Định Nghĩa Độc Nhất Vô Nhị

Chương 4: nói dối




Buổi sáng đưa Tần Lộ đi làm, cô liền ẩn ẩn cảm thấy ánh mắt anh không quá thân mật.

Tần Lộ đang làm ở công ty IT của một người bạn trước kia, không phải là một nhãn hiệu nổi tiếng, nhưng cũng là tổ chức tinh anh là một công ty chuyên biên soạn chương trình cho các công ty lớn. Hơn nữa đặc biệt là lập trình đon chip – các ứng dụng phần mềm máy tính kết hợp với phần cứng.

Nói thật, thực tế nội dung công tác tôi cũng vậy không biết, mà tôi có thể chắc chắn công việc phù hợp với chương trình đại học mà Tần Lộ theo hơn hai năm.

Bất quá tôi biết, tuy rằng về mặt ngôn ngữ giao tiếp của anh không thể ứng phó với hoàn cảnh công tác bình thường, nhưng anh lại là một trong những nhân vật quan trọng trong công ty, nghe nói còn có đội săn đầu người luôn đánh chủ ý của anh. Không thể giải thich vì sao, bình thường chứng cô độc bẩm sinh, mặc dù chỉ số thông minh thấp ― vẫn dựa trên tiêu chuẩn kiểm tra của “Người bình thường” ― thường thì có một số năng lực tiềm ẩn. bình thường là giỏi về toán học, khoa học, có một số còn có tài năng về âm nhạc và ngôn ngữ. Mà anh lại may mắn thuộc loại 20% có chỉ số IQ cao.

Nói lại. Trần tiểu thư đối với tôi cũng coi như là lễ phép, bọn họ rời khỏi bãi đỗ xe, thấy chúng tôi vừa vào, còn cố ý trở lại chào tôi. Đương nhiên, làm một con gái, hoặc là nói, làm một bác sĩ tâm lý, thì động cơ của cô ta vừa nhìn đã biết.

Ngượng cười. Quả thật, nếu bỏ qua chượng ngại về ngôn ngữ, Tần Lộ là loại người có thể khiến người ta vừa gặp qua thì cảm xúc liền bùng nổ, từ ngoại hình đến năng lực, cử chỉ, khí chất, anh đều là một đàn ông sáng giá.

Đáng tiếc, đêm qua anh đột nhiên không khống chế được, đến bây giờ mặt không chút thay đổi. Biểu tình nhăn nhó rồi la hét, tôi đều nghe đều nhìn thấy.

Làm cho người ta đau đầu mà tôi đến bây giờ vẫn chưa biết mình làm gì làm cho anh tức giận .

Có lẽ còn một chuyện đau đầu khác. Hôm nay hẹn Tô giáo sư.

Giao thông Thượng Hải luôn bế tắc. Khi tôi tới quán café, đã muộn hơn 10 phút . Xa xa liền nhìn thấy Tô giáo sư ngồi ngay khu lộ thiên, híp mắt nhìn thấu bầu trời cho hết thời gian.

“Thật có lỗi! Em tới đã muộn!”

Tô giáo sư khoát tay tỏ vẻ ông không ngại. Chờ tôi ngồi xuống, gọi cà phê đen, mới không vội không chậm nói: “Ngày hôm qua ngủ ngon không?”

“Dạ, Tần Lộ hơi ồn chút.” Tôi tận lực nhẹ nhàng bâng quơ.

“Em vất vả rồi. Bất quá ta thật sự không có cách nào đồng ý cách làm của em. Toàn tâm làm việc là tốt, nhưng đem hôn nhân hạnh phúc của mình vào thì rất không nên.”

“Dạ. Nhưng như vậy tương đối tốt hơn. Quyền giám hộ luôn luôn trong tay Triệu tiên sinh, thật sự không tiện lắm.”

Sau khi dì Tần qua đời, quyền giám hộ của Tần Lộ trao vào tay cha đẻ của anh, nhưng là nhiều lần Tần Lộ ra vấn đề Hải Dương đều không liên lạc được với Triệu tiên sinh ― mặc dù có liên lạc, Triệu lão tiên sinh ở Hongkong xem như có chút thể diện, lại có vợ con, cũng không tiện. Hải Dương bọn họ lại không có biện pháp chứng minh quan hệ thân thuộc của mình, ngay cả tư cách lên tòa án tranh giành quyền giám hộ cũng không có.

“Lâm Âm, em cảm thấy ― mình làm như vậy rất vĩ đại sao? Hy sinh chính mình chiếu cố một bệnh án đặc biệt không thân cũng chẳng quen?”

Tôi sửng sốt một chút, thiếu chút nữa không thể hiểu ý của thầy. Trước kia bất luận tôi đối với Tần Lộ, hoặc là bỏ hết công sức vào các án đặc biệt khác, thắng hay bại, ân sư một tay đào tạo tôi cũng chưa từng nói như vậy.

