*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Thế nào Phon em trai ta? Ai Dam làm ra việc để cho ta đến mức chết thế này, muốn ta làm thế nào với nó?” Ánh mắt thúc ép nhìn chăm chú hoàng đệ của mình để quan sát. Phía Phó vương khi nghe thấy như thế thì nhận biết được rằng hoàng huynh của mình đã nảy sinh sự cảnh giác trong lòng rồi.
“Ta thấy rằng nên tử hình cho dứt, điều mà chú Dam làm dù cho có mười mạng cũng không đủ để bù đắp, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
“Chỉ là chú Dam là hoàng thân, nếu như tuyên bố rằng chú Dam suy nghĩ làm phản nhằm giành ngôi vị, thì sẽ tạo thành vết nhơ rằng ngay cả hoàng thân cũng không đồng tình về việc nắm giữ ngôi vị của anh. Nên ta nghĩ rằng hãy hành quyết hắn bằng tội xâm phạm khu cấm địa, hành xử chống đối thì có lẽ sẽ tốt hơn, thưa tâu đức vua.” Nhà vua Sanphet IX yên lặng một lúc trước khi có ánh mắt sáng tỏ hơn.
“Tốt, như thế cũng tốt, ta cũng không muốn phạt đến tận thất tộc. Vì con gái hắn cũng là vợ của ngươi, và Pra Ong Chao Kaew cũng là người cháu yêu quý của bà nội chúng ta. Nếu làm điều gì quá chấn động thì sẽ dẫn đến cả tộc không thể nhìn mặt nhau.” Chúa công đứng dậy khỏi phảng, nhưng trước khi rời khỏi điện thì còn quay lại nói cùng với hoàng đệ bằng giọng dịu đi.
“Chính ngươi cũng biết ta cũng không có ham muốn ngôi vị này. Nếu ngươi cần thì ta luôn có thể trao cho, chỉ cần ngươi mở miệng, để khỏi phải hao tổn quân lính. Dân chúng cũng sẽ không phải cực khổ khó khăn, triều đại của chúng ta sẽ vững chắc, và dù cho ở địa vị nào, ta cũng là anh trai của ngươi, ngươi là em trai ta, không bao giờ thay đổi.” Phó vương lắng nghe rồi cúi lạy chân hoàng huynh, ánh mắt chứa chan sự trung thành đầy trong tim.
“Ta xin được thề nguyện với anh rằng sẽ không khiến cho phải thất vọng. Vì ta cũng chỉ có một người anh trai duy nhất chính là người, thưa tâu đức vua.” Chúa tể cuộc đời cúi xuống níu lấy thân thể của hoàng đệ đứng lên cùng với mỉm cười nhận biết và cảm động về tình yêu thương tôn trọng mà hoàng đệ dành cho. Nhưng khi quay mặt lại thì dấu vết của sự cảm động lại phai nhạt đi cùng ánh nắng buổi sáng. Mặt khác, khi đoàn người của chúa công khuất khỏi ánh mắt thì sắc mặt của Phó vương cũng sa sầm xuống.
* * *
“Các ngươi đi lo liệu tang sự của Ai Jod theo đạo của nó, ngày chôn ta cũng sẽ đi chôn cùng. Cho phủ cung đưa ra trát lịch trình, sắp xếp đoàn đám đường sông về phía bến thuyền gần cộng đồng Bồ Đào Nha. Gọi nàng Tongkima* đến gặp ta cùng với Constantine cháu nàng. Ta sẽ nhận Constantine con của Ai Jod vào cung và sẽ nuôi dưỡng nó như là con của ta.” Sau khi nhận lệnh xong xuôi thì tất cả mọi người liền nghe thấy tiếng bước chân nặng nề dần cách xa. Toàn bộ phân chia công việc tiếp tục đi làm trách nhiệm của mình theo lệnh của vua.
*Đọc là ‘toòng kì mà’, sẽ chú thích thêm về nhân vật này ở bên dưới.
