Định Nghĩa Độc Nhất Vô Nhị

Chương 11: đồng nghiệp (1)




Thứ Sáu, thời tiết rất tốt.

Hiệu quả âm thanh trong xe không tốt lắm, Tần Lộ nghe không được chuyên tâm, có một nửa thời gian là ngồi ngẩn người nhìn đầu máy CD ―― ta thật sự là càng ngày càng quen thuộc cái gượng mặt ko thể đoán được của anh. Bình thường thì khuôn mặt của anh cũng không hơn 10 biểu hiện.

Khi không khống chế được hay giận thì tôi cũng chỉ nhìn thấy một biểu tình duy nhất: thống khổ.

Hôm nay không có lớp, vốn định quay về trường tiếp tục viết luận văn, bất quá tôi thay đổi ý định. Một nửa là vì phòng quản lý của anh mới tôi tới bàn một chút về công việc của Tần Lộ, một nửa là sự dị thường hôm đó của anh.

9 giờ rưỡi trời rất nắng. Nhưng khi Tần Lộ nắm tôi đi vào phòng làm việc của anh thì bên trong hình như một bóng người cũng không có.

Chỉ có một người đầu tóc rối bời, râu lỏng trỏng ở góc khuất nhất ngồi trước máy tính lập trình trò chơi. . . . . . Tuy rằng cách rất xa nhưng âm thanh dội lại rất vang. Mà anh ta lại không nghe thấy chúng tôi bước vào.

Tôi hạ giọng hỏi vị trí của Tần Lộ. Kỳ thật không hỏi cũng biết, toàn bộ văn phòng hơn mười bàn, chỉ có một bàn là vật dụng chỉnh tề. Hơn nữa bên cạnh còn một cái bảng trắng.

Phía trên tường còn một cái bảng lớn được chia thành mấy hàng, trước mỗi hàng có dán tên một người, đa số là tên tiếng anh. Bên cạnh tên là công việc phân công hằng ngày. Tôi rất nhanh quét một lần, không có tên Tần Lộ.

Quay lại nhìn cái bảng trắng của Tần Lộ, bên trên cũng chia hàng, mỗi hàng cũng viết tên tiếng anh của đồng nghiệp Bên cạnh là lới nhắn lại, cái gì cũng có, bao gồm “Ta lấy puppy” , không rõ của ai.

Đại khái đây là phương tiện giao tiếp của anh và đồng nghiệp? Bình thường họ cũng không cùng anh đối thoại trực tiếp?

“Hi! ROAD! Tới rồi àh?” Ngoài cửa đột nhiên phát ra một giọng lớn. Xoay người nhìn lại, là một cơ thể cường tráng . . . . . . Chính là “Mãng hán” mà tiểu thuyết thường miêu tả.

Anh ta mặc áo thun rộng thùng thình và một cái quần lửng, hai tay cắm trong túi quần, trên miệng ngậm một điếu thuốc chưa đốt.

ROAD. . . . . . hay là LOAD? Tôi nhìn qua bảng lớn màu trắng , trên đó quả nhiên có một hàng ghi ” road”.

Tôi chào trước: “Chào anh!”

Tần Lộ nắm chặc tay tôi, có chút đau.

“Chào em!” Anh ta giống như có chút ngại, giống như không đoán được sáng sớm lại có khách. Nhìn tôi một cái, anh ta lập tức chuyển hýớng sang Tần Lộ, “Hi! cậu mang tới?”

Tần Lộ không trả lới. Anh ta nói tiếp: “Ai vậy? Nha. . . . . .” Anh nhìn vào chiếc nhẫn trên tay tôi, “Nguyên lai là. . . . . . Hôm đó cậu ta đột nhiên đeo nhẫn, đúng là náo động luôn, không nghĩ tới thật sự đã kết hôn a. . . . . .”

Tần Lộ muốn ngăn anh ta nói tiếp…, đành phải cố gắng nói ra một chữ: “Vợ.”

Choáng váng, cái tên Thiên Ngữ kia! Mặt tôi chắc rất đỏ!

