*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Pudtan cảm nhận được thế giới quay mòng mòng khi mở mắt ra, cô nhắm mắt lần nữa nhằm đè nén cảm giác choáng váng đang có. Lúc mở mắt ra lần nữa thì nhìn thấy xà gỗ rộng rãi thoáng trống đến mức nhìn thấy mái nhà là những tấm vuông chồng lên nhau. Bên cạnh có tiếng nhúc nhích chuyển động cùng với có giọng đầy ưu ái lên tiếng hỏi.
“Tỉnh rồi sao? Ngươi có sao không? Có đau ở đâu hay không?” Đôi mắt vốn bắt đầu nhìn thấy rõ ràng điều xung quanh liền mở to khi nhớ về sự việc lúc nãy. Cô ngồi bật dậy thì nhìn thấy giường mình đang nằm được bọc bằng nệm mỏng cứng. Chỗ bị đạp hẳn là sưng vì đau nhói lên ngay lập tức. Cô nhìn sang bên cạnh thì thấy có một người phụ nữ lớn tuổi đang ngồi nhìn mình. Ngay cả bản thân cô dường như cũng bị lột ra thay đồ lại thành váy quấn và vải băng ngực nhỏ rồi. Khi cúi xuống nhìn bản thân thì khiến cho cảm thấy ngượng một cách kỳ lạ. Cô gượng dằn trái tim đang bối rối, người có thể trả lời câu hỏi hẳn là người phụ nữ lớn tuổi đang ngồi trước mặt đây.
“Ở đây là đâu ạ? Xảy ra chuyện gì vậy? Bà là ai? Tại sao mọi người lại ăn mặc kỳ lạ? Rồi người đàn ông vừa nãy là ai? Anh ta đem hòm quyển sổ duối đi rồi phải không?”
“Hỏi thật dài, định cho trả lời câu hỏi nào trước? Nói năng cũng khác lạ so với chúng ta. Bà hãy tin ta… đuổi nàng ta đi, bộ dạng nàng ta thật kỳ cục.”
Pudtan nghe thấy thì cảm thấy chói tai, nhưng cô hẳn vẫn chưa thể chắp ghép được điều đã xảy ra nên nhẫn nhịn không đáp trả, chỉ nhìn chăm chú cả hai người mà hy vọng rằng một trong số đó có thể cho cô câu trả lời.
“Mae Glin, mặt mũi vóc dáng như nàng ta nếu chúng ta đuổi ra khỏi nhà này thì sẽ không tránh khỏi gặp phải chuyện không hay. Hãy có chút lòng thương xót đi.” Bà Kui khuyên cháu gái trước khi quay sang trả lời Pudtan một cách đầy ưu ái lẫn với e ngại.
“Đây là Ayutthaya, ngươi là tiên nữ nơi nào? Tầng trời nào? Tại sao lại xuống nhân gian?”
“Tiên nữ? Ý bà nói cái gì? Ế… nếu đây là Ayutthaya, thì hẳn là cùng một nơi với công trường. Ờ… thế còn nhân công đến sắp xếp vườn thì sao? Biến đi đâu hết rồi.”
“Nơi đây là vườn bà Kui, không có nhân công nào của ngươi cả. Nhiều hầu tớ tùy tùng đều là của bà Kui cả.”
Pudtan nghe lời nói cộc lốc của cô nàng da ngăm mịn mà không hiểu mấy. Ánh mắt nhìn chăm chú về vải sabai* không hoa văn và váy quấn có hoa văn theo kiểu gấp nếp đằng trước** mà người con gái đó mặc, luân phiên với áo cài nút ngà voi của người phụ nữ lớn tuổi. Rồi nhìn lướt qua đến tận bên ngoài, thấy hai ba người đang ngồi xếp chân một bên ở xa xa, ai nấy đều quấn vải băng ngực mầu sậm nhưng toàn bộ mọi người không có trang sức gì, không giống hai người phụ nữ khác thế hệ ở gần cô nhất. Cả hai có trang sức đầy người, cả bông tai, dây chuyền vàng, vòng tay, bao gồm cả kẹp vàng. Và khi nhìn qua đến tận phần khăn quấn móc đuôi*** mà bọn họ mặc thì Pudtan thoắt thảng thốt, nghĩ rằng không ổn rồi.
*Sabai: vải quấn phần thân trên của phụ nữ.
