Định Nghĩa Độc Nhất Vô Nhị

Chương 2




Chuông cửa vang lên. Anh chủ động đi mở cửa. Từ mười giờ anh liền bỏ hết chuyện trong tay bắt đầu ngồi chờ Thiên Ngữ. Thiên Ngữ vẫn là đứa hồ lồ, rõ ràng 9 giờ rưỡi ra cửa, hiện tại mới đến …. đường đi chỉ tốn 20 phút, cô lại đi gần một giờ. Hoàn hảo là trước đó nói cho anh biết, Thiên Ngữ có thể sẽ tới muộn một chút, cho nên anh xem như đã rất ngoan ngoãn đợi thêm 23 phút.

Trời ạ, ở chung với anh, tôi cũng dùng con số chính xác để tính thời gian.

“Hi! Tần Lộ, đã lâu không gặp!” Cửa vừa mở ra Thiên Ngữ liền cao giọng chào anh, giống như không hề biết mình đến muộn vậy. Cũng không đợi Tần Lộ đáp lại, liền đem bánh ngọt nhét vào trong tay anh, “Cách cách” quăng hai cái giày trước cửa, đi vào.

“A ~ thật sự quá nóng, chịu không nổi ~ tháng năm còn chưa tới a, liền nóng đến vậy rồi! Anh có biết hôm nay mấy độ rồi không?” Câu sau là cô nói với Tần Lộ đang ngơ ngác đi phía sau, cũng không đợi anh đáp lại, lập tức tiếp tục kêu khổ, “29 độ ―― thật sự là không đạo lý! Nóng hơn năm trước mười mấy độ luôn!”

“Hai mươi. . . . . . Hai mươi ba.” Tần Lộ thật vất vả mới chen vào được một câu.

“A ~ thiệt hay giả? Anh nhớ rõ sao? Năm trước nha?” biểu tình ngạc nhiên của Thiên Ngữ có chút giả … ta nhìn ra. Cô ấy đã sớm biết Tần Lộ rất nhạy bén với con số, không thua gì tính năng của máy tính. Đặc biệt là số nhị phân. Năm đó Tần Lộ ở đại học TJ dự thính, từng dùng hợp ngữ để soạn một chương trinh hơi bị dài .. bạn học khác đều dùng c hoặc là c++ và các ngôn ngữ cao cấp để soạn, chỉ có hắn dùng tổng hợp. Cái chương trình kia ngay cả giáo sư nhìn cũng phải mở rộng tầm mắt ― vì mà Tần Lộ trả lời, anh chỉ làm theo yêu cầu ngâm nga chương trình này một lần, mà không phải nói cho giáo sư ý nghĩa biên soạn.

Chương trình học trong đại học, hơn nữa trong chuyên ngành công nghệ, cũng không phải là chuyện mà dì Tần hoặc tôi giúp được. Vô luận là lập trình, hay là lý luận mạch điện đều là kỹ thuật không thể thay đổi, chỉ cần thực tiễn thông qua là được, không phải cái nào cũng phải dùng ngôn ngữ biểu đạt.

“Uh. . . . . .” Tần lộ hơi gấp, nâng mắt nhìn tôi. Tôi cười, để ly trà trong tay xuống, vỗ vỗ vai anh.

“Bởi vì muốn dựa theo nhiệt độ mà chọn quần áo mặc, mỗi sáng Tiểu Lộ đều nghe đài dự báo thời tiết a.”

“Nha ~ anh hẳn là lên làm nhân viên quản lý hồ sơ trong cục khí tượng cục ~ nhiệt độ mấy năm nay anh đều nhớ rõ sao?” Thiên Ngôn cười to, “Giống như Computer sống vậy … còn không sợ mất điện!”

Giọng cười khoa trương của Thiên Ngữ ngay cả tôi cũng vậy chịu không nổi, tôi cười qua loa, gạt mỹ nữ đang chiếm phân nửa sô pha qua một bên, ngồi xuống. Cũng thật là kỳ quái, Tần Lộ đặc biệt chú ý giọng nói - tiếng cười của cô gái xa lạ trong thế giới của anh là chất kích thích đáng sợ nhất, nhưng là tiếng cười cường điệu của Thiên Ngôn lại không làm anh bất an.

