Hai người bước ra khỏi cửa hàng, Lý Thiên Nguyệt khách sáo chào người bên trong, cầm cuốn sách trong tay Lý Thiên Nguyệt không thể nào tin được là mình có nó mau như vậy" Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra thế?Không phải anh nói người ta bỏ ra mấy trăm triệu cũng không mua được sao?Nếu không tốn một xu không lẽ…"
Lý Thiên Nguyệt chả biết cô đang suy nghĩ gì trong đầu nhưng thật là khó hiểu khi cô còn đang làm sát thủ thì muốn giết người hay lấy cấp cái gì cũng cần thời gian và đánh đổi nhưng Mạc Thiên Nhật Dạ lại không tốn quà nhiều thời gian và tiền bạc không lẽ nào…
Như biết rõ Lý Thiên Nguyệt đang nghĩ gì Mạc Thiên Nhật Dạ chầm chậm nói" Ông Lâm là người rất mê cờ vì vậy anh đã cược với ông ấy là nếu anh thắng ván cờ này thì cuốn sách đó sẽ là của anh!"
Ồ thì ra là vậy! Không phải như cô nghĩ,ông Lâm thật sự thích chơi cờ đến vậy à nhưng mà cô vẫn còn thắc mắc" Anh biết chơi cờ à?"
" Dù không đam mê như ông Lâm nhưng ông nội của anh cũng rất thích chơi cờ vì vậy anh đã được dạy chơi cờ từ lúc 5 tuổi rồi" Mạc Thiên Nhật Dạ dõng dạc trả lời trong đó có chút ngạo mạn.
Lý Thiên Nguyệt nhướn mày nhìn Mạc Thiên Nhật Dạ người đàn ông này thật hoàn hảo không có chỗ nào thiếu về mọi mặt.
" Thật sự không tốn một đồng ư?"Lý Thiên Nguyệt vẫn không tin có cuộc giao dịch nào mà đơn giản như vậy.
Nếu biết trước làm vậy được thì cô đã tìm hiểu xem mục tiêu của mình thích gì rồi cá cược nếu mình thắng thì giết thắng như vậy không phải dễ hơn nhỉ?
" Mặt mũi của chồng em thật sự không đáng cả trăm triệu sao?" Mạc Thiên Nhật Dạ đưa ánh mắt lạnh lùng hỏi Lý Thiên Nguyệt.
Lý Thiên Nguyệt nuốt nước nột" Tuyệt đối có giá trị! Tuyệt đối có giá trị!"
" Vui không?"
" Vui!"
" Vậy buổi tối cũng nên cho anh được vui vẻ, phải không?"
" Hả?" Lý Thiên Nguyệt ngạc nhiên nhìn Mạc Thiên Nhật Dạ không ngờ người đàn ông này lại thừa nước đục thả câu như vậy
Giọng anh trầm thấp khêu gợi bên tai cô" Tối nay xem em thể hiện thế nào, hửm?"
" Chuyện này…" Lý Thiên Nguyệt mấp máy môi, nhón chân ghé sát lại mặt anh, khẽ thì thầm một câu.
Trong nháy mắt vẻ mặt Mạc Thiên Nhật Dạ cứng đờ.
Đầu đường nhộn nhịp Mạc Thiên Nhật Dạ và Lý Thiên Nguyệt sánh đôi nhau đi.
Lúc đầu cô định đi về luôn nhưng thấy cảnh này thật nhộn nhịp nên cùng Mạc Thiên Nhật Dạ đi dạo một vòng.
Quay về trung tâm mua sắm bên cạnh, nhìn thấy Lý Thiên Như ngoài cửa đang vội vã đi qua đi lại.
Thời gian lâu như vậy mà cô ta vẫn chưa chịu rời đi?
Lý Thiên Nguyệt nhíu mày ánh mắt lóe lên một điều gì đó nhưng lại không để phát hiện.
Trong đầu cô suy nghĩ cô gái này rất thú vị cô nghĩ nên chọc tức cô ta một thời gian mới được.
