*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trước khi mặt trời tỏa ánh rực rỡ thì đồ đạc cũng đã đầy ắp trên sạp cho đến tận lán bếp. Có thêm một rọ rau to mua thêm từ chợ, có thêm cả tá chén và thìa dừa chà bóng để đựng đồ ăn đem bán. Miệng và tay của Pudtan làm việc thay phiên, cô nàng ra lệnh cho nàng Eung và hầu tớ của bà Kui vốn đến phụ việc giúp cắt thịt lợn ba chỉ ra thành miếng bằng ngón tay út, còn rau thì thái dần dần cho đến khi gần xong. Nai Perm và người hầu nam vốn được ra lệnh cho đến bảo vệ thì đều bị sai làm việc bếp mỗi người một tay. Nước trong nồi sôi rồi để cho nghỉ, sau đó Pudtan mới rang thịt lợn ba chỉ trong chảo to mà nàng Eung đi xin mượn từ nhà bà Kui. Để vừa có một chút dầu tiết ra và thịt lợn có màu vàng nhạt thì chắt dầu ra đến khi chỉ còn dát một lớp dầu trên bề mặt chảo, rồi mới đập tỏi, ớt Thái, gốc ngò xuống xào cùng. Và theo sau là toàn bộ rau, xào cho đến khi vừa chín rồi mới đổ nước nóng đã đun vào trong chảo cho ngập rau. Sau đó thì nêm nếm bằng một chút xì dầu trắng và xì dầu đen để tạo màu sắc trông cho ngon mắt. Toàn bộ đều là thứ mua về từ chợ lúc nãy. Theo sau là muối biển tăng vị mặn và đường dừa dùng để loại bỏ sự chua của xì dầu trắng khi hòa cùng với nước luộc rau. Để cho đến khi sôi thì hạ lửa nhẹ xuống hầm cho đến khi có được vị mong muốn thì xong, lại còn đưa mùi thơm đến mức mọi người thầm nuốt nước bọt. Sau đó thì nai Perm và vài người hầu nam phân chia lại khoảnh rau, rắc phân bón chuẩn bị đất theo lệnh của Pudtan.
Sắp đến trưa thì Pudtan liền vội thúc nàng Eung và một nhóm hầu tớ chèo thuyền mang đi bán ở chợ, lại còn bảo ăn cơm nước cho xong ở chợ luôn. Còn Meun Maharit vốn đứng nhìn việc nấu nướng và giúp đưa gia vị cho lúc nãy thì sắp xếp làm công việc của mình bằng cách làm đồ ngọt*, có Pudtan ngồi nhìn cùng sự hứng thú.
*Trong mấy chương trước mình dịch là ‘bánh’, qua chương này chỉnh lại là ‘đồ ngọt’ để mang nghĩa rộng hơn. Vì từ ขนม, đọc là ‘ka nổm’, mang nghĩa khá bao quát là đồ ngọt, bánh kẹo, đồ tráng miệng.Dịch đến chương này mới biết Meun Maharit làm món gì nên mình chỉnh lại cho phù hợp.
“Khun Pi định làm đồ ngọt gì cho ăn vậy ạ?”
“Đồ ngọt bốn chén*.”
“Là thế nào ạ? Tại sao lại gọi là bốn chén?”
“Đồ ngọt điềm may có bốn loại là trứng ếch, chim thả, nàng nổi và anh no. Trứng ếch là hạt é có ý nghĩa là…” Giọng trầm ấm giải thích khựng lại một lúc, ánh mắt lấp la lấp lánh gửi đến khiến cho Pudtan vốn đang chăm chú lắng nghe thì nhận biết bằng cả con tim rằng người nói đang gửi gắm toàn bộ cảm xúc sâu xa đến cho. Người hầu thân cận của anh cũng khựng lại theo nghía tai nghe cùng.
*Đồ ngọt bốn chén như trong ảnh đây nha.
“Có ý nghĩa rằng con cháu đầy nhà. Chim thả là bánh lọt, bột pha với nước lá dứa được luộc cả cây, có ý nghĩa là tình yêu… suôn sẻ không có trở ngại. Nàng nổi là bỏng ngô, có ý nghĩa là tình yêu… nằm trong vòng truyền thống đẹp đẽ, vào theo ngõ ra theo cửa*. Giống như việc rang bỏng ngô không để cho văng ra rơi đi đâu mất, không chệch ra ngoài lối. Anh no là xôi đen, có ý nghĩa thay cho tình yêu… bền chặt kiên định.” Mỗi lời nói đều rõ ràng tinh tế. Đôi mắt lóe ánh nhìn đến như thể đang yểm bùa. Mặt Pudtan cứ dần phớt đỏ, cảm thấy như thể có dòng ấm áp khi có ánh mặt trời đang chảy len qua trái tim một chút một cho đến khi khó mà cưỡng lại được. Rồi vờ nhìn sang hướng khác cùng với ám chỉ nhẹ chữa ngượng.
