Đại Xuyên sững sờ, “Hả… sao?”
Tư Vũ quay đầu nhìn về phía An Tầm, vẻ mặt anh vẫn ôn hòa như trước,
đôi mắt trong trẻo mà kiên định, “Căn nhà này có nhiều phòng mà, tôi
nghĩ có thể chứa chúng ta được”.
Thực ra A Luân cũng nghĩ như thế thật, dù sao tiền thuê phòng người
ta cũng nộp rồi, hơn nữa phòng cũng nhiều như thế, chỉ có điều anh sợ An Tầm không thích tiếng ồn ào, anh nhìn An Tầm đang trầm mặc, rồi nói với Tư Vũ, “Chuyện này… anh Tư à, ý An Tầm là để mọi người đi tìm phòng
khác ở, anh yên tâm, tiền thuê phòng cô ấy sẽ trả lại.”
“Cũng không cần phải phiền thế mà?” Tư Vũ nhìn An Tầm rồi khẽ nói.
An Tầm yên lặng hồi lâu, nhìn không biết cô đang nghĩ chuyện gì, có lẽ đang suy tư đến tính khả thi của lời đề nghị.
“Thôi nào Tư Vũ, người ta đã nói vậy rồi…” Không hiểu sao cô gái ăn
mặc mát mẻ kia lại có vẻ chống đối với An Tầm, thấy cô như thế thì càng
không nhịn được hơn, cô ta quệt mồm đứng dậy đi lên lầu thu dọn đồ đạc.
An Tầm nhìn cô gái nóng nảy kia, từ tốn nói theo, “Đừng quên trả dép lại, đôi đó là của tôi.”
A Luân thấy An Tầm có vẻ không vui, sóng mắt lướt qua, anh cất giọng, “Ối, đây không phải là đôi giày khi còn sống phu nhân đã tự tay làm cho cô à? Bị người khác mang cô có thấy giận không?”
Mặc dù đúng là A Luân cố ý hù dọa cô gái đó, nhưng điều anh nói cũng
là sự thật, năm đó mẹ cô học theo một dì người dân tộc thiểu số, sau đó
chú tâm từng đường kim mũi chỉ, ngày trước cô thích nó đến mức không
cách nào bỏ ra.
Cô gái vừa nói nghe anh ta nói vậy thì mặt mày trắng bệch, cô cuống
quít cởi giày ra, cũng không dám đi lấy nữa, vành mắt ửng hồng xoay
người chạy thẳng lên lầu.
Đại Xuyên có hơi lúng túng, anh gãi gãi đầu, “Này, tôi xin lỗi, cô…
Tôi không biết cô ta mang giày của cô.” Cô gái kia tên là Triệu Tĩnh
Nhã, cũng giống như những người kia, đều là bạn hồi đại học với Đại
Xuyên, sau này Đại Xuyên đến đại học Tokyo học tiếp nghiên cứu sinh, vài năm không gặp, nhân mấy ngày nghỉ này mới hẹn mọi người đến Đinh Nam
chuẩn bị gặp gỡ.
An Tầm bảo không sao, sau đó lại chuyển mặt sang nhìn Tư Vũ, “Nếu mọi người không muốn phiền phức thì cứ ở lại đi, tiền thuê tôi sẽ trả lại
cho mọi người, chỉ cần bình thường phần lại một bát cơm là được.”
Tư Vũ cười, “Đương nhiên.”
An Tầm đứng thẳng lên, báo với A Luân một tiếng rồi đi lên lầu.
A Luân hiểu ngầm, đưa tay xách vali đi theo phía sau cô lên cầu
thang, vừa đi vừa oán hận, “Tôi là cảnh sát nhân dân mà, là đầy tớ của
nhân dân, chứ đâu phải của cá nhân cô chứ, sao cứ tự nhiên sai bảo người ta vậy.”
“Người nợ tiền thì không nên nói nhiều.” An Tầm không quay đầu lại nói.
A Luân ngoan ngoãn câm miệng, hơn nữa anh dự cảm là, gần đây Đại tiểu thư còn khó hầu hạ hơn ngày trước.
Mấy người dưới lầu đưa mắt nhìn bọn họ đi lên, sau đó Đại Xuyên mới
thở phào một hơi, “Cô tiên nữ muội muội nghĩ thế nào mà quyết là quyết,
nói đuổi nói giữ mà cứ như trò đùa vậy?”
