Đến chiều Mạc Thiên Nhật Dạ đi làm về như thường lệ.
Vừa vào nhà đã thấy Lý Thiên Nguyệt mặt hậm hực ngồi gặm táo.
Liếc qua thấy Mạc Thiên Nhật Dạ Lý Thiên Nguyệt đứng dậy lườm Mạc Thiên Nhật Dạ một cái rồi đi lên lầu.
Mạc Thiên Nhật Dạ nghiêng đầu,khóe miệng nhết lên tạo một đường cong hoàn hảo.
Lý Thiên Nguyệt đi vào phòng, lấy một bộ đồ hậm vào phòng tắm.
Tên Mạc Thiên Nhật Dạ đáng chết!
Để bà đây cua được nhà ngươi thì sẽ cho ngươi biết mặt!
Hứ!
Khoảng ba mươi phút sau, Mạc Thiên Nhật Dạ đi vào phòng.
Nghe tiếng nước chảy đoán chừng cô đang ở trong đó.
Đi lại giữa phòng, anh liếc nhìn tấm ảnh cưới của cả hai mà không hỏi thắc mắc.
Cô gái này có phải Lý Thiên Nguyệt không?
Lý Thiên Nguyệt đi ra thấy Mạc Thiên Nhật Dạ đứng trân ở đó cũng không nói gì nhưng phải cảm thán rằng góc nghiêng của anh đẹp quá!
Sóng mũi cao như cầu trượt, đôi mắt sâu như hút hồn người, lông mày, từng đường nét hài hòa trên khuôn mặt.
Lý Thiên Nguyệt thật có phúc khi có được người chồng hoàn hảo như vậy nhưng lại chả biết hưởng.
Thật tiếc vì một thời gian nữa thôi cô sẽ không được ngắm nhìn khuôn mặt này nữa rồi.
Cảm nhận được có ai đang nhìn lén mình Mạc Thiên Nhật Dạ quay lại đã thấy Lý Thiên Nguyệt đứng thẫn người ở đó.
Bị phát hiện nhìn lén khuôn mặt Lý Thiên Nguyệt đột nhiên đỏ lên quay ngoắc qua chỗ khác.
Lý Thiên Nguyệt cũng chẳng biết mình nên làm gì lí trí thì thúc đẩy cô phải mau chóng hoàn thành nhiệm vụ nhưng trái tim lại mách bảo phải đặt tình cảm của mình lên trước khiến cô thật khó chọn lựa.
Sáng hôm sau, Mạc Thiên Nhật Dạ đã đi làm sớm chỉ còn Lý Thiên Nguyệt ở nhà.
Hôm nay cô định lục tung cái nhà này để tìm chìa khóa cái hộp đó nhưng lại bị một cú điện thoại ngăn lại.
" Thiên Nguyệt à, lâu rồi cậu không ghé qua tớ đấy! Qua tớ chơi đi tớ đang chán" giọng nói ủ rũ của Tôn Lịch Nhi vang lên bên đầu dây bên kia.
Thiệt tình, cô cũng đã thăm Tôn Lịch Nhi mấy hôm trước rồi bây giờ lại muốn cô qua thăm nữa đúng là chán đời mà.
Nhưng ở nhà cũng khá chán lâu lâu đi đâu đó cho đỡ chán cũng được.
Nghĩ vậy cô ngồi dậy thay đồ đến bệnh viện.
Tôn Lịch Nhi đang nằm trên giường, nhàn nhã để Rivit kiểm tra chân cho mình.
" Anh bác sĩ à, anh rãnh không?" nhìn đến mỏi mắt Tôn Lịch Nhi mới lên tiếng.
Rivit lạnh lùng liếc nhìn Tôn Lịch Nhi một cái rồi quay lại kiểm tra tiếp.
" Anh bác sĩ à, không lẽ anh không biết tâm trạng của bệnh nhân càng tốt thì việc điều trị của các bác sĩ như anh cũng dễ dàng hơn à?" Tôn Lịch Nhi nhướn mày nói như biết rất rõ.
Rivit với khuôn mặt không có biểu cảm gì nhìn Tôn Lịch Nhi, lạnh nhạt lên tiếng" Cô muốn gì?"
Tôn Lịch Nhi như nghe được câu muốn nghe đáp" Muốn có người trò chuyện"
Rivit như hiểu ý Tôn Lịch Nhi, khuôn mặt lạnh nhạt đó đột nhiên có thêm vài nét nhăn" Cô muốn tôi trò chuyện với cô về điều gì?"
Tôn Lịch Nhi cười khặc khặc,đôi mắt lóe lên ánh sáng" Anh muốn hỏi gì tôi trả lời?"
" Lý Thiên Nguyệt là người như thế nào?"
" Anh ta hỏi về tớ à?" Lý Thiên Nguyệt vừa đến bệnh viện vào phòng thì Tôn Lịch Nhi đã kéo cô lại hỏi.
" Đúng đó, nhìn anh ta đúng kiểu lạnh lùng ít nói nhưng chắc chắn sẽ bị tớ thuần phục ha ha ha ha " nói rồi Tôn Lịch Nhi nhìn cười phá lên.
Cô nhìn Tôn Lịch Nhi không nghĩ đây là bạn của Tôn Lịch Nhi.
.