**Từ gốc là ‘jib na nang’, là kiểu để phần vải thừa ra phía trước. gấp nếp lại dần về phía người mặc, rồi cố định lại với phần vải quấn quanh người như trong ảnh.
***Từ gốc là ‘jong kraben’, vẫn là vải quấn quanh eo nhưng phần vải thừa ở đằng trước sau khi gom lại thì sẽ được luồn từ dưới ra đằng sau rồi giắt vào eo. Nam hay nữ đều có thể mặc như vậy, hình như trong ảnh.
“Đây là năm nào? P.L nào?”
Xuyên không, vượt không gian, hay là chết… Sẽ trở về như thế nào? Công việc sắp xếp vườn đang làm dang dở vẫn chưa xong… Pudtan suy nghĩ vô số điều luẩn quẩn lộn xộn trong đầu.
“P.L cái gì? Năm nay là Chula Sakarat* 1070.”
*Một loại âm dương lịch, Chula = nhỏ, Sakarat = năm, thời đại. Đây là từ mượn từ tiếng Phạn.
“Nghiệp rồi. Chula Sakarat là cái gì… Phật lịch thì sao? Nơi này có tôn thờ Phật giáo hay không?”
“Có cả Phật giáo lẫn Thiên chúa giáo lẫn Ấn Độ giáo… Hỏi cái gì kỳ cục không giống người.” Mae Glin đáp trong khi tỏ vẻ mặt bất bình, cô nàng kỳ lạ này đến gây bực mình trong mọi lời nói và thái độ. Pudtan ghi lại cảm xúc tức tối đối với Mae Glin vào trong lòng đợt thứ hai, mắt nhìn người phụ nữ lớn tuổi mà trông ra có sự ưu ái dành cho cô vì có lẽ sẽ cho cô được nhiều câu trả lời nhất.
“À. Phật lịch, năm nay năm 2251*.”
*Năm 1708.
Năm Chula Sakarat + 1181 = Năm Phật lịch.
Năm Phật lịch – 543 = Năm dương lịch đang được sử dụng hiện nay.
“Cái gì cơ?” Pudtan nói vang lên rồi tính số trong lòng.
“Ba… ba trăm năm trước.” Cô quay ngược về quá khứ! Không đúng chăng, xui rồi…
“Thế hiện nay nhà vua là ai ạ? Ôi! Mang họ là gì?”
“Nhà vua sao? Chao Fah Petch* là nhà vua** mới vừa lên ngôi vị, sau khi Vua** Cọp, cha của người băng hà. Vị thần họ hàng của ngươi không nói sao?” Bà Kui nói trong khi giơ tay chắp lại ở phía trên đầu, rồi chăm chú hỏi cô nàng đáng tuổi cháu.
“Vị thần gì? Nhà vua tên Chao Fah Petch*. Lại không quen nữa rồi… Khun Luang** nghĩa là nhà vua phải không? Triều đại nào ạ? Ế… nhất định không phải triều đại Chakri, nghe không quen tai…” Cô nàng vừa hỏi vừa luân phiên nói với bản thân giống như bị điên theo như Mae Glin châm biếm. Do điều biết được vượt quá mức dự đoán để mà bộ não nhỏ có thể tiếp nhận. Nỗi đau thân thể do bị đạp khiến cho biết rằng bản thân không hề mơ, và lúc này đây lý trí cô cũng rõ mồn một đầy đủ hơn là để nghĩ rằng bản thân đang bị ám.
*Từ Chao Fah, đọc ‘chao phả’, ở đây có thể dịch đơn giản là hoàng tử hoặc công chúa. Nhưng cái hay của từ Chao Fah nằm ở chỗ nó thể hiện được rằng vị hoàng tử hoặc công chúa này là con của vua và hoàng hậu. Con của vua và phi tần sẽ có từ gọi khác.
Chao Fah Petch là nhân vật có thật, là Vua Thai Sa trị vì Ayutthaya từ 1709 đến 1733, là con trai trưởng của Vua Cọp (mà trong phim Nhân Duyên Tiền Định là nhân vật Luang Sorasak).
**Bà Kui dùng từ Khun Luang, đọc ‘kủn luổng’, vốn là cách gọi xưa cũ không dùng nữa nên nữ chính không quen.
“Ôi! Cái nàng kỳ lạ này nói năng không hiểu. Ngay cả từ Khun Luang** mà cũng không biết hay sao?” Mae Glin nào có thể nhịn miệng được, ánh mắt đanh cứng dịu xuống một chút khi thấy thái độ bối rối không chút nguy hại của người trước mặt.
