Chuyển ngữ: JJen Vũ
Tư Vũ ngồi dậy rồi cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt hai người cách nhau một khoảng cách quá gần, nhưng không ngờ An Tầm lại không hề né tránh. Anh
hỏi, “Cần tôi làm gì?”
“Ngồi.” An Tầm mở to mắt trả lời, “Chỉ cần ngồi là được.”
Khi Tư Vũ đi theo An Tầm vào trong phòng vẽ tranh, đột nhiên anh lại
có cảm giác mình đang lên thuyền giặc, dù chính anh cũng không biết tại
sao mình lại nảy ra một ý nghĩ thế này.
Phòng vẽ tranh rất lớn, phía nam là cửa sổ sát đất cực to. Bên ngoài ô cửa, tán cây vĩ quỳ men theo song cửa sổ rộng mở lẻn vào phòng, tấm rèm cửa lắc lư theo chiều gió. Bức tường phía Đông treo đầy các bức tranh
đủ loại, to có nhỏ có, hình dạng khác nhau. Phía Bắc đặt một chiếc giá
sách bằng gỗ thô, bên trên bày vài quyển sách, bản vẽ và thuốc màu.
Chính giữa là một chiếc bàn làm việc với đầy bút cọ và hộp nước.
An Tầm tùy tiện ném vài mẩu giấy vụn vung vãi trên mặt đất vào thùng
rác gần bên, đi thẳng đến bàn làm việc bắt đầu lựa giấy và bút vẽ. Tư Vũ khom lưng nhặt một nhúm giấy tròn, mở ra. Trong hình là bản vẽ tĩnh vật còn dang dở một nửa, tuy đã bị ném đi nhưng theo anh bức tranh đó vẫn
đẹp đẽ vô cùng.
Phía trước cửa sổ sát đất là một chiếc sô pha theo phong cách châu Âu thời phục cổ. Tư Vũ đi tới, “Ngồi ở đây à?”
An Tầm đang cố định giấy trên giá vẽ, nghe thấy anh hỏi, sau một lúc
mới chậm rì rì ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng long lanh nhìn anh chăm chú,
đáp: “Có thể cởi quần áo được không?”
Tư Vũ sững sờ, tắm rửa xong anh chỉ mặc áo T-shirt và quần ngắn, đang định hỏi cô có nên đổi một bộ áo quần nghiêm túc hơn không, không ngờ
cô ấy lại không cần quần áo.
Ngẩn ra trong chớp mắt, vẻ mặt Tư Vũ lập tức trở nên nghiền ngẫm hẳn lên, đôi mắt như cười như không nhìn An Tầm, “Cởi hết?”
Hình như An Tầm không biết thẹn thùng nghĩa là gì, cô vẫn nhìn Tư Vũ chằm chằm như cũ, “Cởi hết.”
Tư Vũ nhướng mày nhìn cô, như thể muốn nhìn ra chút cảm xúc từ trên
khuôn mặt đó. Nhưng An Tầm vẫn cực kì bình tĩnh, chỉ có đôi mắt mở lớn
hơn bình thường, nhìn người ta càng thẳng thắn chuyên tâm. Khóe miệng Tư Vũ từ từ cong lên, anh không nói gì thêm, đưa tay cởi áo T-shirt trên
người ra.
Ánh mắt An Tầm bất giác tự di chuyển xuống, cơ ngực có, cơ bụng có,
cả đường nhân ngư*, cực kì hoàn hảo. Cô tưởng mình đã luyện thành quen,
vậy mà không hiểu sao trái tim lại nảy lên một nhịp. An Tầm kinh hoàng,
vội vàng cúi mắt đi lấy bút, hoặc là bày giấy vẽ…
Tư Vũ tiện tay ném chiếc áo lên bàn làm việc cách đó không xa, sau đó hai tay lại miễn cưỡng đặt bên hông, ngón tay thon dài miết theo đường
viền quần ngắn. Dưới ánh đèn trắng bạc, màu da anh lại càng thêm trắng
nõn, đôi đồng tử tối đen vẫn nhìn thẳng An Tầm không rời mắt, “Lúc nào
cô cũng khiến tôi không tưởng tượng nổi.”
“Chính tôi cũng rất bất ngờ.” An Tầm đáp lại. Tư Vũ cười khẽ, giọng
điệu chuyển ngay sang kiểu vừa cảnh cáo vừa tán tỉnh,”Nếu cô dám phát
tán bức tranh này ra ngoài, tôi sẽ đánh cô đến phát khóc thì thôi.”