*Theo truyền thống của việc dạm hỏi.
“Làm đồ ngọt hay ghẹo gái thì trông ra đều tương đối giỏi đấy ạ.” Nhưng mà lời ám chỉ đó lại trở thành việc nhét mía vào miệng ai đó.
“Làm đồ ngọt thì từng làm nhiều lần rồi, nhưng ghẹo gái thì chỉ ghẹo một người này mà thôi.”
“Sợ rằng hôm nay sẽ không được ăn vì có người còn ngọt miệng hơn cả đồ ngọt rồi đấy ạ.” Meun Maharit mỉm cười nhẹ không đối đáp, tay hòa nước cốt dừa vắt từ nước lá dứa và đường dừa, đun lửa nhẹ, lại còn bỏ một chút muối để giảm bớt vị ngọt của đường dừa.
“Nước cốt dừa hòa với đường dừa và muối, có ý nghĩa là tình yêu… ngọt ngào thấm đẫm trong tim.” Cả nai Jerm và nai Chom đang ngồi cầm nắm đồ đạc ở chỗ đó liền cúi mặt cười đến mức gần như bật ra thành tiếng.
“Lại còn chưa chịu ngừng, nếu thế để khi nào rảnh ta sẽ làm thức ăn mặn cực kỳ quen tay cho Khun Pi ăn để đáp lại nhé.”
“Thức ăn mặn, thức ăn tên gì?”
“Sốt ớt mắm tôm bỏ xoài chua thái nhỏ cùng tôm bằm.”
“Có ý nghĩa hay không?” Ánh mắt lấp lánh gửi đến khiến cho Pudtan suýt buột cười.
“Có ạ, ý nghĩa là cay, chất và giã giỏi.”
“…” Cái mui trong tay suýt rơi khỏi tay, chỉ là trước khi có thể mắng sự táo bạo quá mức phụ nữ thì cô nàng nghịch ngợm đã đi trốn về phía khoảnh vườn rau mất rồi. Giọng trong trẻo mà nghe vang loáng thoáng đến là gọi hầu tớ đang phụ nhau xử lý khoảnh vườn rau bung nát đến ăn cơm.
* * *
Sau khi ăn trưa và đồ ngọt thơm ngon ngọt bùi xong hết thì Meun Maharit liền nói chuyện quan trọng cho Pudtan biết và chuẩn bị.
“Nàng hẳn vẫn chưa cần gieo hạt rau mới đâu.”
“Tại sao ạ? Hay Khun Pi sợ rằng Mae Glin sẽ lại đến phá một lần nữa?”
“Chuyện đó lại là chuyện khác, nhưng năm ngày sắp đến đây, cha ta vừa hay có thời gian đi thăm anh Reuang nhỏ ở thành Phitsanulok. Nhưng chắc không đi quá mười ngày vì công việc trông coi cai quản thuyền bè nào có thể để cho ngừng lại lâu quá. Dù cho có quan viên lớn nhỏ giúp trông coi nhưng cũng đều phải đến báo cáo cho cha ta cả.”
“Ừm, cũng đủ nhìn thấy ạ. Thuyền bè ở Ayutthaya có rất nhiều, đến mức đếm không nổi. Xem ra không ít hơn một vạn chăng.” Pudtan gật đầu ngắc ngứ.
“Ta muốn nàng đi cùng ta.”
“Hừ… có tốt không ạ? Khun Pi đi rồi có thể mang quyển sổ duối Kritsana Kali đến cho ta, ta chờ được.”
“Ta đã xin cha ta cho nàng đi cùng với mọi người rồi. Và ta thấy rằng nàng và nàng Eung nên đi cùng. Một là để tránh khỏi tên Kham. Dù ta nghe được rằng hắn đã trốn về phía Bangkok nhưng nào có thể buông lỏng được. Dù cho người làm bên Phra Nakornban* luôn trông coi nhưng có thể sẽ xảy ra sự việc không ngờ đến cũng nên. Hai là sẽ để cho nàng thử cầm quyển kinh Kritsana Kali ở đó để có khi nàng có thể về nhà được. Để khỏi phải mang quyển sổ duối về đây cất giữ để mà mạo hiểm với việc mẹ ta sẽ chạm đến trong tương lai.”
