"Không đâu, em tới vừa rất đúng lúc.
Vừa nãy Mạc phu nhân còn nhắc sao không có bánh gato đấy.
" Lưu Mộ Hàn nói, ý tứ sâu xa liếc Lục Nghị Phàm nãy giờ vẫn không nói câu nào.
Lý Thiên Nguyệt cảm thấy bầu không khí này không giống như cô đã dự liệu.
Nhìn Lưu Mộ Hàn, rồi lại nhìn sang Lục Nghị Phàm, cô cảm thấy toàn thân Lục Nghị Phàm giống như có khí lạnh tụ lại, toát ra vẻ âm trầm lạnh lẽo trước giờ cô chưa từng gặp.
Cảm giác nó giống như lúc trước lúc mà cô không biết cơ thể cô có hoạt động được không nằm bất động.
Cô lại đảo mắt nhìn sang Mạc Thiên Nhật Dạ, đôi mắt anh không hề ngước lên chút, vẫn uống rượu như thường, như thể mọi việc chẳng liên quan gì đến anh.
"Hôm qua em đi đặt bánh gato, vừa rồi đi lấy mới biết thợ làm bánh của bọn họ đã xin nghỉ, buổi chiều mới về.
Buổi chiều anh ta mới bắt đầu làm, cho nên lúc nãy em chờ hơi lâu.
" Lộc Thiện Chi nói, rồi mỉm cười mở hộp bánh gato ra, nói với Lý Thiên Nguyệt: "Tiểu thư Thiên Nguyệt cô kết hôn khi nào vậy? Tôi còn chưa được uống rượu mừng.
"
Nói rồi Lộc Thiện Chi lại nhìn sang Mạc Thiên Nhật Dạ: "Ngay cả thiệp cưới mà Mạc tổng cũng không thèm gửi cho nhà chúng tôi một cái, có phải không đủ thành ý hay không?"
"Ngồi xuống rồi nói.
" Mạc Thiên Nhật Dạ ra hiệu cho hai người bọn họ ngồi xuống.
Lý Thiên Nguyệt mở hộp bánh gato với Lộc Thiện Chi, sau đó lấy nến ra, rồi lại kéo Lộc Thiện Chi đang định ra về ngồi xuống cạnh mình.
Mọi hành động của hai cô đều thu vào tầm mắt của Lưu Mộ Hàn và Lục Nghị Phàm.
Bỗng Lục Nghị Phàm đứng dậy, cầm lấy áo khoát đang để trên so fa, vừa lạnh lùng vừa đầy thơ ơ nói" Tôi có việc, đi trước đây"
Lộc Thiện Chi khựng lại, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích dù chỉ một chút.
Lý Thiên Nguyệt dời mắt nhìn sang người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng rồi lại nhìn sang bóng lưng lạnh lùng dứt khoát của Lục Nghị Phàm rồi khuôn mặt cứng đờ của Lộc Thiện Chi.
Tình huống này là sao đây?
Lục Nghị Phàm bỏ đi rất dứt khoát không quay đầu lại, lúc đóng cánh cửa cũng đóng rất mạnh, cánh cửa bị anh đóng sầm lại cứ tưởng đã hư luôn rồi.
Phục vụ đem nước trái cây và đĩa hoa quả bị tiếng đóng cửa này thù dọa xém nữa làm rơi luôn nguyên cái dĩa.
Lý Thiên Nguyệt nhướn mày biết chắc đã có chuyện gì nhưng vẫn ngây thơ hỏi Mạc Thiên Nhật Dạ và Lưu Mộ Hàn" Có chuyện gì vậy? Sao bác sĩ Lục lại bỏ đi?Sao hai anh không cản lại?"
" Cản làm gì?" Lưu Mộ Hàn vẫn dựa lưng vào ghế, một tay dựa vào cạnh so fa một tay rút một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá nói" Sớm muộn gì cũng phải gặp nhau,cậu ta nếu muốn đi thì cứ để cho đi đi, đây là chuyện riêng của cậu ta, không ai muốn là có thể ngăn cản được"
Lý Thiên Nguyệt biết chắc là có chuyện, bây giờ cũng đã rõ chắc giữ Lục Nghị Phàm và Lộc Thiện Chi có một đoạn quá khứ với nhau.
Lúc này, Mạc Thiên Nhật Dạ mới lên tiếng" Cậu nghĩ sao mà lại gọi cô ấy đến?"
" Tôi và cô Lộc đã quen biết nhau ở bên Mỹ.
Nhà họ Lộc cũng là gia tộc quen biết với nhà họ Mộ.
Dù gì cũng là người quen cũ, sinh nhật của tôi,người ta đã muốn đến tặng trái cây bánh ngọt cho tôi,dù tôi thừa biết cô ấy đến đây không phải là để chúc mừng sinh nhật cho tôi, nhưng tôi cũng không thể từ chối"Lưu Mộ Hàn nói rồi nhả một làn khói" Là chính cô ấy vẫn chưa từ bỏ ý định, người đi trêu chọc lão Lục là em mà người nói đi là đi không một lời từ biệt cũng chính là em.
Trước khi đến đây chắc em cũng biết mình có kết cục như nào rồi"
Lưu Mộ Hàn nhìn Lộc Thiện Chi khuôn mặt cô vẫn cứng đờ đứng đó" Người hiểu tính nết của Lục Nghị Phàm nhất chắc chắn là em.
Lúc nãy cậu ta còn không thèm nhìn em dù chỉ một cái liếc mắt vậy mà em lại cất công về đây để thấy bộ mặt tuyệt tình của lão Lục.
Em thấy rõ chưa?Thái độ của cậu ta đối với em là thế đó.
"
Lộc Thiện Chi không lên tiếng, Lý Thiên Nguyệt rũ lòng thương sót mà ân cần kéo cô lại ghế ngồi, Lộc Thiện Chi chỉ nhếch môi, trong bóng tối không nhìn ra rõ cảm xúc.
Đột nhiên ở ngoài cửa có tiếng huyên náo từ xa vọng lại, tiếng phụ nữ khóc rồi tiếng bước chân dồn dập thu hút sự chú ý của bốn người ngồi trong phòng Vip.