“Ha ha, cậu em không nói anh cũng vậy biết! Lợi hại a, không rên một tiếng lại lừa được cô vợ xinh đẹp như vậy!” Người nọ vừa nói vừa dùng sức vỗ Tần Lộ một chưởng. Tần Lộ đáp lễ bằng cách vỗ mạnh vào lưng anh ta. Anh ta đau liền a một tiếng.

Xem ra. . . . . . đây là một mặt khác của Tần Lộ mà tôi không biết . . . . . Giáo sý nói đúng, báo cáo nghiên cứu về anh, không thể chỉ một mặt hạn chế mình biết.

Tần Lộ nhìn biếu tình thống khổ hơi quá của người kia, đại khái thành thói quen, chỉ là cười cười.

“Aiz, không giới thiệu một chút àh!” Ngýời nọ lớn tiếng nói.

Lông mày Tần Lộ hơi nhăn một chút, hơi do dự, bỏ thêm một từ phía sau để khẳng định: “Vợ, của Tiểu Lộ .”

“Anh biết, anh nói cậu không giới thiệu em dâu cho anh quen àh!”

Tôi cười khổ, anh nói như vậy anh ấy làm sao mà hiểu. Đang muốn mở miệng, anh ta lại bỏ thêm một câu: “Nói cho vợ cậu biết anh là ai.” Vừa nói vừa chỉ vào mình.

Tôi có chút lúng túng. Tần Lộ hình như hiểu, nhếch miệng, nhìn tôi , chỉ chỉ người nọ: “Đội trưởng.”

10 giờ. Còn chưa có người nào khác tới, Tần Lộ bắt đầu làm việc, ngồi ngay ngắn trước máy tính. Tôi không định quấy rầy anh, nói vào tai anh một câu: “Tiểu Lâm nhìn xem chung quanh, giữa trưa sẽ ăn cơm cùng Tiểu Lộ.”

Tần lộ rất nhanh liền tiến vào trạng thái làm việc. Viết câu lệnh, lâu lâu dừng lại nhìn hệ thống internet trên bàn. Tất cả đều là những ký hiệu tôi không biết.

Tôi đứng bên cạnh anh một chút, rồi đi tìm bác sĩ Mặc. Xoay người, “Đội trưởng” còn đứng phía sau, nhìn tôi đầy hứng thú.

“Muốn anh dẫn em đi dọa xung quanh không?” Anh ta mời lời trước.

“Anh không cần. . . . . .” Ta không nói tiếp chỉ chỉ máy tính.

“Ai nha, ở đây không ai làm việc sớm như vậy đâu, chỉ có road mỗi ngày đều đúng giờ , anh cũng không chịu nổi ―― aiz, anh không có ý gì khác, anh là team master, phụ trách phân chia công việc, cậu ấy chịu khó anh cũng tới sớm một chút để sắp xếp công việc.“

Tôi cười cười. Tôi biết, không ít nghề nghiệp đều có thói quen đổi ngày thành đêm, giống Tiểu Lộ như vậy tuân thủ nghiêm ngặt thời gian làm việc trong công ty, quả thật hiếm thấy.

“Hôm nay em hẹn gặp Mặc Hối àh? Cậu ta vừa tới đang dọn dẹp văn kiện, anhcùng em nói chuyện phiếm một chút vậy.”

Xem ra anh ấy có vẻ hiểu tình hình. Tôi theo anh ấy đến ban công. Chỗ này nằm trong khu vực công nghệ cao, sớm được mớ rộng, hoàn cảnh không tiến bộ như cái tên của nó. Bất quá hoàn cảnh bên trong công ty cũng không tệ lắm, có cây xanh nhưng nhìn vào không thích hợp lắm, mà nhiều công ty chỉ toàn cây nhựa.

Anh ta đem điếu thuốc trong tay đưa tới miệng, lại để xuống.

“Em không ngại khói thuốc, xin cứ tự nhiên.”

Anh ta nở nụ cýời, điếu thuốc vác lên mang tai.”Không có hút , chỉ là thói quen ngậm chơi thôi. Nói lại, cái bật lửa của anh cũng bị tịch thu rồi ―― tịch thu một cái anh mua lại một cái, nếu anh mượn bật lửa của người khác lại bị lải nhải không yên.”