Miệng đầy cà phê đen, có điểm khổ. Cay đắng qua đi điêu hương lưu lại, tôi đặc biệt thích cảm giác này. Bất quá, đôi khi. . . . . . Tôi buông cái chén, cố lấy dũng khí nhìn thẳng vào thầy mình.

Yên lặng nhìn nhau một lúc, giáo sư thở dài: “Em đứa bé này a. . . . . .”

Tôi cười cười, cúi đầu không muốn để nước mắt chảy ra .

“Cái gì nên làm cái gì không nên làm, chẳng lẽ còn phân không rõ ràng sao? Nếu em thật sự là thích cậu ta, ta còn có thể nhận, nhưng là hiện tại. . . . . .”

“Em. . . . . . Là thật thích anh ấy . . . . . . Tôi đã hai mươi tám rồi, cũng không có đối tượng thích hợp? Anh ta đẹp trai như vậy, lại kiếm được nhiều tiền, em mỗi ngày ở chung với anh ấy, ở chung lâu. . . . . .”

Giáo sư xem tôi cười khanh khách nói như vậy, mặt hơi nhíu: “Nói cái gì! Chỉ nghe nói qua bệnh nhân thích người tư vấn, nào có chuyện bác sĩ thích bệnh nhân!”

“Có ah, trong phim cũng có chuyện này mà, rất lãng mạn a!”

“Em, quỷ nha đầu này!” Tô giáo sư rốt cục không nhịn được, nói ra lời cưng chiều. Tôi thở dài nhẹ nhõm.

“Mặc kệ em, chính em hiểu rõ! Luận văn tiến sĩ của em, ta có sửa một chút, đại khái không thành vấn đề. Em có thể bắt tay vào viết. Em nói, chờ lấy được học vị tiến sĩ, mỗi ngày em còn vây ở con trai kia không?”

Cuối cùng một câu, giọng điệu của thầy phi thường ôn nhu, thể hiện lo lắng và quan tâm. Hốc mắt tôi có chút nóng lên, cũng không trốn tránh, đáp lại thầy: “Nói sau đi. Dù sao ở chung với anh cũng không có gì không tiện. chuyện sau này thì sau này tính.”

“Aiz. . . . . . Khi đó em lấy nhật ký của Tần phu nhân, còn muốn ta giúp em giật dây đưa cậu ấy đến đại học TJ dự thính, ta liền có dự cảm em đang tìm phiền toái lớn cho mình. . . . . . Hiện tại tốt lắm, cho dù sau này em cùng cậu ta ly hôn, hay kết hôn sinh con, hay là muốn vướng bận cả đời . . . . . . em chính là rất. . . . . .”

“Đều đã nhiều năm như vậy, Thầy bây giờ hối hận cũng không kịp a.”

“Aiz. . . . . .”

Đưa thầy về nhà, tôi đứng dưới lầu, nhìn ánh chiều tàn và những đám mây bay lượn. Cái gì là nên hay không nên, ai biết? Hối hận, thầy nói quá, thầy không thích từ này, đó chính là phủ định đối với bản thân mình. Tôi cũng vậy không hy vọng trong lòng mình cái từ này có cơ hội xuất hiện.

Hối hận sao? Ai biết. Trong lòng biết. Sáu năm trước lần đầu tiên gặp mặt, đó là một buổi chiều tà, Tần Lộ dáng vẻ gầy yếu ngồi ở đàng kia, không thể che dấu vẻ mặt tiều tụy nhưng vẫn rất đẹp, dì Tần cười hàm súc, nhìn ngồi bên con mình, trong mắt bao hàm hạnh phúc.

Ngay lúc đó phản ứng đầu tiên, là lầm rồi, Tình Thiên chỉ sai người rồi.

Ngay lúc đó trong lòng tôi có bài luận văn thạc sĩ, cho nên ánh mắt trong sáng mà tràn đầy nhiệt huyết.

Không giống hiện tại, trải qua nhiều năm đắn đo cuộc đời.

Giống như không khí trong thành phố này, nhìn như trong suốt, khí mất đi tia nắng ấm áp thì cái không khí liền xấu đi.

Ngây người xong. Nếu thầy nhìn thấy, chẳng lẽ giải thích là mình đang quan sát tro bụi sao?

“Này ? Tình Thiên?”

“Hả. . . . . . có mình. Cậu gặp thầy rồi?”

“Đúng vậy a, mới từ trường học ra nè. Sao vậy?”

“Thầy có nói gì không?”

“Có a. Rất giận.”

“. . . . . . Thầy sau khi biết cậu kết hôn, mắng mình quá trời luôn, hỏi mình vì sao không nói cho thầy biết.”