Meun Maharit rời khỏi đại hoàng cung thì quay sang nói với nai Jerm thân cận đi dời cuộc hẹn từng hẹn với Pudtan, rồi mới mắt đỏ ửng bước đi về phía cửa đường đến hậu cung để nói tin xấu với nàng Tongkima, người đồng hành thân thiết của mẹ.
* * *
Sau khi lo liệu xong tang sự cho Jorge Phaulkon, Ketsurang đến bầu bạn cùng nàng Tongkima ở cộng đồng Bồ Đào Nha trong vòng hai ba ngày. Nàng chỉ có thể thở dài cùng sự tội nghiệp bạn mình đến tận đáy lòng. Ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy không thể chịu đựng được do yêu thương và quý mến Jorge Phaulkon không khác gì con của mình. Đôi mắt sưng đỏ nhìn Mae Mali thì lại càng nhức nhối lòng. Càng nhìn thấy nước mắt không chịu khô trên gương mặt đẹp đẽ trước mặt thì lại càng khiến cho xao lòng quá đỗi.
“Hãy nén lòng thôi Mae Mali.” Ketsurang gượng lòng an ủi bạn thân do biết rằng cuộc sống phải tiếp diễn.
“Lúc Joan mất ta cũng rất đau lòng nhưng không thể sánh với lần này, do gắn bó lâu hơn nên cảm thấy như thể mất đi cả trái tim vậy. Nên ta quá mức nhói lòng, nếu chết theo con được thì cũng tốt.”
“Mae Mali đừng có nghĩ nông cạn, khi phải chia xa người mà chúng ta yêu thương và gắn bó mà không có sự chuẩn bị tinh thần thì chắc chắn đều nảy sinh sự đau buồn. Chính ta cũng yêu thương Por Jorge giống như con ruột, nhưng sinh lão bệnh tử đều là chuyện mà mỗi một người đều phải gặp. Không có người nào trên đời này tránh khỏi. Theo niềm tin của ta thì mỗi người chết đi đều không có biến mất đi đâu cả, mà là chờ đợi ngày gặp lại nhau lần nữa về sau. Trong tôn giáo của ngươi cũng vậy không phải sao? Những người mà ngươi yêu thương và gắn bó không có biến mất đi đâu, mà chỉ là chờ đợi ngày gặp lại nhau lần nữa.”
“Ta sẽ được gặp lại cả Joan và Jorge phải không Mae Karaket?”
“Chắc chắn sẽ được gặp lại nhau. Giờ này Joan và Jorge hẳn đã gặp nhau rồi, có thể đang chơi đùa cùng nhau cũng nên.”
“Chúng liệu có nhớ đến mẹ của mình không?”
“Nhớ chứ, và hẳn đang chờ đợi ngày được gặp nhau lần nữa. Có thể đang cùng nhau nhìn ngươi cũng nên. Đừng để cho con phải lo nhé, ngươi đừng quên mình còn mẹ, và còn phải là trụ cột cho cháu trai cháu gái dựa vào cho ấm lòng nữa.”
“Đúng vậy, Chúa vẫn còn ưu ái ta, mẹ ta vẫn còn sống, cháu trai cháu gái có mặt đầy đủ. Chúa đã đón Joan và Jorge vào vòng ôm rồi. Thằng bé đã hết sức làm trách nhiệm đến mức phải chết, xứng đáng là con ta. Còn ta phải mạnh mẽ vì người còn sống, giống như đã từng làm trong cả cuộc đời này có phải không?”
Ketsurang gật đầu trong khi gửi nụ cười động viên đến cho người bạn yêu quý, xem ra Mae Mali của nàng đã nghĩ thông suốt rằng mình vẫn còn nhiều điều ràng buộc cần làm. Gương mặt tái nhợt bắt đầu hồng hào lên phần nào, nàng ấy liền đứng dậy ra lệnh cho hầu tớ thuộc quyền trông coi. Người bạn này của nàng trải qua nhiều sự việc trong đời, dù cho nàng cố gắng giúp đỡ hết sức rồi thì cũng không thể không hổ thẹn rằng hẳn vẫn chưa đủ.