Ta còn cố ý quan sát mày anh, quả thật không có chút gì không kiên nhẫn.

“Đúng rồi, lấy dĩa ra, chúng ta ăn bánh ngọt a! Bánh ngọt này, lần đầu tiên em làm nga, mau lên mau lên.” Thiên Ngữ vừa nói vừa mở hộp bánh ra, lộ ra một lớp kem thật dày― tác phẩm bánh ngọt của Thiên Ngữ, bình thường chỉ có lớp kem dày, bên trong chỉ có một chút bánh. Phi thường xinh đẹp. Bất quá xông vào mũi một mùi. . . . . .

Tần Lộ lắc đầu, nhìn đồng hồ bên tường.

“Mười giờ bốn mươi ba.”

Dựa vào mức hiểu biết của về thời gian thì không cần đồng hồ cũng biết mấy giờ rồi, độ chêch lệch không quá 10 phút.

“Có liên quan sao, đến đây ~ dĩa ăn ah~” Thiên Ngữ kêu la vọt vào phòng bếp.

Tôi nhìn mắt anh, không hề phiền chán, không có “Đau” , chỉ nói: “Nếu nói vậy…, thì bây giờ ăn đi?”

Anh vẫn nhìn tôi bất động, tôi muốn cười khổ. Thật không công bằng, vì sao lời nói Thiên Ngôn luôn loạn thất bát tao mà anh lại nghe không hiểu, tôi thì không được?

“Bây giờ ăn đi? Buổi chiều không ăn .”

Anh gật gật đầu.

“Dĩa ăn đặt ở đâu?” Thiên Ngữ xông ra.

Tần Lộ đứng dậy đi lấy.

“Wow ―― để cao như vậy làm gì a, chị Lâm Âm muốn lấy thì chẳng phải mang ghế sao?”

Ha ha. Đại khái là. Bình thường điểm tâm và cơm chiều đều là anh xử lý . Anh bước vào phòng bếp nấu cơm, giống như viết chương trình vậy, làm rất suông sẻ gọn gàng, tôi căn bản không xen vào được. Ngẫu nhiên tâm huyết dâng trào muốn làm ăn điểm hay ăn khuya gì, rửa sạch chén dĩa xong cũng phải đợi sáng sớm anh để lại chỗ cũ ― bình thường chén để đâu dĩa để đâu, anh đều có vị trí nhất định, không thể để bậy vào.

Tôi đứng ở cửa nhìn anh từ trong ngăn cao nhất trong tủ âm lấy ra ba cái dĩa sứ, trong đó có một cái kiểu khác.

“Chị Lâm Âm muốn ăn không?”

Tôi lắc đầu. Đồ ngọt như vậy sẽ độc chết tôi.

Không ăn là không ăn, lấy dĩa ra xong cũng có thể để vô cũng được mà?

“Ah … rất ngọt …” Thiên Ngữ chọn lấy một ít kem, lập tức kêu ra tiếng. Ngay cả cô ấy làm cũng không chịu nổi, mà Tần Lộ lại thích ăn nhất, có lẽ, vị giác của anh cũng không đầy đủ? Cũng không phải, nếu trong đồ ăn pha trộn một chút anh nhất định sẽ biết, lập tức nhổ ra, rồi bỏ hết vào thùng rác.

Khi Tần Lộ ăn chưa bao giờ nói chuyện.

Thiên Ngôn nhàm chán đâm đâm dĩa bánh của mình, cô ấy cũng kêu anh cắt một chút cho mình, anh vẫn đem toàn bộ bánh ngọt chia thành 16 phần bằng nhau ― có lẽ cũng không nhìn ra chênh lệch đâu.

“Không ăn một chút? Nếm một chút thôi? Người ta cố ý làm nha.” Thiên Ngữ đưa dĩa bánh đến trước mặt tôi.

Cũng không phải muốn tôi ăn. Tôi liếc cô ấy một cái, quay đầu bắt gặp ánh mắt anh nhìn chằm chằm mình. Đúng là “nhìn chằm chằm” nha. Chuyên chú, cho nên biểu tình vẫn duy trì trạng thái đơ người, người không biết có thể sẽ cảm thấy khủng bố.

“Sao vậy?”

