Định Nghĩa Độc Nhất Vô Nhị

Chương 21: thời khóa biểu (1)




Tốt Chủ nhật cứ như vậy trôi qua. . . . . . Về nhà đã là chín giờ tối. Lập tức kêu Tần Lộ đi tắm, bản thân cũng sắp xếp xong quần áo rồi đi ngâm nước nóng.

Nhìn nước chảy trong buồng tắm lớn, tâm trạng tôi cũng xoay vòng vòng như nó.

Cuộc sống đen tối kia tôi thật không dám nghĩ tiếp. Mà trong thời kỳ dưỡng bệnh, nếu như không có sự ủng hộ và giúp đỡ của mọi người, chúng tôi cũng không thuận lợi như vậy. . . . . . Uh, ngay cả phía trước không dám nghĩ tới “Cuộc sống hôn nhân”, còn bây giờ, nhớ lại cũng không khó khăn lắm. Lo là anh sẽ dưỡng thành “Thói quen”, dưới sự chỉ bảo của bác sĩ Hoàng, vấn đề cũng được giải quyết một cách đơn giản hơn.

Ban ngày cùng mọi người luôn rất vui vẻ. Hơn nửa năm nay, rất nhiều khó khăn được mọi người trợ giúp khắc phục, Tần Lộ cũng tiến bộ không ít, người không có chút tiến bộ hình như chỉ có tôi. Cảm xúc luôn lên xuống bất thường. Không muốn biểu hiện ra ngoài cho mọi người biết, khi còn lại một mình, vẫn cảm thấy mơ hồ.

Cuộc sống hạnh phúc này giống như một giấc mơ vậy.

Thôi bỏ đi, không nên nghĩ nhiều, an tâm mà sống là đủ rồi.

~~~~~~

Ngâm mình trong nước nóng thật sự rất thư thái, tôi gần như muốn ngủ quên trong đó.

Mặc quần áo chỉnh tề xong rồi đi ra, Tần Lộ đứng bên ngoài phòng. Chờ tôi.

“Tiểu Lộ, chuyện gì?” Tôi liếc mắt nhìn cái đồng hồ trên tường, đã mười giờ ba phút. Nửa năm này, thời gian ngủ của anh có sự điều chỉnh không ít, nhưng vẫn thích đúng mười giờ lên giường ngủ.

Ngẫu nhiên có chuyện quan trọng cũng chỉ cố gắng muộn hơn một chút thôi.

Tôi ngoắc ra hiệu kêu anh vào, anh đứng ở cửa có chút khó xử mà do dự, nửa ngày mới nói ra một từ “Không được.”

. . . . . . A. . . . . . Uh. . . . . . Ách. . . . . . Mặt đỏ. . . . . . Là ngâm nước ấm lâu sao. . . . . .

Ban ngày bác sĩ Mặc cười tủm tỉm nói chuyện rất lâu với Tần Lộ, trước khi em bé được sinh ra không thể ngủ . . . . . . ngủ qua đêm trên giường tôi, chính là . . . . . . những thời gian đó, anh chỉ có thể ngủ trong phòng mình, hoặc là tôi đến phòng anh ngủ.

Cái gì quy định không quy định, chỉ cần anh có ý muốn vào phòng tôi và tôi đồng ý cho anh vào là được rồi.

Nhưng mà bộ dáng bây giờ của anh. Uh, vẫn là không nên làm khó anh, tôi chạy ra rồi đóng của phòng lại.

Rõ ràng anh thở dài nhẹ nhõm một hơi, cầm cuốn sổ ý bảo tôi nhìn.

Anh đổi thời khóa biểu àh. Tôi thấy xuất hiện rất nhiều hoạt động, mắt hơi ướt. Anh nhìn tôi, nhướng mày, chờ tôi tán thành. Tôi cười cười, không ngờ anh lại thấy nước mắt mình nên liền hôn lên mặt tôi.

Vừa cạo râu, mặt sạch sẽ có chút bóng loáng.

Anh vẫn là anh, tôi không có cách nào yêu cầu anh có cuộc sống hoàn toàn giống người thường. Tựa như anh cho rằng chỉ cần đi tắm thì phải cạo râu, một ngày luôn cạo râu hai lần; tựa như anh cho rằng chỉ cần ăn đồ ngọt thì phải lấy hai phần, mặc kệ tôi muốn ăn hay không; tựa như anh cho rằng hai người cùng nhau đi dạo phố thì phải nắm tay, vui thì sẽ hôn tôi một chút, mặc kệ bên cạnh có ai đi nữa. . . . . .

Thấy tôi “vui”, anh hơi vừa lòng. Anh còn muốn đi xuống lầu sửa lại lịch trên bảng trắng, tôi muốn đi theo, anh không chịu, sờ sờ tóc tôi, nói nhỏ: “Còn ướt. . . . . .”

Tôi chỉ còn cách ngoan ngoãn gật đầu, nói với anh: “em đi sấy tóc trước, anh sửa xong thì đi ngủ, ngày mai còn phải đi làm đó.”

Vừa sấy tóc, vừa nghĩ thời khóa biểu hồi nãy, không tự chủ được cười. Giống như đứa ngốc vậy.

Một lát sau, tôi vừa mở sách ra, anh gõ cửa.

Anh bưng một ly sữa, nhận lấy, hơi âm, vừa uống. Anh nhìn chằm chằm tôi, đành phải một ngụm uống sạch, để anh còn lấy lại ly. Một lát sau, anh mới trở lại phòng mình. Không còn ánh sáng ở khe cửa nữa.

Mười giờ hai mươi bảy phút.

Tôi ngớ người ra với mấy chữ đó, khép sách lại, ngoan ngoãn nằm chết dí trong chăn.

Phụ nữ có thai phải ngủ sớm, không nên suy nghĩ bậy bạ.