“Đại khái muốn khuyên mình. Quên đi, mình cũng luôn tùy hứng thầy biết rõ ràng nhất. Bản thân mình luôn có chừng mực.”

“Tiểu Lâm. . . . . .”

“Được rồi, không cần như vậy a, cảm xúc xấu sẽ ảnh hưởng đến thai nhi nha, cẩn thận sinh ra một cục cưng, mi lúc nào cũng nhăn nhó.”

“Cậu. . . . . . Aiz. . . . . .”

“Tuần sau bắt đầu nghỉ sanh đúng không? Ngày mai mình lại phải đi làm lại.”

“Uh. Cám ơn cậu.”

“Giống như là tôi phải cám ơn cậu mới đúng, thay ca mình đâu như vậy.”

“. . . . . . Tiểu Lâm a, cậu luôn như vậy, sẽ làm người bên cạnh rất khó chịu, cậu có biết không?”

Tôi đem xe dừng lại. Lẳng lặng nghe cô nức nở. Tôi không biết phải nói cái gì. Cô ấy cũng là một bác sĩ tâm lý, dùng những câu ứng phó với khách mà dùng cho cô cũng không xài được. Tôi chỉ có thể lẳng lặng nghe, nghe cô dùng tiếng khóc kháng nghị tôi.

“. . . . . . Tiểu Lộ, rất xin lỗi. . . . . . Mình thật sự không có biện pháp. . . . . . Nếu Tiểu Lộ ở nhà, mình khẳng định không có dũng khí nhìn bụng mình. . . . . . mình sợ . . . . . . Anh không ở chung qua với trẻ con . . . . . . trẻ con có thể sẽ không khống chế mình. . . . . . Mình. . . . . .”

Đột nhiên muốn đập nát cái gì.”? “ tiếng thủy tinh vỡ, có lẽ rất êm tai. Có thể làm cho ngực như bay ra ngoài. Cảm giác nghẹn ngào tràn ra, cổ họng ngứa.

“. . . . . . Lâm. . . . . . Sao cậu muốn cùng anh ấy kết hôn. . . . . . Còn có cách khác không phải sao. . . . . . Hải Dương luôn luôn tìm biện pháp thích hợp hơn. . . . . . Sao cậu lại làm vậy! Vì sao. . . . . .”

“Bởi vì mình yêu anh ấy.” Tôi nặn ra một câu, giọng quanh quẩn bên tai, quá lạnh nhạt.

“Không cần nói như vậy! Tiểu Lâm! Mình quen cậu hai mươi tám năm rồi! Sao cậu ở trước mặt mình cũng muốn như vậy. . . . . .”

Ai cũng nhìn ra, tôi cười khổ. Cửa kính xe hiện ra bóng dáng bóp méo, cực kỳ buồn cười.

Không ai tin tưởng lời mình nói…, chính là nói dối.

Một lúc lâu, Tình Thiên rốt cục khống chế được cảm xúc, bình tĩnh một chút. Há hốc mồm, cố ý ôn nhu nói: “Khóc được thì tốt rồi. Áp lực của chúng ta đều rất lớn, đúng hay không? Hải Dương tuy rằng cố gắng hiểu, nhưng là bọn họ rốt cuộc không phải nhân chuyên nghiệp, cũng có nhiều chuyện bọn họ không biết. Chúng ta biết, đương nhiên đảm đương tốt hơn.”

“Tiểu Lộ. . . . . .”

“Hả?”

“Mình. . . . . . oh. . . . . . Thực xin lỗi, vừa rồi mình thật sự quá lo lắng, buổi sáng thầy nói hẹn cậu gặp mặt, mình liền nghĩ. . . . . . Nếu. . . . . .”

“Thật là, có phải phụ nữ mang thai đều là như vậy? Dễ dàng suy nghĩ miên man?”

“Mình không phải suy nghĩ miên man. Nếu không phải mình giật dây cầu xin cậu, cậu căn bản sẽ không chú ý đến chứng tự bế này.”

“Oh. Đúng vậy a. Bất quá mình sẽ chọn một cái khác, tình huống cũng không tốt hơn bây giờ bao nhiêu. Mình cũng vì luận văn tốt nghiệp, mà đến sở nghiên cứu hoặc là phúc lợi giúp người ta làm tâm lý, ngẫu nhiên đến ngã tư đường gặp một bác gái tuyên truyền một chút về bệnh tâm thần không phải bệnh thần kinh ― đây là mình tự chọn a.”

“Aiz. Quên đi, mình nói với cậu. Tiểu Lộ có khỏe không.”

“Uh.”

“Thứ Bảy dẫn anh ấy trở về uống canh đi.”

“Đi, tớ về lập tức nói với anh ta. Tớ sẽ nói Hải Dương gọi cho anh ấy đi.”

“Uhm.”