“Nha, cô ấy rất quan tâm anh nha.” Tôicười nói. Anh ta tuy rằng ăn mặc tùy tiện, nhưng quần áo đều rất sạch sẽ. Tóc có chút ngắn, ngoại trừ đỉnh đầu có chút tóc thì xung quanh đều cạo sạch. Đôi giày thể thao màu trắng nhìn rất mới, lộ ra đôi vớ màu trắng.

Có thể thấy được người chăm sóc anh ta cực kỳ cẩn thận, để ý anh đến từng chút một.

Gần bả vai anh ta có một vết thương. Đại khái cảm giác được tầm mắt tôi nhìn chỗ đó, anh theo bản năng lấy tay vuốt một cái. Không phải miệng vết thương? Chỗ đó hình như là một dấu hôn. Có thể thấy được bạn gái anh vẫn tương đối bảo thủ và quan tâm.Chỉ có một điểm lạ là ngón áp út bên phải có hơn một chiếc nhẫn với kiểu dáng đơn giản. Cũng không tệ.

Quan sát xong, tôi còn muốn cám õn anh trước giờ vẫn chiếu cố Tần Lộ. Nếu như không có anh ta chiếu cố, Tần Lộ phỏng chừng sẽ không thích công việc này như vậy.

“Ở đây. . . . . . road rất lợi hại, tụi anh so ra đều kém cậu ấy, vừa mới bắt đầu giao tiếp cũng không tiện, bây giờ tất cả mọi người đều quen rồi, chỉ là khi cậu ấy hơi nóng thì im lặng là vàng, cực kỳ khốc.”

Nói xong anh ta dùng ánh mắt tà tà nhìn tôi một cái. Tôi “Ha ha” cười. Nếu đổi thành người khác dùng loại ánh mắt này, tôi nhất định sẽ sinh ra phản cảm. Bất quá vị “Đội trưởng” này với cái tát mạnh hồi sáng. Huống chi anh ta có người bạn gái “Thích sạch sẽ”, không thể nào là người dâm loạn.

Còn có, giọng anh ta giống như biết tình hình của Tần Lộ.

“. . . . . . Đội trưởng, giống nhưrất rõ tình hình của Tần Lộ?” Tôi nói lắp một chút, anh cười, tự giới thiệu: “Chu Bất Ly, bọn họ gọi anh là đại ca, chỉ có road lần đầu tiên tới bị anh lừa bắt cậu ta gọi anh là ‘ đội trưởng ’ vậy là cậu ấy cứ gọi như vậy.”

Tôi cười nói: “Em là người giám hộ hiện thời của Tần Lộ, Lâm Âm.” Dứt lời đem danh thiếp đưa cho anh. Anh ta nhận nhìn thoáng qua rồi để vào túi quần. Bất quá hơi nhăn mày.

“Kỳ thật anh đối với. . . . . . ‘ chứng cô độc ’ này cũng không rõ ràng lắm, bất quá nghe cái tên cùng ngành với em cũng biết một chút.” Anh lại lấy thuốc lá xuống, đưa tới miệng, hàm hồ nói, “Kỳ thật chứng cô độc cũng không phải cái gì đúng không? Chỉ là so với mọi người yên lặng hơn, cố chấp hơn, nói về đầu óc thì cậu ấy cũng thông minh.”

Tôi cười cười, nhìn bên ngoài,một trăm người bên dưới thì có bao nhiêu người biết ý nghĩa sâu sa của chứng cô độc.

“Cô độc” , không phải ai cũng có thể thừa nhận. Cái loại này không thể giao tiếp với người khác rất đau đớn, cảm giác bất lực trong thế giới hỗn lộn này, đau đớn đến điên cuồng khi nhìn thấy những giọt nước mắt của người thân, đây chính là ý nghĩa sâu xa nhất của đó. 

Coi người mẹ mù trong “Dancer in the Dark”* , thế giới bất ngờ trở lên lạnh như bãng.