“Cô gái này khá phóng khoáng.” Một người khác nói.
Trong nhóm có một cô gái tóc ngắn nhìn hướng An Tầm vừa đi như có
điều suy nghĩ, “Mình có cảm giác, hình như tên của cô ấy rất quen, không phải là minh tinh gì đó chứ?”
“Vậy thì mau xin chữ kí đi, bán cho người hâm mộ của cô ta có khi còn kiếm lời một khoản.”
Lúc mấy người đang hứng thú, Triệu Tĩnh Nhã đã xách vali thở phì phì
đi xuống từ cầu thang, “Sao mọi người không thu dọn đồ đạc đi, người ta
đuổi rồi đấy.”
“Nguôi giận, nguôi giận chút nào, cô ấy đồng ý chúng ta ở lại rồi.”
Cô gái tóc ngắn đi tới giữ chặt Triệu Tĩnh Nhã, nói nhỏ bên tai, “Tư Vũ ở đây, không phải cậu thích anh ấy à, đừng để cho người ta thấy mình lòng dạ hẹp hòi chứ.”
Triệu Tĩnh Nhã đưa mắt nhìn Tư Vũ, lại nhìn sang vẻ mặt an ủi của
Thanh Thanh, một lúc sau mới bất đắc dĩ nói, “Biết, nhưng mình chẳng
muốn ở lại đây chút nào.”
Thanh Thanh cười, “Thấy An tiểu thư xinh quá hả?”
Triệu Tĩnh Nhã bĩu môi, “Vẫn được, bình thường thôi.”
“Mình còn không hiểu cậu à, đừng giận nữa, nhanh tới nắm cơ hội đi.”
Thanh Thanh đẩy Triệu Tĩnh Nhã sang hướng Tư Vũ, còn trừng hai mắt với
người kia.
Tư Vũ đang nhìn mấy bức tranh treo trên tường, cực kì nghiêm túc và
chuyên tâm, Triệu Tĩnh Nhã đi tới bên cạnh anh, cũng đưa mắt nhìn theo,
khắp nơi trong phòng đều treo tranh, đơn giản là có vài cây cối, sông
ngòi, nhà cửa và hoa cỏ, cô cũng không thấy có gì đẹp mà xem, trong sách báo cũng không kém là bao.
Triệu Tĩnh Nhã thấy mình đứng mãi mà Tư Vũ cũng không hề chú ý, cho
nên cô chủ động mở miệng hỏi, “Những bức này tên là gì vậy? Vẽ tĩnh vật
à?”
Tư Vũ quay đầu nhìn cô một cái, đáp lời, “Hoặc có thể gọi là trường phái ấn tượng.”
Triệu Tĩnh Nhã hỏi liền, “Không ngờ anh cũng có nghiên cứu về hội họa nữa?”
Tư Vũ nhìn chằm chằm một bức tranh chân dung trong đó đến xuất thần, rất lâu sau mới từ từ trả lời, “Chỉ biết một chút thôi.”
Triệu Tĩnh Nhã cảm thấy mình đang lạc lối trong trạng thái trung tâm
của Tư Vũ mất rồi, anh khoan thai đứng trước bức tranh, ưu nhã và thản
nhiên là vậy. Khí chất tự nhiên mà thành cũng giống như tướng mạo, khó
ai có thể bỏ qua, cô xác định chắc chắn một điều, mình đã mê muội vì
anh.
“Đại Xuyên nói anh là nghiên cứu sinh hệ y học ở đại học Đông Kinh à.” Triệu Tĩnh Nhã thoáng định thần rồi nũng nịu hỏi.
“Ừ.” Tư Vũ đã đi đến trước một bức tranh khác.
“Vậy sao anh lại biết Đại Xuyên của hệ nghiên cứu văn hóa Đông Nam
Á?” Triệu Tĩnh Nhã thấy Tư Vũ rồi thì không còn phòng bị nữa, trước khi
tới Đinh Nam, cô chưa từng nghĩ chuyến lữ hành lần này mình sẽ rung động như thế.