Lòng An Tầm khẽ rung rinh, cô định giải thích, nhưng Tư Vũ lại không
cho cơ hội đó, ngón tay anh xoay một vòng, kéo tuột đồng thời cả quần
ngắn và quần trong. Anh vung tay ném luôn sang bàn làm việc, sau đó xoay người ngồi lên ghế sô pha, hai tay để lên hai thành vịn, khi đó mới
nhìn về phía An Tầm.
Trong giây phút nhìn thấy anh cởi quần, An Tầm bất giác nhìn xuống
theo bản năng. Tất cả hoàn mỹ hơn nhiều so với cô tưởng tượng. Một đôi
chân thon dài thẳng tắp, cơ thể cân xứng, còn chỗ nào đó cô không dám
nhìn kỹ, nhưng cũng khá kinh ngạc vì không hề nhỏ hơn người phương Tây.
Tư Vũ không thẹn thùng hay xấu hổ chút nào. Ánh mắt An Tầm lại có
phần né tránh, lúc ở trường, cô cũng từng vẽ không ít những người mẫu
khỏa thân. Ngoại trừ lúc mới đầu có phần không thoải mái, giờ cũng đã
luyện mãi thành quen. Nhưng đối với anh, cô lại không cách nào quan sát
không kiêng dè thế được.
Xem ra một ly rượu vang vẫn không đủ rồi.
Tư Vũ đang ngồi khá thoải mái, hơi ngửa đầu ra sau, mái tóc hỗn độn
ngổn ngang. Ánh mắt không trong suốt dịu dàng như ban sáng, giữa đêm
đen, nó lại càng ánh lên nét đen tuyền thần bí, như thể còn mang theo vẻ xâm lược lạ thường.
An Tầm vừa trấn định tâm tư vừa nghĩ, toàn thân anh, mỗi một tế bào
đều có thể khiến tâm tình cô bùng nổ. Cô muốn vẽ hết mọi tư thái của
người này.
Anh là người mẫu mà cô có cảm giác nhất. Có một câu nói thế nào nhỉ, không biết làm mẫu thì không phải bác sĩ tốt.
An Tầm vẽ được một hồi, đột nhiên Tư Vũ mở miệng hỏi, “Cô muốn nhìn chằm chằm tôi như vậy bao lâu?”
“Có thể cần hai đêm.” An Tầm nói.
Tư Vũ dừng một lúc rồi nói tiếp, “An Tầm, tôi là một người đàn ông bình thường.”
An Tầm dời mắt từ trên bản vẽ lên, “Hả?”
Tư Vũ nhìn cô chăm chú, sau một lúc lâu, giọng nói khàn khàn hòa cùng làn gió nhẹ ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng đi vào lỗ tai cô, anh nói, “Có thể
tôi sẽ thất lễ.”
An Tầm sững sờ, ánh mắt vừa chuyển, gò má đã bắt đầu từ từ hồng ửng,
không biết là vì hiểu được ý tứ của anh hay do ly rượu uống lúc đầu. Cô
vội giải thích, “Tạm thời tôi chưa vẽ chỗ đó của anh, tôi không nhìn
đâu.”
Tư Vũ cười, mang theo chút bất đắc dĩ, “An Tầm, cô đang nhìn tôi
đấy.” Không phải là nhìn vấn đề kia, mà là ánh mắt chuyên chú cô đang
nhìn anh ấy, còn anh thì lại hoàn toàn trần trụi, muốn không nghĩ lung
tung cũng là chuyện khó.
Anh đánh giá cao khả năng định lực của bản thân, cứ tưởng rồi sẽ kiên trì được tới cuối cùng thôi, ai ngờ, vừa mới bắt đầu anh đã không khống chế nổi.
An Tầm cắn môi nhìn anh, vẻ mặt cực kì vô tội. Tư Vũ thấy cô như thế, đôi mắt càng tối đi vài phần, anh quay đầu nhìn bức tranh trên tường,
giống như thưởng thức, nhưng lại chẳng nhìn được là bao.
Phía sau anh, rèm cửa màu đen phơ phất. Mặc dù anh nói có thể sẽ thất lễ, nhưng vẫn ngồi chuyện nghiệp như cũ ở đằng kia, yên tĩnh chờ cô xử
lý.