“Nàng ta không biết đâu, nàng ta đến từ nơi khác.” Bà Kui nói với cháu gái một cách chắc chắn.
“Bà làm sao quen biết thân thuộc với nàng ta được? Hay nàng ta là người thân vừa mới đến của chúng ta. Người thân nào mà ta lại không biết chuyện thế?”
“Nàng ta không phải người thân của chúng ta, nhưng người thân của nàng ta gửi gắm nàng cho ta. Ngươi có muốn cơm không? Ăn cơm trước đã, rồi hãy suy nghĩ điều khác.” Pudtan ngây lặng nghe hai người đối đáp nhau, não vẫn đang trầm ngâm về điều gặp phải, lại còn cảm thấy đói không ít, cô liền gật đầu nhận cùng sắc mặt vừa luống cuống vừa trắng bệch. Khi có thể đứng dậy khỏi phảng giường, đôi mắt gây tội không thể nhịn mà liếc nhìn về phía Mae Glin một cách không mấy ưng ý, do nhiều lần người con gái này nói năng xỏ xiên cô. Chỉ là bản thân đến từ vùng đất khác nên lúc này không thể cất tiếng đối đáp, đợi cho quen thuộc với nơi này trước, không đối đáp lại cho hả dạ thì nhất định không phải Pudtan rồi!
Mùi ngai ngái của mồ hôi và khói tỏa ra trong phòng gợn cho cảm thấy buồn nôn quá mức chịu đựng. Gương mặt tương đối tái của Pudtan khiến cho người nhìn thấy động lòng trắc ẩn, bà Kui liền cho On và Im, hầu tớ thân cận đến đỡ lấy, rồi cho Eung xuống dưới xem thức ăn. Pudtan nhìn tấm lót sàn lốm đốm tương đối nhẵn chân, nhìn thấy vết nứt của tấm lót sàn khiến cho biết được có gỗ tre đan chéo đặt lót ở bên dưới. Ngay cả phảng mà cô vừa rời khỏi cũng được đan bằng gỗ tre trông không được vững chắc lắm, có bình màu đậm đặt ở cuối phảng. Phòng này là phòng nhỏ mà cửa sổ bị đóng đến mức trông ngột ngạt khiến cho cảm thấy bức bối. Quan trọng là bên trong váy quấn và vải băng ngực mà cô bị xếp cho mặc thì không có cả quần lót lẫn áo ngực. Dáng đi bẽn lẽn của cô châm nụ cười cho người nhìn đến cùng sự tò mò, chỉ ngoại trừ Mae Glin là nhìn chằm chằm cùng ánh mắt đối địch hoàn toàn.
Khi chân bước ra ngoài thì thấy rằng căn phòng vừa bước ra khỏi là một trong những căn phòng được xếp sát thành một hàng, mỗi bên hai phòng, có phòng to ở giữa bốn phòng. Ở giữa có sân rộng nâng cao được che lại bằng đình. Cả gian nhà được xây dựng đơn giản vững chắc, có cả phần là cây gỗ cứng và phần là gỗ tre. Nhìn xuống dưới về phía đằng sau có hàng nhà gỗ tre dài lợp tranh. Khói bốc lên chậm chạp từ nhà gỗ tre đấy, hẳn là chỗ của nhà bếp, cô hạ người xuống ngồi trên phần sàn nâng cao trước khi quay sang nhìn người phụ nữ lớn tuổi đang bắt đầu cầm trầu cau trong khay gỗ đến chẻ ra ăn trong khi hỏi han.
“Ngươi tên là gì? Ta tên Kui, đây cháu ta tên Glin.”
“Cháu tên Pudtan ạ.”
“Nếu không phải tiên nữ thì ngươi là người nơi nào? Cớ gì lại nói năng lạ tai quá?”
“Cháu là người Bangkok ạ, tên đầy đủ là Krung Thep Mahanakorn Amonrattanakosin Mahintharayuthaya Mahadilokphop Noppharat Ratchathani Burirom Udomratchaniwet Mahasathan Amon Piman Awatan Sathit Sakkathattiya Witsanukam Prasit*.”