*Đã từng giải thích qua trong bài hệ thống chính quyền thời Ayutthaya, đây là cách gọi sau này của phủ thành, có trách nhiệm gìn giữ duy trì sự bình yên của kinh thành.
“Hiểu rồi ạ, thế ai đi cùng ạ? Mae Prang có đi cùng hay không?”
“Mae Prang và Mae Kaew không có đi, do Mae Kaew phải chuẩn bị gả đến thành Prippree, còn Mae Prang thì mẹ ta giữ cho ở lại cùng Mae Kaew. Chắc chỉ có cha mẹ ta, ta và nàng đi cùng mà thôi.”
“À, thành Pripree ta từng nghe thấy chị Eung nhắc đến, là thành gì thế ạ? Nằm ở đâu vậy?”
“Theo như từng nghe mẹ kể theo thời đại của nàng mà nếu ta nhớ không nhầm thì sẽ gọi là tỉnh Phetchaburi.”
“Hóa ra là Phetchaburi, ế… thế khi đi Phitsanulok thì phải cưỡi ngựa cưỡi voi hay đi bộ ạ?”
“Ngồi thuyền, dù cho phải chèo thuyền ngược dòng nhưng chỉ ba ngày hai đêm là đã đến nơi rồi.” Pudtan nhìn gương mặt sắc bén đó thì trở nên im lặng.
“Nàng đang suy nghĩ điều gì?”
“Không có gì đâu ạ.” Pudtan mỉm cười rồi thở dài, cô không thể phủ nhận với bản thân rằng lúc này chàng trai thời xưa này đây có khá nhiều sức ảnh hưởng đến tâm tình cô. Khi Meun Maharit quay trở về nhà mình, Pudtan liền ngồi nhìn mặt nước trước bến thuyền cùng dáng vẻ suy tư nặng nề, đến khi thời gian trôi qua đến chiều muộn thì nhìn thấy nàng Eung chèo thuyền từ chợ quay về.
“Quay về rồi sao? Nhanh thật, lại còn bán hết luôn.” Pudtan nhìn cả ba chiếc nồi không thì không thể không vui vẻ được.
“Bán tốt lắm ạ, ban đầu thì vẫn không có ai mua, nhưng ta làm theo như cô chủ nói, chia cho ăn thử chén nhỏ không tính tiền. Đám dân làng quanh đó liền nói truyền miệng với nhau và còn bảo ta mang đến bán thường xuyên nữa.”
“Hàng tốt thì sao mà cho có thường xuyên được chứ chị? Chị đến thì tốt rồi, ta sẽ đi chợp mắt một chút.”
“Ơ, cô chủ còn chưa ngủ trưa sao?” Nàng Eung hạ người xuống mặt sàn ở bến, đưa túi tiền cho trong khi hỏi, vì khi đến chiều thì thường thấy Pudtan lên chợp mắt trên chòi đến mức quen thuộc.
“Có chuyện cần suy nghĩ đấy chị Eung, anh Meun Rit sẽ cho chúng ta đi thành Phitsanulok cùng anh ấy. Anh ấy nói rằng sẽ cho ta thử cầm quyển sổ duối đó để có khi sẽ về nhà được. Anh ta tán… Ôi! Ghẹo ta nhưng cũng ủng hộ cho ta về nhà, nếu ta về nhà được thì cũng không biết có quay trở lại nơi này được hay không, thể hiện rằng anh ta không thích ta đến mức muốn ở cùng phải không?”
“Sao cô chủ không hỏi thẳng ngài ấy đi ạ?” Pudtan cúi mặt suy nghĩ.
“Không hỏi thì hơn, phòng khi anh ta tán chơi chơi thì mình sẽ mất mặt không đâu. Về thì về thôi, dù gì cũng không phải người nơi này. Kệ đi, suy nghĩ thì sẽ đau não.” Pudtan thở dài thượt rồi bật dậy đến mức nàng Eung ngả ra. Nàng nhìn theo cô chủ của mình vốn bước vội vã lên chòi trong khi chớp chớp mắt. Ngồi bối rối một lúc lâu thì người hầu thân cận mới nhận ra rằng cô chủ của mình có thể đi thầm khóc cũng nên, nên vội đứng dậy chạy đi xem. Nhưng khi vào đến bên trong thì thấy rằng đối phương đã ngủ mất rồi, nàng liền chỉ có thể phẩy quạt nhè nhẹ cho trong khi nhìn mắt chớp chớp cùng sự hoang mang nặng nề hơn trước.