Anh cầm lấy của dĩa tôi, chọn lấy một khối kem, đưa tới môi tôi.

Muốn tôi ăn? Tôi tựa hồ nhìn đến ót mình đổ mồ hôi.

Ánh mắt kiên định, cũng chính là cố chấp. wow, một khối thật lớn. . . . . .

Rất ngọt. . . . . .

“Ngọt.”

Không biết anh nói bánh ngọt hay là nét mặt của tôi.

~ ăn xong bánh ngọt, anh theo thói quen bắt đầu vẽ tranh. Quy luất sống của anh chỉ có thể dùng “chính xác” để hình dung, mỗi sáng 7: 00 rời giường, làm điểm tâm, tập thể dục nửa giờ, tắm rửa & rửa mặt, cùng tôi ăn sáng, 8: 30 đúng giờ ra cửa đi làm. Ở nhà Hải Dương, bình thường là Hải Dương lái xe đưa anh, đôi khi lả chị Tình Thiên chở đi. Hiện tại nhiệm vụ làm phu xe liền rơi xuống người tôi. Đôi khi Hải Dương hội cố ý đi đường vòng tới đây đón anh.

Ở công ty đến xế chiều 5 giờ, lại ngồi tuyến xe từ công ty đến Quảng trường Nhân Dân, chuyển xe điện ngầm về. Chừng sáu giờ về đến nhà, trước xuống bếp, ăn cơm xong, nghe nhạc nữa giờ, đại khái 7: 30, tắm rửa, xem VCD, đọc sách, 9: 30 đúng giờ đi ngủ. Thứ Bảy Chủ nhật hành trình khác thì khỏi nói.

Đây hết thảy, trong nhật ký của dì Tần đều có ghi lại, cho nên tôi tốn nhiều sức để phối hợp với cuộc sống của anh, chẳng qua làm một ít điều chỉnh.

Trước khi dì Tần nằm viện, tôi cũng vậy thường xuyên đến nhà anh, đối với thói quen của anh cũng có chút hiểu biết. Ở chung với anh hơn một tháng, không có chuyện gì xảy ra. Chính là, quá thuận lợi rồi, lại sẽ ẩn ẩn bất an. Hắn chẳng qua là bị “Huấn luyện” thật tốt quá, “Chân thật” đến làm cho người không hoài nghi, có khi, bản thân cũng quên mất anh có cảm xúc không phải là một cái “Xác” .

“Này. . . . . . nghĩ gì mà xuất thần vậy?” Thiên Ngữ dùng sức nhéo một chút lên mặt tôi, đau quá! Khẳng định đỏ một mảnh!

“Không có gì ….em không thể ôn nhu một chút sao? Không cần một chút lại động tay động chân được không?”

Thiên Ngữ chép miệng, cả người rụt về sau một chút, vẫn mạnh miệng: “Em chính là như vậy , đối với người nào đều giống nhau.” Ngữ khí có điểm cô đơn. Tôi đặt ly trà xuống. Trà nồng, lục. Bất quá giữa màu lục có phản xạ một chút ánh sáng màu da cam. Cái gọi là trà xanh chính là phản xạ đến giữa mắt người như một quang phổ. Chính là trùng trùng điệp điệp, cho nên nhận không ra. Lòng người có lẽ cũng như vậy, nhìn qua đều là độc nhất vô nhị thực là giả, nhưng không biết kia rốt cuộc là thật hay giả.

“Sao vậy?” Tôi cười hỏi.

“Không có gì ….quên đi, cho chị xem nè, đẹp không?” Thiên Ngữ đưa tay vào túi xách lục lọi một lúc, lúc vươn ra thì ngón giữa có thêm một chiếc nhẫn. Một chiếc nhẫn kim cương màu đỏ.

“Đẹp quá. Ai tặng vậy?”

Cô nhíu mi, không nói gì. Tôi đương nhiên biết đó là Đoạn Tiến Hành tặng rồi, nhưng nhìn thế nào người kia cũng loại vắt chày ra nước mà sao lại có thể ra máu như vậy. Bất quá bây giờ có thể là nhẫn cầu hôn đi, bằng không cô ấy cũng không ẩn dấu nửa ngày, mà không trực tiếp đeo lên tay.