*Người nước ngoài thường gọi là Bangkok, nhưng người Thái sẽ gọi là Krung Thep, hoặc đôi khi là Krung Thep Mahanakorn. Hai chữ Krung Thep này căn bản dịch ra là thủ phủ của những vị thần.
Thủ đô Thái Lan đạt kỷ lục Guinness về cái tên thành phố dài nhất thế giới. Ý nghĩa của cái tên này dịch ra từng cụm từ là:
Amonrattanakosin = thành phố của những vị thần
Mahintharayuthaya = đại thành mà không ai có thể chiến thắng được
Mahadilokphop = thành phố đẹp đẽ vững chắc và cực kỳ văn minh
Noppharat Ratchathani Burirom = thành phố hoàn hảo nhờ chín viên ngọc
Udomratchaniwet Mahasathan = có vô số hoàng cung to lớn
Amon Piman Awatan Sathit = lâu đài thiêng liêng nơi vị vua hiện thân
Witsanukam Prasit = được dựng nên nhờ Vishvakarman từ chỉ thị của thần Indra.
Cảm ơn Atsanee Wasan** nổi tiếng trong thời 90…
**Nhóm nhạc rock thành lập từ giữa cuối năm 80 gồm 2 anh em Atsanee và Wasan. Nhóm này có 1 bài hát tên là Krung Thep Mahanakorn, lời bài hát xuyên suốt chỉ là nguyên cái tên dài của Bangkok. Link cho ai muốn nghe và hát theo: https://www.youtube.com/watch?v=8RlnP1i0kn4
Pudtan thở dài thượt ra sau khi đọc xong, rồi phải lén nhịn cười khi thấy cả năm người nghe đang há hốc miệng, và bà Kui là người có lý trí lại trước.
“Ngươi nhớ được tên thành dài ngoằng thế này thật là thông minh không tầm thường.”
“Gọi ngắn ngắn là Krung Thep* ạ.” Thấy ai ngây ra không hả dạ bằng thấy Mae Glin ngây ra, nên cô đáp ngắn gọn giữ lấy sự tự hào im lặng cho riêng mình.
“Thành thần*, Amonrattanakosin** đấy, ta đã bảo rồi nàng chắc chắn đến từ Tam Thập Tam Thiên, Mae Glin. Ta nằm mơ thấy thần thánh ngài ấy gửi gắm cho ta, ngài ấy sẽ gửi con cháu đến cho ta giúp chăm sóc, biến hình thành người trông giống người quá.” Bà Kui vừa nói vừa chạm vào cánh tay của Pudtan, đôi mắt người phụ nữ lớn tuổi ánh lóe lên đến mức chính Pudtan cũng bắt đầu e sợ và nổi da gà, không biết liệu là cô hay bà già này đây sắp điên nữa.
*Như đã giải thích bên trên, Krung Thep nghĩa đen là thủ phủ của những vị thần, nên bà Kui hiểu lầm thành Pudtan là thần tiên.
**Nghĩa dịch bên trên.
“Khoan đã bà, chỉ là giấc mơ thì có thể tin được sao?”
“Tin được chứ, để rồi ta mang thứ này cho ngươi xem.” Nói rồi bà Kui bước nhanh nhẹn về phía phòng nhỏ khác và quay lại cùng khay trong tay.
“Đêm qua người thân của nàng ta đưa cho ta trong giấc mơ, người thân nàng ta là thần thánh.” Bàn tay héo hon do tuổi tác đã lớn nâng một viên hồng ngọc màu đỏ đẹp đẽ to bằng đốt ngón tay út, Pudtan há miệng sửng sốt.
“Thần thánh sao ạ?” Người vừa biết rằng mình là người thân với thần thánh thốt lên hỏi, nhưng rồi lại ngậm miệng nhìn sàn một cách khiêm tốn… Coi nào, ít nhất niềm tin của người phụ nữ lớn tuổi này cũng khiến cô nhận được sự tiếp đón không quá tệ.
“Chỉ một viên hồng ngọc quèn thôi sao bà?” Mae Glin vừa nhăn mặt vừa lắc đầu.
“Ngươi nhìn màu hồng ngọc, nhìn góc cạnh xem. Người nào ở kinh thành hẳn cũng không thể làm được thế này.” Mae Glin cầm hồng ngọc đỏ lên ngắm nhìn thì thấy giống như bà nói và không thể không thấy khó chịu.