Hai má An Tầm vẫn đỏ ửng. Cô đưa tay vỗ vỗ đôi má nóng bừng, ngẩng đầu nhìn anh, hai tròng mắt ướt át đột nhiên ngời sáng.
Bên kia, tấm rèm cửa màu đen bị cô tháo xuống, kéo từ cửa sổ tới sàn
nhà, lại kéo tới sô pha, quấn quanh thắt lưng Tư Vũ rồi khoác lên tay
vịn.
Tuy rằng dưới tấm vải màu đen, nơi nào kia vẫn như ẩn như hiện, nhưng so với việc lồ lộ ở bên ngoài như vừa rồi thì bây giờ vẫn tốt hơn nhiều lắm. An Tầm không thể không thừa nhận, mình còn thiếu chuyên nghiệp
quá. Nếu giáo sư biết cô không thể tĩnh tâm mà nhìn thẳng người mẫu, có
khi sẽ tức giận tới nỗi râu mép vểnh lên đến tận trời.
Lần tiếp theo nhìn về phía Tư Vũ, dường như anh đã điều chỉnh lại tâm tư, lần này còn tự nhiên hơn lần trước, vẻ mặt lười biếng, tấm vải đen
huyền bí và đôi mắt thâm trầm…
An Tầm ổn định tâm trạng, cô nghĩ thầm, vẽ xong bức tranh này có khi
cô cũng bị ngược đến điên mất. Rạng sáng bốn giờ, An Tầm càng vẽ càng có tinh thần. Khiến cô kinh ngạc hơn là, trạng thái của Tư Vũ vẫn cực kì
an ổn, không hề buồn ngủ một chút nào.
“Anh có mệt không?”
“Đối với một người có chứng mất ngủ mà nói, thì nhiêu đây cũng không
khó là bao.” Bởi vì im lặng quá lâu, giọng Tư Vũ có hơi trầm khàn, nhưng nghe qua lại vô cùng khiêu gợi, y hệt như dáng vẻ anh bây giờ.
“Đã lâu chưa? Anh có thể tự mình điều trị mà.” An Tầm kinh ngạc. Bình thường Tư Vũ có vẻ khá thoải mái, không giống người bị mất ngủ chút
nào.
“Nửa năm rồi.” Có vẻ anh không muốn bàn thêm về vấn đề này nữa, “Cô thường vẽ những bức tranh như vậy sao?”
“Như thế nào?”
“Như vậy.”
An Tầm nhìn anh dò xét, anh không nói nữa, nhưng cô lại hiểu được ý
của anh. Không biết vì sao men say không còn mà hai má vẫn nóng bừng như trước.
Cô thành thật đáp, “Khi ở trường có tiết thì cũng hay mời vài người mẫu tới.”
Tư Vũ không nói thêm gì nữa. An Tầm đợi một lúc mới nói, “Anh hỏi cái này làm gì?”
“Để biết có bao nhiêu người đã bị cô nhìn lâu như vậy.” Nói xong còn bỏ thêm hai chữ, “Để trần”.
“…Không nhiều lắm.” An Tầm cúi đầu vẽ tiếp, tùy tiện trả lời.
“Bọn họ không thích cô à?”
Ngay lúc Tư Vũ nói ra câu này, bút vẽ trong tay An Tầm cũng ngừng đi
một lát. Cô không ngẩng đầu lên, như vô tình đáp lại: “Họ cũng đâu có
nói cho tôi biết.”
An Tầm cảm thấy thế tiến công của Tư Vũ càng ngày càng mạnh mẽ, cô
muốn chống đỡ cũng không sao đỡ nổi. Đến khi ánh mặt trời le lói, An Tầm mới mở miệng nói tiếp, “Tư Vũ, anh có muốn làm người mẫu lâu dài cho
tôi không?”
Quả thực cô thấy tối qua Tư Vũ rất chuyên nghiệp, ngồi xuống rồi sẽ
không cử động một cái, kể cả khi nói chuyện, rất nhiều người mẫu nhân cơ hội đó sẽ thả lỏng một chút. Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu khiến cô
đưa ra chủ ý này là vì anh khiến người ta có linh cảm cực kì.
Nửa đêm trôi qua, anh vẫn thong dong như trước, “Tôi rất đắt đấy.”