(*Dancer in the Dark (Tình mẹ – phim Thuỵ Điển)

images

Selma, một người mẹ độc thân vì nuôi nấng đứa con đã làm việc vất vả ngày đêm. Điều đó khiến ánh mắt của cô dần dần bị mờ đi và không thể nhìn thấy gì nữa. Nhưng Selma không cảm thấy tuyệt vọng mà ngược lại âm nhạc đã đem lại cho cô niềm vui.

Đây không chỉ là bộ phim sâu sắc nói về tình mẹ, mà chính diễn xuất tuyệt vời của diễn viên chính cùng việc xử lý âm nhạc hoàn hảo đã khiến bộ phim trở nên hoàn mỹ.)

“Tạm ổn.” Tôi tùy ứng một câu. Thu hồi tầm mắt, Chu tiên sinh nhìn chằm chằm tôi.

“Em rất bi quan a.”

“Hả?” Hôm nay cảm xúc tôi tốt lắm, cũng không có cái gì làm cho phức tạp. Gần nhất mọi chuyện đều có vẻ thuận lợi, tôi nhanh quên thất vọng và tuyệt vọng là gì.

“. . . . . . Anh không hiểu rõ lắm. . . . . . Bất quá, vừa rồi thấy vẻ mặt em đứng đó nhìn cậu ấy, vẻ mặt ấy giống nhưngười mẹ sợ mất đi đứa con của mình, ùh, ‘ yêu quý ’ đi ―― anh cảm thấy em có chút bảo vệ hơi quá.”

Bị người lần đầu tiên gặp mặt nói như thế, tôi có chút không được tự nhiên, ngẩm lại cảm thấy anh ta nói có chút đúng, gật gật đầu, không có cách trả lời.

“. . . . . . Em nghĩ kỹ chưa, bây giờ em là vợ cậu ấy, không cần gì khác, em chỉ cần giống một người vợ sống chung với cậu ấy là được, sống dên đầu bạc, những thứ khác điêu không cần lo lắng.”

Tôi gật gật đầu. Anh có loại khí thế “đại ca” bẩm sinh, làm cho người ta không thể không nghe. Ngay từ đầu khí thế tôi cũng không bằng anh. Cười, may mà anh không phải bệnh án của tôi.

10 giờ rưỡi, lục tục có người tới. Chu tiên sinh đi phân công công việc hôm nay, tôi nói cảm ơn, xuyên qua hành lang, đến phòng bác sĩ Mặc. Lúc trước dì Tần đưa Tần Lộ đến công ty này làm việc, nguyên nhân lớn nhất là công ty này có một bác sĩ tâm lý từ bên nước Anh về. Ở nước ngoài thông qua khảo hạch chính thức, có tý cách làm bác sĩ tâm lý khám và chữa bệnh chứng cô độc, trong nước cũng ít có. Có lẽ là duyên phận, một công ty IT nhỏ nhý vậy cả người làm việc lặt vặt bất quá khoảng trăm người, thế nhưng lại có một bác sĩ tâm lí tài giỏi.

“Mời vào!”

Tôi đẩy cửa đi vào. Phòng không lớn, bố trí rất thoải mái, rèn cửa màu xanh ngọc chặn lại ánh mặt trời dù có chiếu vào cũng không thấy nóng bức.

“Chào anh, tôi là Lâm Âm.” Tôi trình danh thiếp lên. So với tưởng tượng của tôi thì anh có vẻ trẻ hơn, khuôn mặt có chút quyến rủ, có chút quá trắng, thân hình cân đối nhưng có chút gầy. Cảm thấy không thích hợp với hình tượng bác sĩ, với ấn tượng ban đầu làm cho người ta cảm thấy hơi nhu nhược, hoặc là không đáng tin, hoặc là rất có sức hấp dẫn ―― không ít bệnh nhân sẽ bị nụ cười ôn nhu của anh làm cho mê đảo.

“Mời ngồi. Thật xin lỗi để cô đợi lâu như vậy.” Giọng cũng rất dễ nghe, huấn luyện qua, tiết tấu khống chế được tốt lắm, làm cho người nghe bình thản.