“Dù cho là thế thì hồng ngọc này cũng có đầy ra đó, chỉ là không có cắt như viên này mà thôi, giá không mấy ốc tiền*.” Pudtan im lặng vừa lắng nghe vừa nhìn cặp đôi bà cháu, cộng thêm sự không hài lòng đối với Mae Glin trong tim, theo kiểu tính điểm tức tối gần như không kịp.
*Loại ốc dùng để trao đổi mua bán thời xưa, trước khi có hệ thống tiền tệ.
“Ôi! Cái con này, đồ ở nhân gian và đồ ở cõi tiên thì so sánh thế nào được? Ơ! Cơm cá vừa hay đến, ăn đi Mae Pudtan.” Bà Kui cầm lấy viên hồng ngọc để trên khay tiền của mình như cũ, trong khi nhìn về phía Pudtan cùng sự chờ mong… Nếu người con gái này không ăn thì có lẽ là no phép, là nữ thần có quyền năng cũng nên.
Pudtan nhìn cơm màu đỏ cùng cá nướng khô mà Eung mang đến cho trong khi thở dài. Cơm cá mang đến mà lại ít thế này giống như cúng cho ma hơn là người ăn, còn không đủ để lót dạ. Lòng không thể không nghĩ về bác Wipawee, chuyện hẹn đi ăn lúc này bác hẳn là bị leo cây vì cô đã rơi mất đến nơi nào cũng không biết. Bộ dạng xem ra là địa điểm không có bất kỳ dụng cụ tiện nghi nào.
Cô nàng thở dài ra lần nữa… Thật là thiếu thốn, ngay cả tiểu thuyết hay phim truyền hình xuyên không thì cũng chỉ mở lướt qua, chưa từng quan tâm sẽ đọc hay xem cùng người ta, do thấy rằng là chuyện nhảm nhí sến súa. Càng là chuyện lịch sử thì lại càng không vào đầu cô từ đời nảo đời nao rồi, do cô cho rằng là chuyện xa xôi bản thân và không quan trọng trong cuộc sống, có học thì cũng không có ích gì. Không nghĩ rằng chuyện kỳ quái thế này sẽ xảy ra với chính mình, rắc rối lớn đã lao thẳng đến với cô rồi, cô nàng giơ bát đĩa lên tìm thìa vốn có thể bị lẫn vào nhưng không thấy cái nào.
“Thìa nĩa* thì sao ạ?”
“Thìa nĩa gì? À, con On mau đi lấy thìa sứ* cho Mae Pudtan đi.” Chỉ một chốc thì On vốn bò biến đi mất đã bò ì ạch đến đưa thìa sứ cho. Pudtan liền nghĩ ra được rằng có lẽ nơi này không dùng thìa nĩa. Cô từ từ xé cá khô một cách lúng ta lúng túng trước khi xúc cơm vào miệng. Mùi vị cơm màu đỏ dẻo mềm ngọt thơm như là đồ ngọt, cá nướng đến gần như khô có vị mặn ngòn ngọt khá hợp với nhau. Cô khựng lại khi thấy mọi ánh mắt nhìn cô ăn cơm một cách chuyên tâm khác thường đến mức trông như đang quan sát hay đang bắt lỗi.
*Pudtan hỏi đến loại thìa nĩa như khi ăn đồ Tây,
còn bà Kui cho người đưa cho Pudtan thìa sứ như trong ảnh.
Eung gửi nụ cười nói lên sự nhẹ nhõm với On đang ngồi tránh bên cạnh do người con gái này bỗng dưng xuất hiện giữa không trung vào lúc mặt trời tắt. Không ai biết nàng ta xuất hiện ở đó như thế nào, trong khi rõ ràng có rất nhiều ánh mắt nhìn chăm chú về điểm đó nhưng không ai biết nàng ta bước đến từ lối nào. Cả Eung và On chạm vào thân thể lúc khiêng đến thì vẫn sợ sệt không ngớt, do e rằng nếu là ma rừng thì người tệ hại nhất hẳn là các nàng vốn chạm vào thứ không phải con người. Im vốn không biết chuyện do bị sai trông coi đầy tớ nam khiêng nông sản từ lúc trời còn chưa sáng, chỉ có thể nhìn hai người bạn hầu tớ cùng sự lấy làm lạ lẫn thắc mắc.
