ của hai đầu điểu thú kia quá nhanh. Mộ Dung Tuyết sử dụng chiến thuật lợi dụng độc khí ăn mòn, độc khí của Mộ Dung Tuyết liên tục tản ra không khí, sau đó qua thời gian thẩm thấu vào cơ thể hai đầu điểu thú. Độc ý này rất bá đạo, không xem phòng ngự, dù ngươi không hít thở nó cũng sẽ thâm nhập vào cơ thể qua “đường truyền linh lực”. Nghĩa là chỉ cần ngươi sử dụng linh lực thì trong khoảnh khắc đó giữa cơ thể ngươi và ngoại giới liền có một sự liên kết nhất định, từ đó độc khí có thể thâm nhập vào.
Ban đầu Mộ Dung Tuyết khá chật vật, trên người cũng có mấy vết thương nghiêm trọng nhưng sau đó tốc độ của nhị điểu càng ngày càng giảm, đến cuối cùng dường như bị độc khí của Mộ Dung Tuyết tê liệt và nàng giành chiến thắng.
Tuy nhiên Mộ Dung Tuyết cũng không còn lực để tham chiến lần thứ ba, do đó hai đầu điểu cuối cùng lại được Lâm Phong luyện đan miễn phí, không cần lên đài. Long Xà cũng không có khiêu chiến Lâm Phong, hôn nay Lâm Phong lại không “phát đan dẫn đường” nên cũng đành trở về địa bàn ngốc một ngày.
Lâm Phong cùng Mộ Dung Tuyết trở về động phủ, hắn bắt đầu muốn luyện đan cho Ngư Điểu, đồng thời trạng thái này của Mộ Dung Tuyết rất thích hợp để hấp thu đan khí, cũng không cần trị thương quá vội. Lần này chỉ luyện một lò Phong Thủy Song Cực Đan nên Lâm Phong cũng không dùng hỏa khí của hỏa sơn mà dùng linh hỏa của chính mình, linh hỏa của Lâm Phong trải qua việc tu vi Lâm Phong tăng lên bây giờ đã là chuẩn địa hỏa, cao cấp hơn hỏa khí của hỏa sơn mấy lần.
Lần luyện đan này kéo dài hơn hai canh giờ, vì Lâm Phong lựa chọn tất cả đều là linh thảo mới nên đan khí của lò đan này rất nhiều, Thủy thuộc tính lại có khả năng trị thương rất tốt nên khi Mộ Dung Tuyết hấp thu đan khí để tu luyện thì nàng cũng đã được trị liệu hoàn tất, do đan ý của Mộ Dung Tuyết đã là chuẩn đan ý cấp ba nên nàng một hơi đột phá lên Trúc Cơ hậu kì tầng bảy, không có chút trở ngại nào.
Hoàn thành quá trình luyện đan, Lâm Phong mang theo Mộ Dung Tuyết tới gặp Ngư Điểu, bởi vì Ngư Điểu đã là linh thú của hắn nên cũng muốn giới thiệu hai người một chút. Rất nhanh thì đã đến hồ nước kia, Lâm Phong truyền tin cho Ngư Điểu tới nhận đan. Mặc dù Ngư Điểu rất không thích Lâm Phong, cũng hoàn toàn không quan tâm đan dược cái gì, nếu có thể đổi lấy đống linh thảo đó để lấy về bản mệnh tinh huyết thì nó cũng cam tâm tình nguyện, nhưng trải qua màn hù dọa đáng sợ của Siêu Khuyển thì Ngư Điểu cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể buồn bực hiện thân.
Ngư Điểu xuất hiện, Mộ Dung Tuyết cũng cảm thấy đầu Ngư Điểu này có chút quá sạch sẽ, suy đoán chắc hẳn nó là giống cái. Ngư Điểu nhìn về phía Mộ Dung Tuyết, không hiểu sao nó rất có thiện cảm với nàng, cảm giác khí tức trên người nàng rất giống nó… đều là sạch sẽ và quan trọng hơn Mộ Dung Tuyết là nữ nhân. Thông qua ánh mắt của Ngư Điểu, Lâm Phong lại đoán nó là giống đực, chỉ có giống đực mới nhìn Mộ Dung Tuyết với ánh mắt thế kia a.
Hồi tưởng lại một chút thì dường như Mộ Dung Tuyết khá được linh thú tại đây quan tâm, cũng không biết có phải vì được Lâm Phong áp trận hay không mà mỗi khi chiến đấu thì linh thú mặc dù đều ra tay toàn lực nhưng lại biết kiềm chế để Mộ Dung Tuyết thử chiêu, bất kể chúng nó có bị thương hay không cũng không có chút nào oán hận nàng.
Ngư Điểu tiếp nhận linh đan cũng không giảm bớt sự u oán của nó dành cho Lâm Phong, nhưng cũng phải công nhận rằng đan mà Lâm Phong luyện rất tốt, nếu không có chuyện gì xảy ra thì nó có thể bế quan đột phá Kết Đan hậu kí, thậm chí nếu vận khí bộc phát có thể một hơi chạm tới Nguyên Anh, đây là cảnh giới bá chủ chỉ dưới Thú Vương a. Nghĩ đến mình có thể đạt tới Nguyên Anh là có thể lại gần Thú Vương hơn một chút thì Ngư Điểu liền hưng phấn.
Trong tâm tình hưng phấn, Ngư Điểu cùng Mộ Dung Tuyết chơi đùa khá vui vẻ, còn Lâm Phong đã bị hai người bỏ quên mất. Nếu không phải nắm trong tay bản mệnh tinh huyết của Ngư Điểu thì Lâm Phong liền cho rằng đầu Ngư Điểu này bị đánh tráo rồi, làm sao mà thái độ của nó đối với Mộ Dung Tuyết cùng đối với hắn hôm qua khác một trời một vực? Hơn nữa hắn còn là chủ nhân của nó tại sao vẫn bị phân biệt đối xử a.
P/s: Các cấp đan ý của Mộ Dung Tuyết hiện tại như sau: Cấp một là đan ý phổ thông, cấp hai chuyển biến thành nhân sinh đan ý – Xem đan là vật sống, cấp ba là tử ý cùng độc ý nhưng chưa đại thành. Các đạo hữu thử đoán xem ý tiếp theo sẽ là gì nhé. Và liệu đan ý này có tác dụng gì sau này?