* * *
Khi đến ngày lên đường, hai ba chiếc thuyền mad* mui có mái vòng là gỗ tre chống đứng trét nhựa cây, chắn được cả nắng cả mưa và có rèm được đan lát bằng cây cói đóng kín cả trước lẫn sau, đến đậu trước bến thuyền. Pudtan nhìn chiếc thuyền lạ mắt rồi nghĩ rằng nếu phải dùng làm chỗ nghỉ ngơi vào ban đêm thì hẳn không tồi. Không có nhiều hầu tớ đi theo cùng, mỗi thuyền chỉ có bốn tay chèo và người hầu thân cận cho mỗi một chủ mà thôi. Thuyền cứ chếch tiếp về phía sông Chao Praya tiến lên thành Nakhon Sawan phía Pak Nam Pho**. Không bao lâu khi đến Pak Nam Pho thì thấy là hai con sông hai màu hợp lại với nhau. Pudtan dù cho chưa từng quan tâm lắm do có chuyện cần nghĩ trong lòng nhưng cũng nghía tai nghe khi Praya Wisutsakorn nói chuyện cùng Khun Ying Karaket.
*Đọc là ‘mat’. Theo chú thích của tác giả, đây là tên một loại thuyền được đục đẽo từ cả một thân cây to, dài khoảng 8 mét. Có hai loại mui, một là loại như trong ảnh, hai là loại có mui vòm tròn.
**Đây là tên gọi không chính thức của Nakhon Sawan. Trong đó Pak Nam nghĩa là ‘cửa sông’, còn Pho là cây bồ đề. Có hai giả thuyết cho cái tên Pak Nam Pho, một là từ Pho được đọc trại đi từ từ Plo vốn có nghĩa là ‘mọc, nhô lên’ theo như hình ảnh hai con sông Ping và Nan nhập làm một. Hai là do ở cửa sông này có cây bồ đề to.
“Con sông màu xanh lá nhìn thấy đấy là con sông Ping, còn con sông màu đỏ nhìn thấy đấy là con sông Nan. Hợp lại với nhau ở Pak Nam Pho này đây. Từ đây thuyền chúng ta sẽ phải tách ra đi sông Nan để ngang qua thành Pijit đến thành Phitsanulok.”
“Chuyện này ta biết, vì loại đất mà nước cuốn đi đến từ nguồn khác nhau nên khiến cho màu nước khác nhau. Do con sông Nan cuốn qua đất đỏ và tầng đất cái khiến cho có màu đỏ. Nhưng con sông Ping là đất cát nên nước liền trong thành màu xanh.” Ketsurang vội nói theo như trong đầu biết.
“Tiếp theo có lẽ sẽ gặp cửa sông lần nữa, là sự gặp nhau của con sông Yom và Nan.”
“Và lại như cũ, con sông Yom là màu xanh vì là đất cát.”
“Biết rõ quá rồi, xem ra không cần kể gì cho nữa.”
“Kể đi ạ, ta thích nghe giọng của Khun Pi.” Meun Maharit e hèm nhẹ đủ để cho cha mẹ biết rằng không phải đang ở riêng với nhau, rồi mới mỉm cười nhẹ nhìn trời nhìn nước theo chuyện. Pudtan cũng mỉm cười theo đôi chút. Cảm giác kỳ lạ tựa như sự ghen tị từng có nhạt phai đi mất đến gần như không cảm thấy. Có thể vì sự ưu ái mà người lớn tuổi dành cho cô khiến cô chê trách bản thân trong lòng rằng không nên có cảm giác kỳ lạ ngoài lề lối đến mức kỳ cục.
Trong ngày thì cả bốn chủ nhân ở trên cùng một chiếc thuyền. Chiếc còn lại là nơi cất đồ đạc vật dụng cần thiết. Còn đến đêm thì chia nhau thành thuyền nam thuyền nữ để ngủ nghỉ giữa đường khiến cho không phải ngủ giữa đất ăn giữa cát để mạo hiểm với các động vật hiểm ác. Việc đi lại dù cho cực khổ một chút và mất đến ba đêm nhưng cũng xem như không quá mệt mỏi, người đảm nhận nặng nề chính là tay chèo phải chèo ngược dòng.