Vừa nhìn thấy hai người Lý Thiên Như hổn hển chạy lại hỏi" Chị! Sao lúc nãy hai người lại bỏ em mà đi?Hại em đứng bên ngoài cửa hàng nãy giờ không thấy hai người đâu!Rồi em lại đến quán nước bên cạnh ngồi một lúc rồi lại quay lại thì người bên trong đã nói hai người không còn ở đó.
Tại sao hai người lại bỏ em!?"
Lý Thiên Nguyệt vẫn thờ ơ nhìn cô ta" Lúc đó em gọi điện thoại anh chị tưởng em có việc nên đi rồi đi ra thì đã thấy em rời đi nên định đi về luôn!"
" Em không có rời đi! Em đứng đây đợi hai người lâu như vậy! Mà đến cả điện thoại hai người cũng không nghe!" Sắc mặt Lý Thiên Như nhìn thật sự đang rất tức giận.
" A tối qua đi rủ nên anh chị để điện thoại chế độ yên lặng không nghe thấy" Lý Thiên Nguyệt lạnh nhạt lên tiếng.
Lý Thiên Như nghiến răng “Hay là hai người cố ý dứt em ra phải không?”
Nét mặt cô tựa như đùa giỡn cười khẩy nhìn cô ta" Dứt em ra để làm gì?Không phải nhiều năm rồi chị vẫn đặt cô em này lên đầu tiên sao? Ba bảo anh chị đi mua đồ, em khăng khăng đòi đi,chị cũng đâu có từ chối"
" Chị, đây là rõ là chị cố ý tránh mặt em! Nếu chị chê em ra ngoài với chị phiền phức thì cứ nói thẳng ra chứ bây giờ là cái tính này là gì hả?"
Lý Thiên Nguyệt vẫn lạnh nhạt lên tiếng không quan tâm đ ến Lý Thiên Như chỉ lấy cớ cho qua" Sao em lại nói nặng lời thế? Cái này là em đòi đi mà! Chị cũng đâu bạc đãi gì em đâu, em có đi thì phải có chịu! Chị thấy em cũng đâu có mất mát gì nhỉ?"
" Là em lo lắng!Sợ chị với anh Nhật Dạ gặp chuyện không may"
" Anh chị thì có thể gặp chuyện gì được? Chị thấy em gần đây cứ lo lắng vớ vẩn lắm đấy!"
Lý Thiên Như đang tức giận muốn nội thương lại nghe được mấy câu này của Lý Thiên Nguyệt mà tức muốn ứa máu" Em chỉ là bực bội khi phải đợi lâu quá mà!"
Lý Thiên Nguyệt nhếch môi không thèm quan tâm đ ến Lý Thiên Như, kéo tay Mạc Thiên Nhật Dạ đi vào khu mua sắm.
Đi qua đi lại thì cô cũng chỉ mua vài món đồ.
Lý Thiên Như thì chọn được chiếc váy ngắn vài trăm đồng.
Cô ta muốn cô lấy thẻ Mạc Thiên Nhật Dạ quẹt mua nhưng cô làm ra vẻ không hiểu sửng sốt nhìn Lý Thiên Như.
Lý Thiên Như tức tối tự lấy thê mình quẹt.
Cô ta thật sự không cam tâm! Người chị gái luôn luôn chiều chuộng yêu thương cô ta hết mực bây giờ lại trở thành người máu lạnh như vậy!
Đến cả chiếc váy mấy trăm đồng cũng keo kiệt không mua cho cô ta!
Đến khi ra ngoài thì Lý Thiên Như vẫn không có cơ hội nói chuyện riêng với Mạc Thiên Nhật Dạ.
Lý Thiên Nguyệt dính Mạc Thiên Nhật Dạ còn hơn keo dáng chó.
Thật là đáng ghét!
Lý Thiên Nguyệt định đi xe bus về nhưng một mực không đồng ý.
Vậy nên Lý Thiên Như tự điện xe nhà đến rước cô ta.
Kệ đi dù gì cô cũng đã hành cô ta từ sáng đến giờ rồi chắc đã nhớ đời rồi.
.