Khi Constantine Phaulkon vừa mới bị tử hình, chính nàng cũng còn hai bé con song sinh nhỏ phải chăm sóc sát sao, cho đến khi biết tin thì sự cực khổ của Mae Mali cũng đã tương đối lâu. Joan con trai út của Tongkima mất từ khi còn bé, chỉ còn lại Jorge người làm anh mà sống cho đến hiện tại thì cũng mất. Còn may rằng Mae Mali vẫn có thể dằn lòng nhanh chóng, đấy hẳn là do niềm tin về mặt tôn giáo của bản thân mà nàng vịn vào chưa từng nới lỏng dù chỉ một phần hơi thở. Người con trai duy nhất còn lại đã về với Chúa và hẳn đang chờ đợi nàng ở nơi chốn của sự vĩnh hằng.
…Suy nghĩ ngược lại thì cảm thấy thảng thốt nhiều lần, hình ảnh ký ức về khoảng thời gian khổ cực của bạn nàng thời gian qua vẫn in sâu trong ký ức. Và cho đến tận lúc này thì vẫn cứ luôn có những việc thử thách sự mạnh mẽ của lòng dạ nàng ấy.
* * *
Lần đó khi nàng nghe tin từ chồng rằng Luang Sorasak, người có tương lai làm Vua Cọp, cố gắng ép buộc Mae Mali chấp nhận hiến dâng thân thể đến mức ra lệnh bắt giữ thì còn cảm thấy ghét không ít khi nàng cất công kiên trì xin bỏ qua cho Mae Mali. Nhưng cả hai người địa vị cao quý từng nghe nàng nói về Phật pháp lại không để tâm gì, nhưng khi nghĩ lại thì khoảng thời gian thay đổi người kế vị, sự vụ đất nước hẳn là quan trọng hơn cuộc đời một người phụ nữ nước ngoài.
Điều có thể làm được là ngầm dùng tiền và quan hệ đủ có được của Khun Pi và chú Kosapan của nàng để giúp cho Mae Mali bị nhốt một cách thoải mái hơn, cho đến khi có thể lén ra ngoài thăm con trai ở cộng đồng Bồ Đào Nha vào khoảng thời gian đó. Cuối cùng nàng Tongkima cũng được ra khỏi ngục đến sống tại cộng đồng Bồ Đào Nha, chỉ là phải ở cách xa gia đình cũ vì sợ rằng nguy hiểm sẽ lan đến tận người yêu thương. Nếu muốn buôn bán giống như trước khi gả đi thì cũng nào có được, do không được chào đón bởi ngay cả chính người cùng một chủng tộc do e rằng sẽ bị lạc đạn về chuyện chính trị. Chuyện tiền bạc bắt đầu thiếu thốn, dù cho dựa vào việc cha mẹ lén đem tiền đến cho nhưng hẳn sẽ tốt hơn nếu như có thể tự mình kiếm tiền. Ngoài ra còn bị Phó vương hay Vua Cọp theo sát vì muốn nàng ấy trở thành phi tần của người nữa. Nàng còn nhớ ngày mà nàng hỏi han cuộc sống của Mae Mali lần đó như thế nào.
‘Ngươi có cực khổ lắm không Mae Mali? Nghe tin từ ngài Khun Thong, con trai của Khun Pan rằng ngươi vừa quay về từ Bangkok.’
‘Chuyện khổ cực xem ra là chuyện nhất định của ta rồi, Mae Karaket. Ngươi có thể suy nghĩ giúp ta thêm được không? Khoảng thời gian này Phó vương càng ngày càng đe dọa ép buộc ta đến đường cùng. Dù thế nào ta cũng khẳng định lời từng hứa với chồng của ta rằng ta sẽ chỉ có chàng là người chồng duy nhất dù cho chàng ấy đã chết.’
‘Không phải ngươi còn có tiền ở công ty mua bán của Pháp sao Mae Mali?’