Đoạn Tiến Hành lúc trước cũng đã cầu hôn cô ấy rồi nên tôi mới nhờ cô làm phù dâu của mình.

“Anh ấy cầu hôn em.”

“Àh, em không muốn?”

“. . . . . . Không phải mà. . . . . . Chính là. . . . . .”

Chính là gia thế của anh ấy rất dày, mà cô bất quá là một y tá nhỏ. Cái gọi là gả vào nhà giàu có, cái gọi là bay lên cành biến thành Phượng Hoàng, cũng không phải cô gái đơn thuần coi những thứ nó làm hạnh phúc.

Bất quá, có thể sống cùng người mình yêu thì chắc chắn sẽ có nghị lực vượt qua tất cả.

“Thiên Ngữ a, em không cần đáng yêu như vậy? Thích thì mau đáp ứng a, không cần trong lòng vui mà bên ngoài nhăn nhăn nhó nhó, đúng là tiểu cô nương a!”

Cô ấy không phục làm mặt xấu, ngẩng đầu nhìn lên trên lầu la: “Không cần chị lo ―― Tần Lộ Tần Lộ, cho anh xem chiếc nhẫn của em!”

Bàn tay giơ lên, nhẫn ở ngón giữa hiện ra.

Tần Lộ đang đứng trên hành lang lầu hai nhìn xuống.

Nha, 11 giờ rưỡi rồi, nên làm cơm trưa.

Chỉ có thứ bảy thì phòng bếp do tôi phụ trách. Mỗi tuần anh đều xem 《 biến động 1995》, một tuần xem một nữa, lần sau xem tiếp, một vòng tuần hoàn vô tận.

Bất quá hôm nay anh không có cách nào chuyên tâm xem, tôi vừa nấu cơm vừa chú ý động tĩnh bên ngoài, toàn là tiếng Thiên Ngữ. Ngẫu nhiên Tần lộ trả lời một vài câu.

Chờ tôi nấu xong cơm đi ra, 《 biến động 1995》 bị bỏ qua một bên, Tần Lộ và Thiên Ngữ đã chạy lên lầu.

“Hai người đang tìm gì vậy?”

Thiên Ngữ không thể trả lời tôi vì cô ấy đi vào phòng chứa đồ rồi. Tần Lộ đứng một bên nhìn, biểu tình cứng ngắc.

“Thiên Ngữ, mau đi ra ngoài, Tiểu Lộ không thích người khác phá đồ đạc của anh ấy.”

“Cái gì nha, là anh ấy cho em vào!” Thiên Ngữ từ trong phòng chứa đồ đi ra, cầm một cái hộp tròn dẹp.” này, là cái này?”

Tần Lộ gật đầu, nhận lấy, mở ra. Không ít vụn vặt này nọ không biết là gì nữa. Anh từ trong một lớp đá vũ hoa, lấy ra một chiếc nhẫn.

“Này, biết cái này không?” Thiên Ngữ nhìn tôi nói.

Sao lại có thể không biết, tôi đưa anh ấy đi chọn mua, đây là nhẫn kết hôn của chúng tôi mà.

“Chị a. . . . . . Thật là, sao lại để anh ấy coi như cục đá mà giấu vào phòng chứa vậy!”

Cười khổ. Tôi chỉ sợ anh ấy làm mất thôi mà, cũng không có nói muốn giấu đi. Cũng không còn nghĩ anh lại đem nhẫn coi như đá vũ hoa mà bỏ chung.

Anh cầm nhẫn đưa tôi, do dự một chút, tôi đeo nhẫn vào tay anh.

“Tốt lắm, Tiểu Lộ xuống ăn cơm.”

Anh không có đáp lại, yên lặng đem cái hộp gì đó trở về vị trí cũ. Tôi kéo Thiên Ngữ xuống lầu. Chờ anh đem bình giấu kỹ rồi, tự nhiên sẽ xuống dưới ăn cơm.

“Em nói gì với anh ấy vậy? Như thế nào đột nhiên muốn tìm nhẫn?”

“Không có gì a, giải thích một chút chiếc nhẫn là gì thôi.”

Ai, không biết Thiên Ngữ nói gì Anh nữa? Rõ ràng cực kỳ ghét đeo “Dị vật” lên người. Quên đi, buổi tối khuyên anh lấy xuống