Dù cho khựng lại trật nhịp một lúc khi nhìn thấy ánh mắt nhìn chằm chặp đến nhưng tay vẫn làm việc đút đồ ăn vào miệng. Phần cơm và thức ăn thiếu thốn xuống bụng Pudtan đến gần hết, nhưng do thiếu nước canh, chỉ toàn đồ khô khiến cho cảm thấy nghẹn họng đến mức Pudtan phải vội giơ ấm nước trà lên rót vào tách gốm nhỏ, nhấp hai ba ngụm thì thấy rằng vị nước ngọt mát sảng khoải nên liền uống hết tách. Khi sự đói khát giảm đi thì thế giới trông tươi sáng lên lần nữa.
“Mau mau ăn rồi mau mau nói xem định tiếp theo thế nào. Người từ đâu đến? Và sẽ đi nơi nào? Hay ngươi cố tình đến ở nơi này?” Mae Glin vốn khó chịu với thái độ quá bình yên của người mới đến liền lên tiếng hỏi một cách không ưng ý cho lắm. Cũng không biết là lần thứ bao nhiêu rồi khi Pudtan phải kiềm nén sự muốn mắng ngược lại Mae Glin trong lòng. Cái con nhỏ mồm miệng này nếu không bị đập ngược lại thì xem ra nhất định sẽ còn dồn ép cô… Con nhỏ này phải cho biết sự lợi hại của một hai cú phát tác của cô trước, thì mới thôi tỏ vẻ mặt như chó điên đấy nhỉ. Pudtan đang định mở miệng đối đáp thì có người làm trách nhiệm thay cô.
“Ế! Cái con này, ta đã bảo rằng người thân nàng ta vốn là thần thánh đã vào trong mơ bảo ta đón nhận nàng. Ngài bảo sẽ ban phước cho ta có của cải tài sản thật nhiều, không chết đói cả đời lận đấy.”
“Bà, nếu không làm việc thì của cải tài sản sẽ đến từ nơi nào? Chỉ một viên hồng ngọc như thế thì bán được bao nhiêu ốc tiền?” Mae Glin phản đối khiến cho người làm bà phải quắc mắt liếc thật lâu, nhưng đây cũng là lần đầu tiên Pudtan đồng tình với Mae Glin, tiền vàng đồ đạc nếu không làm việc, làm gì có chuyện trôi từ trên trời đến dễ dàng.
Đất đai trồng trọt mà chúng ta làm, ngài sẽ trợ lực cho nó hoàn hảo đầy đủ, sẽ khiến cho ra hoa ra quả nhiều đấy thôi. Đừng ăn nói báng bổ ngài, kẻo lấy cái bô tát vỡ mồm.” Bà Kui mắng cháu gái một cách quen miệng, phía Mae Glin cũng không có dấu hiệu chạnh lòng như thể điều nghe thấy là lời nói bình thường, rồi nàng ta quay lại nhìn người con gái lạ mặt để chờ nghe câu trả lời.
“Hiện nay cháu, à… ta vẫn chưa chắc mình đến ở nơi này như thế nào được. Dù thế nào thì cũng xin ở nhờ chỗ bà Kui một thời gian được không ạ?” Dù cho Pudtan nghe hai bà cháu nói chuyện không mấy hiểu vài từ vài câu nhưng cũng đủ để biết rằng lúc này cô phải dành thời gian cho việc học hỏi rằng nơi này nằm trong khoảng nào của lịch sử Thái và nên cư xử ra sao. Nhằm để kiến thức như đuôi cóc* của cô có thể giúp cho sống sót an toàn trong tương lai. Cô ăn cơm hết đĩa rồi mới biết rằng bản thân đói không ít, dù cho chưa no nhưng cũng đủ giảm cơn đói. Đường trong máu tăng, não bắt đầu làm việc tốt hơn.
*Một cách ví von rằng kiến thức ít ỏi, giống như đuôi cóc rất ngắn.
“Được, ngươi muốn ở bao lâu cũng được, muốn ở trong nhà này hay muốn dựng nhà ở đâu thì nói. Ta sẽ dựng cái chòi gỗ tre lợp cỏ hương bài cho ở.” Bà Kui trả lời một cách nghĩa hiệp, khi bà đã nhận lời thần thánh rồi thì phải giúp đỡ hết sức. Hơn nữa việc nuôi thêm chỉ một người cũng không quá sức bà, nhưng muốn nuôi dưỡng nâng niu như cái đầu thì hẳn không được.