‘Có nhưng đòi rất khó khăn, ta không biết rằng sẽ làm thế nào nữa. Sinh sống khó khăn hơn mỗi ngày, cha mẹ ta lại không thể ra mặt giúp được nhiều do e sợ bị phạt. Ta từng dẫn con đến cầu xin mong mục sư Pháp thông cảm mà vươn tay ra giúp đỡ, vì ta nghĩ rằng nếu được đi Pháp thì hẳn cũng tốt, sẽ thoát khỏi tay Phó vương nhưng cuối cùng lính Pháp lại gửi ta về theo như ngươi thấy. Ta đau khổ quá rồi Mae Karaket.’
‘Ừm, ta cũng phần nào nghe thấy. Nên đây ta mới xin ngươi làm đồ ngọt đấy, Mae Mali có nhớ rằng trong đám cưới của ta, ngươi gửi mấy đồ ngọt Thong Yib, Thong Yod, Foi Thong* đến tiệc không?’
*Đây là tên 3 món đồ ngọt do chính Tongkima sáng tạo nên, nằm trong 9 món đồ ngọt mang ý nghĩa thịnh vượng của Thái Lan. Bà là nhân vật có thật, tên đầy đủ là Maria Guyomar de Pinha, hay còn được gọi là Marie Guimar. Bà là con lai Nhật – Bồ Đào Nha – Bengal, những món đồ ngọt của bà đa phần mang nét ảnh hưởng từ Bồ Đào Nha.
Thong Yib, dịch nghĩa đen là vàng cầm, có ý nghĩa chỉ sự giàu có, rằng khi cầm hay chạm vào thứ gì thì thứ đó sẽ biến thành vàng.
Thong Yod, dịch nghĩa đen là hạt vàng, ngụ ý sự giàu có trường tồn do những hạt vàng đều sẽ liên tiếp rơi xuống.
Foi Thong, dịch nghĩa đen là tua rua vàng, hoặc sợi vàng. Món ăn này tượng trưng cho sự may mắn và tình yêu dài lâu.
‘Rồi thế nào? Ta không hiểu điều ngươi nói, làm đồ ngọt rồi thì sẽ giúp được gì?’
‘Ta nghĩ rằng đức vua hẳn đã quên rằng còn có ngươi đang phải khổ cực. Coi như ta xin cá cược với sự thường thức của con người vậy.’
‘Ngươi càng nói thì càng không hiểu.’
‘Thôi nào, một mình ta hiểu là đủ rồi. Làm theo như ta nói, trổ hết tài nghệ làm đồ ngọt rồi quay về nằm đợi kết quả.’ Dù nàng Tongkima không mấy hiểu điều mà người bạn này suy nghĩ bao nhiêu nhưng cũng tin tưởng bạn rất nhiều, nên đã làm theo điều Ketsurang nói một cách tử tế. Sau khi làm đồ ngọt xong và nàng Tongkima đã rời đi rồi, Ketsurang liền sắp xếp cho hầu tớ khuân những thứ đồ ngọt này đến nhà của Praya Chularatchamontree.
Kết quả nhận lại còn rực rỡ hơn đã nghĩ. Buổi tối hai ngày tiếp theo, Khun Pi của nàng quay về từ cuộc họp công vụ thì nói nàng chuẩn bị vào diện kiến vào ngày mai.
‘Tuyệt vời, tiểu thư Janwad chưa từng khiến ta thất vọng.’
‘Suy nghĩ định làm gì? Lần sau bàn bạc trước có được hay không? Nàng cũng biết rằng đức vua hiện nay không chỉ còn là quý tộc phủ quản tượng nữa rồi. Đầu của nàng chỉ có một, sẽ không đủ để chặt nếu làm gì gây khó chịu bực bội.’ Pra Sriwisansunthorn* mạnh giọng nhắc nhở trong khi tầm mắt chỉ toàn ánh bất lực.
*Đọc là ‘prá xỉ wí xản xủn thòn’
‘Thì chỉ cho tiểu thư Janwad mang đồ ngọt mà Mae Mali từng làm tại lễ cưới của chúng ta dâng lên đức vua mà thôi, sẽ gây khó chịu bực bội thế nào được ạ.’ Đôi mắt màu sậm nhìn vợ mình một cách ngẫm nghĩ suy đoán, trước khi mở to mắt do bắt đầu sáng tỏ trong lòng, nên lắc đầu với sự mưu mẹo của người nghịch ngợm.
