Thanh Thanh nhéo mạnh cô ta một cái, ý bảo người kia nhỏ giọng đi một chút.
An Tầm cũng chú ý tới mấy người ở kia, cô không nghĩ họ sẽ dậy sớm
như thế, lúc cô còn chưa kịp phản ứng, Tư Vũ đã cầm chiếc áo khoác trên
ghế khoác lên vai cô, cánh tay thon và đôi chân dài trắng nõn bị chiếc
áo này ngăn trở, mấy người kia cũng kịp lấy lại tinh thần, nghiêng đầu
ho nhẹ.
An Tầm tắt van nước, vân vê áo khoác ở trên người rồi nhỏ giọng cám
ơn Tư Vũ, lời của cô vừa dứt thì Triệu Tĩnh Nhã cũng đi nhanh tới đó,
liếc mắt nhìn An Tầm, vẻ mặt đầy bất mãn, cô ta nói với Tư Vũ, “Tư Vũ
chúng ta đi thôi.”
Tư Vũ bất động hỏi lại An Tầm, “Chúng tôi định đi ăn sáng, cùng đi không?”
An Tầm không đói lắm, bọn họ lại đông người như vậy, cho nên cô lắc đầu, “Không đi.”
Có lẽ câu trả lời của cô nằm trong dự liệu của Tư Vũ, mấy người họ cũng không dừng lại lâu thêm, lục tục đi ra sân nhỏ.
Trước cửa, chiếc Jeep Wrangler màu đỏ vẫn yên vị ở đó như ngày hôm
qua, chỉ là bên cạnh có nhiều hơn một chiếc, Đại Xuyên chậc chậc chậc
nói, “Trước cứ tưởng chiếc xe bên cạnh là của người nhà đó, bây giờ nhìn lại hóa ra là của cô gái ở trong kia, chiếc Jeep Grand Cherokee này
mạnh mẽ thật.”
Triệu Tĩnh Nhã hừ nhẹ một tiếng, nói thầm, “Con gái làm gì có ai lại lái loại xe này, đàn ông thì có.”
…
Mọi người đồng loạt lặng im, sau đó mới có người đề nghị, “Ở đây toàn là xe riêng cả, khó tìm taxi lắm, không bằng mượn cô ấy chiếc này?”
“Có được không? Mới biết một ngày đã mượn xe…”
“Nhìn cô ấy rất hào phóng mà.”
“Hào phóng chứ đâu phải đần độn.”
“Hỏi một chút thì có mất miếng thịt nào đâu.”
“Vậy thì Tư Vũ đi đi, đẹp trai như thế ở trước mặt mỹ nữ chắc chắn là dễ nói chuyện hơn rồi.”
“…” Tư Vũ nghiêng đầu nhìn họ, còn chưa kịp nói gì, Triệu Tĩnh Nhã
nghe thấy họ gọi Tư Vũ đi đã nóng nảy đáp lời, “Tôi với Thanh Thanh đi
là được, phụ nữ với nhau dễ nói chuyện hơn.”
Nói xong cũng mặc kệ người ta mà kéo Thanh Thanh đi lại vào sân.
Lúc Triệu Tĩnh Nhã nắm tay Thanh Thanh đi vào, An Tầm đã thu ống vào
nhà, Thanh Thanh thoáng do dự nói, “Mình thấy để Tư Vũ đến nói thì hơn,
dù sao…”. Cô gắng tìm từ, “Dù sao thì Tư Vũ và cô An cũng quen thuộc hơn một chút.”
“Không mượn thì càng tốt chứ sao, mấy người kia cứ như bị ma xui quỷ
ám ấy, mở miệng ngậm miệng là gọi cô ta như nữ thần, nhân tiện cho bọn
họ nhìn xem, người con gái này kiêu ngạo và vô lễ đến mức nào.” Triệu
Tĩnh Nhã bĩu môi hết sức không vui, đúng là cô rất ghét An Tầm, ghét vẻ
mặt Tư Vũ lúc nói chuyện cùng cô ấy, ghét cái dáng vẻ tài trí hơn người
kia, đặc biệt là ghét bộ dạng nhìn trộm của mấy tên đàn ông, vốn dĩ cô
ta mới là trung tâm tiêu điểm, từ nhỏ đã vậy rồi.
Thanh Thanh không nói gì thêm nữa, theo Triệu Tĩnh Nhã đi vào nhà.