“Bọn tôi đi làm cùng nhau, vì đều là người Hoa, tiếp xúc nhiều nên
thành bè bạn.” Tư Vũ cười cười nhìn cô, vẻ tươi cười còn chưa kịp thu
về, ánh mắt đã bị người trên bậc thang hấp dẫn, là An Tầm và A Luân.
An Tầm đi theo sau A Luân bước xuống, cô đã cởi giày cao gót rồi, để
chân trần bước đi, không giống vẻ uy vũ sinh phong* như A Luân đi lại,
lúc cô giẫm trên thảm trải sàn lại chẳng có chút tiếng động nào, vạt váy dài thướt tha, chỉ có tiếng lúc lắc rất nhỏ của sợi lắc chân trên cổ
chân trắng nõn mà tinh tế, nhất thời mấy người dưới lầu đều im lặng, tất cả đều ngửa đầu nhìn cô.
*uy vũ sinh phong: mạnh mẽ rầm rầm.
A Luân phá vỡ trầm mặc trước tiên, anh nhìn Tư Vũ cẩn thận một lúc
rồi lầu bầu lẩm bẩm, “Không phải ở Trung Quốc cũng có học viện y học à,
chạy sang Nhật Bản học y làm gì, cha tôi ghét người Nhật nhất.”
An Tầm ở phía sau cười rộ lên.
Đại Xuyên cũng học đại học Tokyo, mặc dù ngành học không vẻ vang như
Tư Vũ, nhưng cũng là nghiên cứu sinh chăm chỉ, anh vội giải thích, “A
Luân, giờ đã là thời đại hòa bình, cho nên học thuật cũng không còn biên giới nữa.”
Tư Vũ cũng cười, không hề bất mãn với câu nói của A Luân, “A Luân, anh có thể nói kiểm tra thận cho cha anh xem thử.”
“Hả?” A Luân sững sờ.
“Không phải anh nói buồn nôn nôn mửa, nhịp tim thất thường à?”
“A… Đúng, nguyên nhân từ thận sao?”
“Có lẽ là như vậy đấy.”
“Cám ơn anh, tôi sẽ nói với chị.”
Sau khi An Tầm bày tỏ mình tuyệt đối sẽ không kể chuyện A Luân tự
mình cho thuê biệt thự với bác Trường Sinh, lúc này anh ta mới hài lòng
rời đi, An Tầm đóng cửa quay về, đứng đối diện với Tư Vũ trước bức
tranh, cô nói, “Đêm nay không cần gọi tôi xuống ăn cơm đâu, chúc mọi
người có một bữa tối vui vẻ.”
Tư Vũ nhìn cô, mỉm cười đáp, “Được, cám ơn.”
An Tầm đi hai bước thì đột nhiên quay đầu lại, “Anh thấy những bức tranh này thế nào?”
Tư Vũ hơi nhíu mày, có lẽ không ngờ đột nhiên cô lại hỏi vậy, suy
nghĩ một lúc mới nói ra, “Có vẻ hơi non nớt, nhưng cũng rất có tài.”
An Tầm thoáng cong môi, cô không nói gì thêm, cứ thế lâng lâng lên lầu.
Bữa tối là sủi cảo mà mọi người cùng gói, Tư Vũ không tham dự vào,
cũng giống như buổi chiều, anh đeo tai nghe ngồi dưới gốc cây dừa, nhắm
mắt nghỉ ngơi, họ không hề đánh giá tính anh không chịu hòa đồng, ngược
lại, những bạn học này của Đại Xuyên đều có ấn tượng tốt với Tư Vũ dù
chỉ mới quen có một ngày.
Triệu Tĩnh Nhã xung phong nhận việc đi gọi Tư Vũ, vài người còn lại
trao đổi ánh mắt với nhau, lúc đi học không biết bao nhiêu nam sinh theo đuổi Triệu Tĩnh Nhã, bình thường mắt cô ấy vẫn cao hơn đỉnh đầu, ai ngờ người ta cũng có ngày hôm nay.
Trên bàn cơm, mọi người khí thế ngất trời quậy phá, chỉ có Tư Vũ vẫn
yên lặng ăn cơm, như một lễ nghi trên bàn ăn của chỉ mình anh vậy, lúc
có người trong nhóm đề nghị ngày hôm sau đi công viên rừng rậm nguyên
thủy chơi, Đại Xuyên mới nhớ tới hỏi Tư Vũ, “Chiếc Wrangler của cậu có
thể chở mấy người?”