“Đắt thế nào?” Lúc An Tầm hỏi câu này, gió nhẹ thổi qua, tấm rèm cửa
trên mặt đất bị gió cuốn tung lên. Cô vội buông bút vẽ đi vội sang sửa
lại, xác định sẽ không còn gió nữa mới đứng lên. Ai ngờ còn chưa kịp
nhúc nhích, Tư Vũ đột nhiên đã cầm lấy tay cô. Anh cứ nắm khẽ nhẹ nhàng
như vậy, lực rất ít, nhưng lại ngứa ngáy khắp toàn thân. An Tầm dừng
lại, quay đầu nhìn anh. Tư Vũ vẫn bày ra vẻ mặt như trước, làm người ta
không sao đoán nổi.
“An Tầm, ngày mai anh phải đi rồi.”
Đôi mắt An Tầm chợt lóe lên, chỉ à một tiếng. Dường như Tư Vũ không hài lòng về phản ứng của cô, “À là ý gì?”
Mắt An Tầm rũ xuống, yên lặng, không biết đang nghĩ gì.
Tư Vũ có vẻ mất hết kiên nhẫn, cổ tay dùng sức kéo cô vào lòng. An
Tầm thoáng hoang mang, nhưng lại lập tức quay về vẻ bình tĩnh tự nhiên
như lúc trước, đôi đồng tử đảo quanh đã bán đứng tâm tình. Cô nhắc nhở,
“Tư Vũ, anh còn chưa mặc quần áo đâu.”
“Không cần nhắc nhở anh, em đã nhìn chằm chằm thân thể anh suốt một đêm rồi mà.”
Nói xong, anh xoay người cô lại đối diện với mình, đưa tay vuốt ve
đôi gò má ửng hồng. “An Tầm, anh có thể làm người mẫu lâu dài của em,
nhưng mà…”
Anh đưa mắt nhìn đôi mắt lấp lánh sáng ngời của cô. Phòng vẽ tranh
yên tĩnh như thể đến tiếng gió cũng đều dần tan biến, chỉ còn tiếng hô
hấp rất nhỏ của hai người giao nhau. Tư Vũ không nói nữa, anh chậm rãi
cúi đầu, nhẹ nhàng in lên một nụ hôn trên làn môi mềm mại.
An Tầm thoáng kinh ngạc, cô đưa tay đẩy anh nhưng không dùng chút
lực. Anh rời đi nửa tấc, thấy vẻ mặt cô có vẻ mất tự nhiên, đôi mắt ngơ
ngác như nai vàng đang nhìn mình. Mắt Tư Vũ lại tối đi vài phần, anh cúi đầu hôn cô lần nữa, lần này dùng sức hơn, bắt được đầu lưỡi người con
gái.
“Cốc cốc cốc”. Tiếng đập cửa thình lình vang lên. Dường như khi ấy An Tầm mới lấy lại lý trí của chính mình, cô đưa tay chống trước ngực Tư
Vũ đẩy anh ra, anh lại không nhúc nhích.
Anh không để ý tới tiếng đập cửa kia.
“An Tầm, cô có ở trong không? Bên ngoài có người tìm kìa”. Tiếng của Đại Xuyên vang lên từ ngoài cửa. “An Tầm?”
An Tầm dùng sức cắn môi dưới của Tư Vũ một cái, anh bị đau mới chịu buông cô ra.
An Tầm nói, “Tôi ở đây.” Ngữ điệu nhẹ nhàng, không nghe ra có chỗ nào không ổn. Tư Vũ vươn lưỡi liếm sạch vệt máu trên môi dưới, cười khẽ.
Không biết là cười An Tầm bối rối hay là cười cách cô đang giả vờ trấn
định.
“Cô có thấy Tư Vũ không? Chúng tôi tìm khắp một vòng rồi cũng không
nhìn thấy đâu.” Tiếng Đại Xuyên lại vang lên. An Tầm không nhìn Tư Vũ
nữa, cô hỏi lại, “Ai tìm tôi thế?”
“Vài người đàn ông, không biết là ai.” Người nói chuyện là Triệu Tĩnh Nhã, hình như là cố ý nói vậy. Ai ngờ vừa nói xong, ngoài cửa đột nhiên vang lên hai tiếng đập, “An Tầm, mở cửa.”
An Tầm sửng sốt, đúng là giọng của An Phi. Triệu Tĩnh Nhã nói, mấy người đàn ông, chẳng lẽ còn có thêm Dịch Bạch.