An Tầm đang ngồi trên ghế sofa gọi điện thoại, thoải mái uyển chuyển
nói, “Ông chủ nào chứ? Đã hỏi tôi có muốn bán hay không chưa, tôi ghét
mấy ông già đầy hơi tiền như vậy lắm, họ có hiểu gì đâu mà đòi mua mua.”
An Tầm không chú ý có hai người đang đi vào ngoài cửa, càng không
nhìn thấy sắc mặt lúng túng trong nháy mắt của Thanh Thanh và nụ cười
lạnh khinh bỉ của Triệu Tĩnh Nhã, “Đúng là không biết xấu hổ, còn trắng
trợn như vậy nữa!”
Thanh Thanh ý bảo cô nhỏ giọng một chút, hình như An Tầm cũng nghe
được động tĩnh, cô quay đầu nhìn lại hai người, đáp lại phía đầu dây hai câu thì dập máy.
Sau khi hai người giải thích rõ ý xong, Thanh Thanh còn khách khí,
chứ từ sau khi đi vào Triệu Tĩnh Nhã không thèm một câu, như kiểu chỉ
nói nhiều một câu thôi cũng sẽ làm giảm mất thân phận của chính mình, cứ ngẩng cằm không thèm nhìn người nọ.
An Tầm coi như không thấy, hình như Triệu Tĩnh Nhã lớn hơn cô hai
tuổi, nhưng sao lại cứ như một cô bé ngây thơ, cô cũng không muốn chấp
nhặt với Triệu Tĩnh Nhã nữa, chỉ nói với Thanh Thanh, “Nếu cô có thể chờ tôi một lát, tôi có thể đưa mọi người đi, nhân tiện tôi cũng muốn qua
bên kia đi dạo.”
Thanh Thanh vui vẻ gật đầu, vốn cô không ôm nhiều hy vọng, “Đương
nhiên là được, cám ơn cô.” Sau khi An Tầm lên lầu, Triệu Tĩnh Nhã thở
phì phì theo Thanh Thanh cùng đi ra ngoài, “Sao cô ta lại tích cực thế
chứ, vừa rồi hỏi cô ta có muốn ăn cơm không thì còn nói không đi, giờ
mới hỏi một câu thôi đã lập tức đồng ý, cô ta làm sao chứ!”
Thanh Thanh thở dài, “Người ta chịu giúp thì chúng ta phải biết cám
ơn, còn mấy người chúng ta nữa, toàn là sinh viên nghèo mới vừa tốt
nghiệp mà, cậu nghĩ một cô gái như cô ấy có thể vừa ý được sao? Đừng lo
lắng quá.”
Triệu Tĩnh Nhã nhếch miệng, “Cũng phải, cô ta với đủ các ông chủ lớn
linh tinh … Nhưng mà Tư Vũ đẹp trai như vậy thì khó ai chịu nổi đấy, còn là sinh viên tài cao, tuy giờ đang vừa học vừa làm, nhưng chắc chắn là
người có tiềm lực!”
Thanh Thanh cười cô, “Mình thấy cậu đúng là người sắc mê tâm khiếu*.”
*Sắc mê tâm khiếu: háo sắc đến mờ mắt. Tâm khiếu: hổng về tâm hồn.
Tâm có thần, cổ nhân cho rằng, đầu óc thông minh lanh lợi thì thần chí
nhẹ nhàng khoan khái, đầu óc bị tà ngăn trở thì tâm thần bất tĩnh điên
cuồng.
An Tầm cũng nhanh chóng đi ra, cô vừa thay sang váy dài, cầm túi, mái tóc dài xõa xuống ngang vai, nhưng lại không hề trang điểm.
Hai mắt Đại Xuyên rực sáng, níu lấy tay người cạnh bên lắc lắc lư lư
rồi cường điệu nói, “Đã xinh đẹp lại còn khí chất như tiên nữ, tôi muốn
chia tay a.”
Người bên cạnh nói thẳng, “Chia tay chỉ khiến cậu mất đi một người bạn gái chứ không thêm được một người đâu.”
Đại Xuyên hổn hển mắng người, Tư Vũ cúi đầu cười nhẹ.
An Tầm mở cửa xe rồi nhanh nhẹn ngồi lên ghế lái, cô nhìn sang bọn họ, “Đi đâu ăn cơm vậy?”