“Lượt về thì sẽ nhanh hơn vậy, chỉ hai đêm là đến do chèo thuyền xuôi dòng, không cần ngược dòng thế này.” Meun Maharit vừa bước đi vừa giải thích cho Pudtan nghe trong lúc thuyền cập vào bờ để cho mọi người đứng dậy kéo giãn cơ thể và để cho người hầu nhóm lửa nấu nướng giữa đường. Pudtan nhìn về phía Praya Wisutsakorn và Ketsurang đang nắm tay nhau bước đi trò chuyện xa xa. Gió mát thổi đến khi giao hòa với bầu trời trong xanh thì khiến cho tâm tình mây phủ từ việc không chắc chắn về ai đó liền trở nên sáng tỏ theo. Khi quay lại thì thấy Meun Maharit đã bước theo sát người cô rồi, đôi mắt sắc chiếu nhìn về phía cha mẹ đang ở xa xa.
“Mẹ là người muốn đi thành Phitsanulok, mẹ bảo mẹ muốn thấy, muốn đi xem thật nhiều chùa. Cha ta chiều ý mẹ ta thế này kể từ khi ta có thể ghi nhớ, chưa từng trái ý mẹ ta một lần nào. Gia đình ta tính ra là lạ hơn gia đình khác ở Ayutthaya. Nhất là mẹ ta không giống nữ nhân nào ở Ayutthaya, có thể vì mẹ đến từ thời đại của nàng. Còn cha ta, quý tộc thì trăm người hết cả trăm thường có nhiều vợ, càng có địa vị có tiền vàng thì lại càng có nhiều. Nhưng cha lại chỉ có mỗi mình mẹ ta, và ta cũng nghĩ sẽ có một người vợ giống như vậy.”
“Xem ra là người phụ nữ may mắn ạ, cả dì Karaket lẫn người con gái sẽ gả cho Khun Pi.” Pudtan nói rồi lại im lặng lần nữa.
“Bị làm sao? Kể từ khi lên thuyền từ Ayutthaya thì nàng liền im lặng suốt cả đường.”
“Chắc là vui đấy ạ, được về nhà rồi.” Ánh mắt lấp lóe của Meun Maharit dập ánh ngay khi nghe thấy.
“Nàng hẳn rất muốn về nhà.”
“Vâng ạ.”
“Không về có được không? Hãy ở lại đây.” Khi lỡ lời thì không thể nào không hối hận được, chỉ có thể đứng nhộn nhạo, nhưng đôi mắt sắc có ánh của sự nài nỉ sâu thẳm.
“Ơ, thế cho đi cùng không phải vì muốn ta mau chóng về nhà sao ạ?” Pudtan ngoảnh mặt tránh, ra vẻ không quan tâm, cho đến khi đối phương có ánh lấp lánh trong mắt lần nữa. Anh nhìn xung quanh không có ai nhìn hay ở gần thì mới bước đến chạm ánh mắt trong khi vươn tay nắm lấy cằm nhỏ đấy cho nhìn mặt mình.
“À, hóa ra là dỗi.”
“Ai dỗi ai ạ?” Pudtan cố gắng ngoảnh mặt tránh.
“Quay về phía này đi Mae Pudtan, rồi nghe anh.” Lời nói ‘anh’ ngọt tai đến mức Pudtan quên cả phải tỏ vẻ. “Ta nào muốn nàng đi đâu, chỉ là cố gắng nói với bản thân rằng đừng ngăn cản mong muốn của nàng. Dù cho nàng muốn điều gì, ta cũng sẽ cố gắng gượng lòng chấp nhận vì không muốn nàng suy nghĩ đau khổ buồn bã nhớ nhà, nhớ về họ hàng ở nơi xa. Ta hẳn rất vui nếu nàng suy nghĩ muốn tạo dựng ổn định ở đây, nhưng ta không thể nào ép buộc nàng đến mức gây ra đau khổ cho nàng được.” Lời nói chắc nịch chân thành cùng với ánh mắt kiên quyết nhìn đến trong đôi mắt khiến cho khuôn mặt trắng trẻo dịu mắt có ánh phớt lên ngay lập tức và tương đối cảm thấy không chịu đựng nổi.
“Giờ này chị Pin chị Yaem chị Eung hẳn là thổi cơm nấu nướng xong rồi, chúng ta đến ăn thì hơn ạ.” Nói xong thì Pudtan bước tránh đi ngay lập tức, nhưng ánh mắt lấp lánh và màu sắc có trên gương mặt ấy khiến cho người nhìn thấy yên tâm lên nhiều, nên liền đi theo cùng nụ cười dịu dàng.