“Năm người.” Tư Vũ nói.
Nhóm họ có sáu người, nhiều hơn một, hơn nữa còn có hai nữ, cũng
không thích hợp nhồi nhét với con trai, Đại Xuyên suy nghĩ một lúc rồi
nói, “Chỉ có thể thử thời vận thôi, xem có ai lái xe qua không.”
“Tư Vũ, xe cậu đẹp thật.” Có người nói.
Tư Vũ cầm khăn giấy lau tay, đáp lời, “Xe anh mình, anh ấy nói chạy đường xa đi xe này mới thoải mái hơn một chút.”
Xe và phụ nữ luôn là đề tài vĩnh hằng của đàn ông, họ nói chuyện xe
chán chê rồi không biết là ai lại chuyển đề tài về An Tầm, có lẽ Đại
Xuyên cũng có ấn tượng tốt với An Tầm, anh nhấp chút rượu rồi cười tủm
tỉm nói, “Mình mà không có bạn gái thì sẽ theo đuổi cô ấy.”
“Cậu khoác lác đi, nhìn cậu mà theo được chắc.” Có người lập tức giội một thau nước lã.
Mọi người cười ầm lên, Đại Xuyên không phục, “Mình là sinh viên ưu tú của đại học Tokyo đó.”
“Thì Tư Vũ cũng thế mà.”
Tư Vũ thấy mọi người đều nhìn mình, anh cũng cười nói, “Tôi còn không có bạn gái nữa.”
Đại Xuyên nói trong trường nữ sinh thích Tư Vũ có thể xếp hàng từ
Tokyo đến Bắc Kinh, chính mắt anh cũng không nhìn nổi, Đại Xuyên còn hay nghi ngờ có lẽ nào Tư Vũ thích mình nữa không kìa, mọi người lại cười
đùa một trận, ngay cả đôi mắt của Triệu Tĩnh Nhã cũng lấp lánh long
lanh, có lẽ là vì biết tin Tư Vũ không có bạn gái mà vui vẻ.
Chỉ có Thanh Thanh, cô không cười giỡn ồn ào như mọi người, sau khi
nghiêm túc suy tư câu nói sau cùng của Tư Vũ, cô thoáng bất ngờ nhìn về
phía anh, không lẽ lại là ý tứ như điều cô đang nghĩ…
An Tầm bị đói mà tỉnh, hai ngày rồi cô không được ăn cơm ngon, khi
tỉnh lại đáy mắt cũng mịt mờ, cô sững sờ hồi lâu mới nhớ ra mình đang ở
đâu.
Trong phòng ngủ không hề tối tăm, ánh sáng ngoài sân lướt qua rèm cửa chiếu vào phòng, mờ ảo mông lung, bên ngoài khá im ắng, có lẽ tất cả
mọi người đã đi ngủ hết rồi, cô nhìn đồng đồ đeo tay, ngày 2 tháng 1,
hai giờ 30′ sáng.
An Tầm vốn không thích mang giày, năm đó mẹ cô không sửa được tính
xấu này nên phải phủ thảm khắp cả căn nhà, càng dung túng cho cô chân
không chạy loạn, An Tầm nhét điện thoại vào túi áo ngủ, chân trần nhảy
xuống giường, lặng lẽ mở ra đi xuống phòng bếp dưới lầu, tìm kiếm cả
buổi cũng không thu hoạch được gì ăn, sau cùng cô mới ý thức được, đến
một cái bánh chẻo họ cũng không để phần mình.
May mà cuối cùng trong tủ cũng có hộp mì tôm, An Tầm thở dài, xem ra lại phải đối phó một lần rồi.
Tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên giữa màn đêm yên tĩnh, An Tầm thoáng giật mình, vì nghĩ giờ này không ai gọi nên cô mới dám mở
máy, không ngờ lại có người cố chấp đến vậy, nửa đêm không ngủ còn gọi
điện cho cô.
An Tầm cẩn thận lấy điện thoại di động ra, nhìn khuôn mặt tươi tắn
của An Phi động đậy trên màn hình, cô mới thở phào một hơi, nhẹ nhàng
đưa tay bấm nút nghe, mở loa ngoài rồi xoay người bắt đầu nấu mì tôm.