“Ở đây cô quen hơn, cô nói đi đâu thì đi đó, cô muốn ăn gì thì tôi
mời cái đó.” Đại Xuyên vui tươi hớn hở vừa nói vừa định ngồi lên ghế
trước xe cô, không ngờ hai tên con trai còn lại vượt lên trước anh một
bước, ngồi rồi còn khóa cả cửa xe, Đại Xuyên bực bội quá mức rõ ràng,
anh trừng hai người một cái rồi tức tối đi theo Triệu Tĩnh Nhã và Thanh
Thanh ngồi lên xe Tư Vũ.
Lúc An Tầm dừng xe ở nhà hàng rượu Thẩm Châu, Đại Xuyên hối hận đến
mức thiếu chút nữa là đánh thẳng miệng mình, làm bộ làm tịch sói đuôi
dài, giờ thì bị kẹp đuôi rồi!
An Tầm giao lại chìa khóa xe cho cậu em ở bãi đậu xe, cô quay đầu hỏi mấy người vừa xuống, “Nơi này được không?”
Mấy người kia nhìn Đại Xuyên như thể xem trò vui, giọng Đại Xuyên run rẩy trả lời, “Nhưng… mà… a…”
Thấy cậu như thế, An Tầm phì cười, “Tôi xem mọi người là khách, đương nhiên là tôi mời rồi.”
Đại Xuyên còn chưa nói gì, mặt mũi Triệu Tĩnh Nhã đã cực kì mất hứng, cô nói thầm với Thanh Thanh, “Ăn bữa sáng thôi mà cũng phải bày đặt thế à, biết cô ta có tiền rồi, khoe khoang cái gì chứ.”
An Tầm liếc cô ta một cái, “Cô có thể không ăn.”
“Đừng mà, mỹ nữ đừng nóng giận, mọi người hoảng quá thôi mà, đã ở lại nhà cô, mượn xe cô, giờ còn để cho cô mời ăn cơm nữa thì không tốt,
ngại lắm ấy chứ.” Đại Xuyên thấy An Tầm mất hứng thì cuống quít hoà
giải, còn trừng mắt liếc Triệu Tĩnh Nhã không cho cô ta nói lung tung.
An Tầm ồ một tiếng, nói mấy tiếng không sao, “Nếu đã ngại như thế hay là cậu mời đi.”
Mặt Đại Xuyên đen lại, anh nghĩ, sao cô gái này lại tàn nhẫn vậy chứ, ăn một bữa ở đây chắc ví tiền cũng xẹp ve luôn mất, chẳng lẽ cô ấy
không nghe ra mình đang khách sáo thôi à.
“Đi thôi, tôi mời, ” Tư Vũ cười vỗ vỗ Đại Xuyên an ủi, sau đó quay
đầu nhìn sang phía An Tầm, nụ cười dịu dàng lại cực kì quyến rũ, “Mời cả cô nữa.”
An Tầm thoáng chau mày, dẫn đầu đi vào trước.
Đại Xuyên vội vàng đuổi theo, nói với Tư Vũ, “Người anh em, đây là
Thẩm Châu đấy, chúng ta nhiều người như vậy, cậu mang đủ tiền không? Giữ tôi lại rửa bát thì còn mất mặt hơn nhiều đấy.”
“Cho nên lát nữa cậu ăn ít đi nhé.” Tư Vũ nói.
Mặt Đại Xuyên càng đen thêm, bạn xấu!
“Đúng là khác xa cửa hàng bánh bao dưới lầu nhà tôi.” Đại Xuyên ăn
bánh xốp dâu tây và ô mai, hoàn toàn quên mất bữa cơm này là do Tư Vũ
mời, mới vừa rồi cậu còn hứa hẹn sẽ ăn ít đi một chút.
“Thẩm Châu đúng là Thẩm Châu, tôi nghe nhiều rồi mà chưa bao giờ dám
thử.” Có một người trong nhóm cảm thán, “Nhìn cái đĩa này này, mạ vàng
một bên đó, Thẩm gia ở Giang Nam, viết hoa to lắm.”
“Cái gì Thẩm gia hả?” Thanh Thanh không hiểu rõ mấy chữ này lắm.