‘Nếu sự việc không như nàng nghĩ thì sao, có vùng vẫy sang đường khác được không?’
‘Chính ta cũng muốn biết rằng ngày mai sẽ thế nào.’
‘Gan quá rồi đấy, con cái vẫn còn nhỏ. Ngày mai ta sẽ ngồi nghe cùng, phòng khi có sự việc không thích hợp thì sẽ giúp sửa chữa.’
‘Chắc chắn rằng Khun Pi phải đi cùng rồi, đáng yêu thật đấy, chồng của ai đây.’ Lời ăn tiếng nói của người bạn đời khiến cho sắc mặt cố tình nghiêm nghị của Pra Sriwisansunthorn phải trở thành nụ cười ngán ngẩm đành chịu.
* * *
Ngày hôm sau Ketsurang liền được nhìn thấy phòng khánh tiết nhỏ vốn là điện gỗ trong đại hoàng cung lần đầu tiên trong đời, đôi mắt tò mò ánh lên sự thoả mãn sau khi đã bày tỏ sự tôn kính đối với chủ nhân lãnh thổ. Khi không thể ngẩng mặt nhìn chủ nhân lãnh thổ theo luật lệ của đại cung, nàng liền quất mắt thầm nhìn những điều xung quanh. Và đôi mắt đó phải ánh lên cùng sự háo hức khi thấy hoa văn Kranok* trên nền màu đỏ hiện diện trên mỗi một cột. Nàng nhớ lại điều từng được học rằng việc làm màu sơn cho đám cột này đây rất khổ cực và là công thức đặc biệt được truyền lại qua nhiều đời. May mắn rằng người thời nàng có phương pháp khoa học mà có thể làm thí nghiệm đến mức biết được rằng các thành phần đều là thứ dễ tìm trong bếp, cả tỏi giã nhuyễn, ớt phơi khô trộn với bột nhựa cánh kiến, nhựa thông rồi đem ra đun nấu với nhau. Và thành phần cuối cùng là thứ đặc biệt nhất khiến cho màu đỏ có thể giữ thật lâu cả trăm năm đó là chu sa Trung Hoa.
*Hoa văn Kranok, đã từng chú thích trong nửa sau chương 5,
là một loại hoa văn phổ biến ở Thái Lan.
‘Ơ, Mae Karaket nhìn cột đến mức không chớp mắt đấy.’ Vua Phetracha* ngồi hùng vĩ trên chiếc ghế không quá trịnh trọng lên tiếng chào hỏi trong khi cười. Lòng dạ nặng nề từ việc trấn áp quý tộc và hoàng thân của triều đại trước đó dần giãn ra khi thấy thái độ buồn cười của người con gái kỳ lạ này đây.
*Đọc là ‘Pết rà chà’
‘Thưa vâng, mọi thứ trong phòng này đẹp đẽ tựa như lâu đài trên xứ trời vậy. Xứng đáng là nơi ở của người có hồng phúc.’
‘Ngay cả phòng khánh tiết nhỏ cũng phải thua trước miệng của ngươi. Nếu là phòng khánh tiết lớn thì xem ra ta chắc sẽ trôi lên tận xứ trời vì miệng của ngươi rồi. Lời ăn tiếng nói hẳn vẫn là vũ khí đặc biệt không khác trước kia.’ Tiếng cười uy nghi từ người đầy hồng phúc khiến cho người nghe bao gồm cả Pra Sriwisansunthorn và đám cận thần ghi chép giấu nụ cười trên mặt, rồi ngậm cười ngay tức khắc khi nghe lệnh trong lúc tiếp theo.
‘Đi tìm Phó vương đến.’ Giọng nói đầy uy nghi ra lệnh cho cận thần quỳ lạy bên cạnh người.