“Không có, vừa rồi cùng đồng nghiệp của Tần Lộ hàn huyên một chút. Chu tiên sinh cho tôi không ít đề nghị hay.” Tôi tin týởng lấy trình độ của anh thì nhất định tư liệu của nhân viên đều nằm trong gian phòng này. Cố vấn trong các công ty không giống như việc tự mình mở phòng mạch, mục dích của công việc này là để công nhân sinh ra lòng trung thành với công ty. Phải nhớ rõ hoàn cảnh từng người, dùng hành động quan tâm để cảm động người khác.

“Nha?”đôi mắt bác sĩ Mặc vừa chuyển, nở nụ cười. Tôi bị anh cuốn hút, cũng cười. Nếu tôi đoán không lầm thì nguyên nhân anh ta tránh trong gian phòng ở công ty nhỏ, nhất định là do tướng mạo anh không thích hợp với những người yếu tim.

Mê hoặc lòng người a.

Với một thân ăn mặt hưu nhàn của anh thì tôi có vẻ ăn mặc nề nếp hơn. Tôi mặc một chiếc sơ mi sọc màu be chỉ buông ra một cúc áo kết hợp với chiếc quần dài cùng màu be, tóc hơi xoăn, kính không gọng, hết sức xây dựng hình tượng một bộ dáng “thông minh nhưng bình dị”.

Chắc chắn anh biết lúc tôi vừa bước vào liền đánh anh ta. Tôi vừa cùng anh nói chuyện, vừa âm thầm quan sát. Tuy rằng mặc áo sơ mi màu xám đậm, không có thắt caravat, nhưng cổ áo dựng thẳng rất chỉnh tề ―― một vết nhỏ ở sau cố áo, chỉ khi anh cúi người xuống mới lộ ra.

Cùng anh trao đổi một chút tình huống. Cảm xúc Tần Lộ ở công ty vẫn rất ổn định ―― công ty phần mềm này chủ yếu coi trong kỹ thuật, năng lực làm việc của anh rất mạnh, luôn luôn nằm trong team đứng đầu, anh cũng không xung đột với ai. Về phần trao đổi khác, theo lời bác sĩ Mặc “Công nhân ở đây cũng không có chuyện gì quá mức ồn áo như những nơi khác, đa số cũng không quá quan tâm đến chuyện tình yêu, nói chuyện chỉ quay một ít chủ đề, bình thường anh cũng không phải phụ trách ‘ nghe ’, mà muốn hướng dẫn họ ‘ nói ’.”

Về chuyện vì sao buổi chiều ngày hôm đó, Tần Lộ về trễ, bác sĩ Mặc cũng không để ý lắm.

Thời gian không sai biệt lắm, cùng bác sĩ Mặc rồi quay lại văn phòng, trên đường đi hỏi thăm Tần Lộ có thể hay đem cảm xúc khác vào công việc không, bác sĩ Mặc cýời đến có chút tinh quái: “Lâm tiểu thư tới xem tiến độ làm việc của anh ấy không phải biết rồi sao?”

Ta cười ngượng. Vừa vặn đi đến team của Chu đại ca, đúng lúc anh quay đầu, may mà tôi ngừng kịp.

Bác sĩ Mặc phản xạ có điều kiện bước lên ngăn anh ta lại, hạ giọng nói: “Sao anh cứ lỗ mãng như vậy! Ngã cũng không sao nhưng đụng vào người khác sẽ không tốt lắm.”

Chu đại ca nhếch miệng cười, tránh nặng tìm nhẹ: “Anh đang muốn đi tìm hai người, Lâm tiểu thý, cùng nhau ãn cơm đi.”

Tôi cười. Thấy rõ, tay bác sĩ Mặc cũng đội hai chiếc nhẫn khác nhau, tuy rằng hình thức tinh xảo hơn, bất quá hoa văn hơi giống.

Chu đại ca quay đầu đi gọi Tần Lộ. Thừa dịp này, tôi cũng quậy một chút: “Không biết bác sĩ Mặc có biết câu thành ngữ của Trung Quốc ‘ giấu đầu hở đuôi ’ không?” Nói xong, tôi chỉ chiếc nhẫn anh. Chỉ thấy mặt anh lập tức đỏ.