Người nọ thấy mỹ nữ không hiểu thì hào hứng trả lời, “Nghe nói vào
thời kỳ nhà Thanh, Thẩm gia ở Giang Nam là đại gia tộc giàu có một
phương, sau này quân phiệt hỗn chiến, cả gia tộc nhà họ chuyển tới Hong
Kong, có mấy người đi sang Anh Mỹ, đến thế kỷ trước cải cách Thẩm gia
mới quay về nước, bởi vì của cải phong phú ở nước ngoài nên cũng có
những cơ sở kinh tế nhất định, cho nên hình như chưa đến vài năm, công
ty của họ đã bao trùm toàn bộ vùng duyên hải, từ nhà xưởng đến hàng hải, bây giờ còn đang tiến quân sang mảng bất động sản.”
Thanh Thanh thở dài nói, “Đúng là kinh khủng.”
Ngay cả người thường xuyên xem thường người khác như Triệu Tĩnh Nhã cũng hứng thú ngồi nghe.
“Đây là ở trong nước thôi, ở nước ngoài, một nhóm người trong gia tộc của họ gây dựng gần trăm năm, không hề kém hơn trong nước.”
Ở Trung Quốc, những đại gia tộc nhà giàu không bị sụp đổ trước từng
con sóng lũ mạnh mẽ của lịch sử đúng thật không hề nhiều, Triệu Tĩnh Nhã không kìm được hỏi, “Sao chưa từng nghe nói?”
“Thẩm gia vẫn rất an phận, mấy năm gần này chuyển sang bất động sản
người ta mới nghe thấy nhiều hơn, giám đốc mới nhậm chức của họ gần đây
còn trẻ lắm, cho nên có vài đề tài đã bị đưa ra ánh sáng.”
“Thẩm gia có con gái không? Xinh đẹp không thế? Gả chưa hay chưa lập
gia đình? Cậu xem tôi có được không?” Đại Xuyên nhích mặt tới gần tiến
cử, lời vừa dứt đã bị người ta đẩy ra xa, “Cậu thôi đi, dù có con gái
cậu cũng không lọt nổi vào mắt người ta đâu, hơn nữa hình như nghe qua ở Thẩm gia chỉ có một người con trai độc nhất, gọi là Thẩm gì Nam ấy,
nghe nói chỉ mới hai mươi sáu tuổi, là người kinh doanh kỳ tài, cũng là
giám đốc mới nhậm chức của tập đoàn Thẩm Châu.”
Mọi người kinh ngạc, còn trẻ như vậy đã phụ trách cả đế chế kinh doanh lớn đến thế, đầu thai còn mang theo đầu óc hả?
“Không có con gái, vậy con trai cũng được, có sao đâu?” Đại Xuyên tự đề cử lần cuối.
Mọi người ghét bỏ đuổi Đại Xuyên sang bàn khác.
Dù sao Thẩm gia cũng cách họ quá xa xôi, mọi người cảm khái vận mệnh
một phen rồi ngưng nói đến đề tài này, có người thấy Tư Vũ và An Tầm vẫn không nói gì nhiều, trêu ghẹo bảo, “Tư Vũ ít nói ghê, cô An cũng không
nói chuyện gì, hai người ngồi cùng một chỗ có khi buồn chết luôn mất.”
Hai người đồng thời ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào nhau giữa không
trung, ánh mắt Tư Vũ đầy nghiền ngẫm, còn An Tầm lại lạnh nhạt quay đầu, đáp, “Thẩm Tư Nam.”
“Hả?” Mọi người khó hiểu.
“Các anh mới vừa nói đó, giám đốc rất giỏi mới nhậm chức ở tập đoàn Thẩm Châu ấy kìa, tên là Thẩm Tư Nam.” An Tầm nói.
“Sao cô biết? Quen à?” Triệu Tĩnh Nhã lạnh lùng nói, “Quả nhiên cô An chỉ thích những giám đốc lớn.”
An Tầm quay đầu nhìn cô, không hiểu giọng nói đầy trào phúng của cô
ta là có ý gì, “Nếu cô muốn biết tôi có thể giới thiệu giúp cô.”
Xong rồi, mùi thuốc súng lại nổ ra, mặt Triệu Tĩnh Nhã đỏ lên, cảm
giác cô ta đang nhục mạ chính mình, Thanh Thanh vội vàng giữ cô lại
không cho nổi giận, cô lúng túng nói sang chuyện khác, “Mọi người ăn
xong chưa? Chúng ta phải đi sớm một chút, đi muộn chỉ sợ không xem được
tiết mục biểu diễn.”
Những người khác ừ ờ gật đầu, cũng không dám nói lời chi, họ cảm giác hình như hai ngày nay Triệu Tĩnh Nhã có vẻ không bình thường, cả người
tức tối…