‘Tháng trước ta đến điện của Por Deua con trai ta thì mới biết rằng nó làm điều không hay, không xứng đáng là con ta. Và đã phê bình nó rồi, rồi nó cũng nhận lời sẽ không để xảy ra chuyện thế này nữa. Ngươi có hài lòng không, cô nàng thông thái?’
“Thưa tâu đức vua, không hiểu ạ.” Dù bất cứ giá nào thì nàng cũng phải cứng miệng hơn cả sắt, giây phút này nếu không giả ngu thì nàng hẳn sẽ không thể nguyên vẹn quay về cũng nên. Trái tim đập như trống cái bình yên trở lại khi nghe thấy lệnh tiếp theo.
“Ngươi và ta đều là đồ đệ của cùng một thầy, có chuyện không hiểu sao’ …Hãy còn may, người thầy vốn là nhà tu hành quấn vải trắng dù cho không có ở đây nhưng vẫn có uy quyền đối với lòng của người địa vị cao quý. Chỉ vậy đã khiến cho Ketsurang vui mừng lên nhiều lần. Tiếng sải chân của Phó vương tiến lại gần, sau khi bày tỏ sự tôn kính với vua cha thì chăm chú tầm mắt về phía Ketsurang cùng ánh mắt sâu thẳm.
‘Đến rồi sao Por Deua? Ta sẽ nói cho tất cả đều biết, quan ghi chép hãy ghi lại lời nói của ta. Ta rất hài lòng về tài nghệ đồ ngọt của nàng Tongkima, nên để cho nàng là nữ quan sắp xếp trái cây và đồ ngọt cho ta trong mỗi một bữa ăn. Lương bổng theo như thích hợp đối với nữ quan nội cung. Và để cho nàng ta sinh sống tự do, muốn quay về cộng đồng Bồ Đào Nha hay muốn ở cùng với bên ngự thiện phòng cũng được.’
‘Hai ba ngày trước Mae Janwad mang đồ ngọt đến, ta liền từng nhớ rằng từng ăn trong lễ cưới của Por Detch và Mae Karaket và rất thích. Ta bận rộn với chính sự nên lơ là chuyện của vợ Ai Phaulkon. Khi nhớ ra thì hỏi han và biết rằng nàng đang khó khăn, từ ban đầu ta không có muốn bắt lỗi nàng vì ta vẫn nhớ điều mà Mae Karaket nói về chuyện Phật pháp. Thế nào Por Deua? Ngươi có còn nhớ hay không?’
‘Nhớ được, thưa tâu đức vua. Ta thấy rằng nàng khó khăn và hài lòng về nàng nên muốn hỗ trợ cho thích đáng. Nếu nàng là vợ ta, ta sẽ che chở nàng, cho nàng sống sung sướng. Nhưng nàng quá mức giữ mình khiến cho ta cư xử hồ đồ. May mắn được vua cha nhắc nhở nên không chìm sâu hơn vậy. Khi mà nàng thật sự không nhận định ta, ta hứa rằng sau này sẽ không khiêu khích người không có lòng dành cho ta nữa. Đấng nam nhi lời nào lời nấy, nghe như vậy hẳn đã hài lòng rồi chứ Mae Karaket.’
‘Tất cả mọi điều đều là sự từ tâm của người, nào có liên quan đến ta ạ. Nhưng theo như nghe lệnh thì ta cho rằng là phúc đức của Krung Sri Ayutthaya khi có đức vua và Phó vương vốn tràn đầy từ tâm hào quang ạ.’ Nghe lời nói của vợ rồi thì Pra Sriwisansunthorn chỉ có thể cúi mặt thấp hơn do quá mức muốn cười, trôi chảy còn hơn cả lươn bọc bùn hẳn là Mae Karaket của chàng.
* * *
Sau lần diện kiến này thì cuộc đời Mae Mali của nàng tốt lên, đứng hàng đầu trong chuyện thức ăn được dâng lên. Càng vì tính cách trung thành không có ngoài có trong, lại còn chi tiết chu đáo, thì càng khiến cho đức vua hài lòng. Nàng Tongkima quyết định ở lại trong hậu cung của đại cung để tận lực cho công việc hầu hạ. Cho đến lúc này nàng là người đứng đầu ngự thiện phòng có cả danh dự và tiền bạc, được thăng chức lên làm nữ quan Thong Kip Ma*. Dù cho vẫn không đòi được phần tiền của Constantine Phaulkon từ công ty buôn bán của Pháp, nhưng cũng không khó khăn như trước kia. Vua Phetracha còn đến mức giúp liên lạc hỏi đòi chuyện tiền thừa kế của Constantine Phaulkon, và còn để cho quý tộc người Hoa kiểm soát kho hàng hóa Pháp giúp chăm sóc dạy dỗ Jorge Phaulkon, để Jorge tiếp quản điều mà cha từng làm và hy vọng kết nối mối quan hệ buôn bán cùng bên Pháp.
*Khun Thao Thong Kip Ma = Nữ quan Thong Kip Ma, đọc là ‘khun thảo thoòng kịp mả’. Người Thái thường hay nhắc đến bà bằng cái tên Thao Thong Kip Ma.
* * *
“Mae Karaket, ngươi lại lơ đãng đến tận đâu? Ta hỏi khi nào Por Reuang nhỏ và Por Rit sẽ cưới vợ?” Câu hỏi của Tongkima giật Ketsurang tỉnh dậy khỏi tiềm thức suy nghĩ chuyện xưa cũ, nàng lắc đầu nguầy nguậy.
“Ôi! Không cần vội có, ta còn chưa muốn làm bà nội khi còn trẻ như ngươi, và chuyện cưới gả thì phải tùy vào nhân duyên tiền định của mỗi một người rồi chăng Mae Mali.”
“Dù sao ngươi cũng không thoát khỏi chuyện làm bà nội bà ngoại, ta nghe bảo Mae Kaew sắp gả cho Jameun Srisornrak rồi phải không? Mae Kaew phúc phần tốt, họ bảo rằng Jameun Srisornrak được đi kiểm soát thành ở miền Nam, con của ngươi sẽ được là phu nhân chủ thành đấy, Mae Karaket.”
“Chính ta cũng nghe thấy như thế, nhưng thật ra thì không muốn con đi xa Ayutthaya quá. Mẹ Jampa hẳn sẽ thảng thốt.” Mae Mali nghe thấy rồi gật đầu thông cảm, nàng đã trải qua nhiều sự việc trong đời, cả hạnh phúc cả đau khổ, biết rằng không có điều gì chắc chắn cả. Điều mà nàng kiên định chỉ có Chúa và gia đình còn lại mà thôi. Đến bây giờ khi được nhận công việc cung đình vững chắc thì cũng không nghĩ trốn tránh trách nhiệm công việc của bản thân cho bị lu mờ, và luôn kiểm soát bản thân một cách có lý trí. Việc có tiểu thư Karaket là người đồng hành thân thiết có thể xem là chuyện may mắn nhất của nàng rồi, không phải người thân thì cũng như người thân, thế nên hạnh phúc đau khổ của tiểu thư này đây cũng như hạnh phúc đau khổ của nàng.
Hai nữ nhân đang từng chút một tiến vào độ tuổi trung niên chạm ánh mắt nhau đầy thông cảm. Tay của Ketsurang vươn ra nắm lấy tay của Tongkima cùng với bóp nhẹ.
“Constantine cháu ta, con của Jorge đang chuẩn bị vào diện kiến làm cận thần cho đức vua vào ngày mai. Ngươi đốc thúc con mau sinh cháu cũng tốt, để có thể diện kiến làm cận thần đời nhỏ từ khi nhỏ dại. Về sau này sẽ tiếp tục được làm lớn.” Nàng Tongkima nói kết luận, khi lý trí vô ý thì đôi mắt ẩn giấu đôi chút ánh buồn nhìn lơ đãng ra bên ngoài vốn là hàng bụi cây gần sông Chao Praya, mà hẳn vẫn đầy sức sống do sự qua lại tấp nập của mọi người, như thể thời gian qua không hề gây ra sự thay đổi đối với con sông này dù chỉ một chút.